Triệu Y Nguyệt chơi rất vui vẻ bên bờ biển, đám thỏ tuyết chẳng những có thể nhảy nhót mà còn biết nói chuyện, tuy chỉ là mấy câu đối thoại đơn giản nhưng vẫn đem lại cảm giác cực kỳ đáng yêu.
Cuối cùng nàng cũng biết Rồng vàng cất đám thú tuyết nàng nặn ở đâu.
Triệu Y Nguyệt lại lần nữa trầm trồ trước năng lực thần thánh của nó, cũng bởi thế mà càng lo âu vì nàng chỉ là một người trần mắt thịt chẳng giỏi chuyện gì.
Rồng vàng không hiểu vì sao nàng mới đó còn hào hứng mà giờ đã rầu rĩ không vui.
Triệu Y Nguyệt ngồi im không nhúc nhích, chống cằm âu sầu trước mặt người tuyết.
Rồng vàng lại gần hỏi: “§ao lại không vui?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Triệu Y Nguyệt vươn tay vuốt má nó, thành thật đáp: “Ngài xuất sắc quá.”
Rồng vàng khẽ hất cằm, ý bảo chuyện đó là đương nhiên.
Triệu Y Nguyệt tự nhủ dù nàng là người phàm thì cũng muốn làm gì đó cho nó, ít nhất là giúp nó xóa bỏ khế ước, để nó được tự do.
Sinh thời nhất định phải làm được.
Triệu Y Nguyệt xốc lại tỉnh thần, nói với Rồng vàng: “Ngài đưa ta về đi”
Rồng vàng:
Nó bực bội mài móng: “Nàng không thích nơi này à?”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Thích mà!” Triệu Y Nguyệt sợ nó hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Thích lắm luôn!”
“Thế thì ở lại đây đừng về nữa.” Rồng vàng hùng hồn tuyên bố, “Từ nay về sau nàng chính là người của ta.”
Triệu Ý Nguyệt ngơ ngác một thoáng, sau đó chần chừ hỏi lại: “Thể, thể từ nay về sau ngài chính là...!rồng của ta à?”
Rồng vàng gật đầu, cảm thấy nói thế cũng đúng.
Triệu Y Nguyệt không kìm được mà cười khúc khích, nghiêng mặt nhìn nó, khoé mắt đuôi mày đều đượm nét cười dịu dàng, Rồng vàng thấy nàng cười bèn cúi đầu xuống tựa vào má nàng.
Khi vảy nó chạm vào mặt Triệu Y Nguyệt, nụ cười của nàng vụt tắt.
“Ngài chỉ là rồng của một mình ta sao?” Triệu Y Nguyệt từ tốn nói, “Ta chẳng những ích kỷ mà còn tham lam, ta muốn ngài chỉ thuộc về riêng ta chứ không phải toàn bộ vương triều Đại Cần.”
Rồng vàng ngửa đầu ra sau kéo giãn khoảng cách với nàng, nó nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, hình như trong mắt thấp thoáng niềm hân hoan.
“Ta chỉ yêu một mình nàng, có nhật nguyệt chứng giám, sống chết không rời.” Rồng vàng ngậm lấy nàng bay về phía cung điện ở đằng xa, lần này Triệu Y Nguyệt hiểu nó nói gì, nàng dùng một tay túm lấy râu rồng, trở người ôm lấy nó, nghiêng đầu cọ vào vảy rồng rất mực thẹn thùng mà thân mật.
Nhật nguyệt chứng giám.
Nàng chưa bao giờ biết bốn chữ này lại êm tai đến thế.
Rồng vàng thả nàng xuống trước điện chính.
Đây là Long cung nên rộng rãi đủ cho hình rồng của nó di chuyển thoải mái, lúc Triệu Y Nguyệt chạm chân xuống đất nhìn cung điện này mới thấy nó là rồng còn nàng chỉ là kiến.
Triệu Y Nguyệt chấn động vì tòa nhà trước mắt, cứ thế đứng chôn chân, sau đó bị Rồng vàng ngậm áo đẩy về trước, đến một cung điện ngập vàng bạc châu ngọc thì nghe nó nói: “Cho nàng cả đấy."
Ôi.
Sáng mù mắt chó của nàng mất!
Triệu Y Nguyệt giơ tay bịt mắt lại, lắng lặng nhìn lén qua kẽ tay.
“Đi mau đi mau!" Triệu Y Nguyệt giục, “Nếu không đi thì ta sẽ mù mất!”
Rồng vàng ngậm nàng bay đi, đến cung điện thứ hai, ở đó cất tranh Triệu Y Nguyệt vẽ.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tường trong điện quá cao, Triệu Y Nguyệt ngẩng đầu nhìn một lúc rồi nghiêm túc hứa hẹn: “Ta sẽ vẽ tranh suốt đời cho ngài, tranh thủ lấp kín chỗ này trước khi ta chết.”
Nửa câu đầu Rồng vàng nghe rất sướng tai, nhưng nửa sau thì nó không thích.
Rồng vàng đặt Triệu Y
Nguyệt xuống, cúi đầu nhìn nàng, hùng hồn tuyên bố: “Nàng và ta sống chết không rời, chỉ cần ta còn sống một ngày thì nàng sẽ không phải chết, mà ngày ta chết thì nàng cũng khó thoát.”
Triệu Y Nguyệt sợ đến mức lắp bắp: “Có chuyện tốt thế cơ à?”
Rồng vàng: “...!
Nó lại bất giác mài móng: “Nàng không nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề à?”
Triệu Y Nguyệt vội xoa dịu nó: “Ta biết ta biết.
Ta nguyện sống chết cùng ngài, nếu ngài chết thì ta cũng không thiết sống một mình!”
Đáp lại nàng là tiếng rồng rít gào.
Rồng vàng giơ chân lên, sốt ruột chỉ vào nàng bảo: “Giờ nàng đã là vợ ta, là vợ của rồng thần đấy! Là người mà ta yêu!”
Triệu Y Nguyệt bị chỉ thì hơi ngượng, nghe Rồng vàng lớn giọng tuyên bố danh phận của nàng thì sững sờ mấy giây rồi dang tay nhào.
tới chỗ Rồng vàng, nó bèn vòng chân ôm chặt lấy nàng.
Rồng vàng nghe tiếng cô vợ.
mới rúc đầu vào cổ nó cười thẹn.
Triệu Y Nguyệt khó mà hình dung được tâm trạng của mình lúc này, có lẽ giờ nàng chỉ muốn quấn quýt bên Rồng vàng mãi thôi.
Rồng vàng định đưa nàng đi tham quan hết tất cả cung điện nó có, tiếc là nhiều quá, Triệu Y Nguyệt xem chưa hết một nửa đã hoa mặt chóng mày, tâm lý chuyển từ chấn động sang chết lặng, về sau đã có thể thản nhiên chấp nhận sự nhỏ bé của mình.
Phần lớn cung điện đều trống rỗng vì muốn lấp đầy chúng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Trong đó có một nơi đặt không ít thú tuyết có hình dạng rất kỳ dị, bảo là thú tuyết thì không đúng lắm, hẳn phải nói là thứ kỳ cục gì đó được nặn từ tuyết.
Có thể nhận ra chủ nhân của chúng muốn nặn ra thỏ tuyết đúng chuẩn, nhưng chẳng hiểu sao mà cuối cùng trông lại rất kỳ quái, thậm chí còn hơi đáng sợ.
Nếu phải dùng một chữ để miêu tả thì đó là: Xấu.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Rồng vàng đang ngậm Triệu Y Nguyệt bay giữa không trung, vừa trông thấy mấy thứ trong cung điện này thì lập tức quay đầu bay đi.
Triệu Y Nguyệt ôm mặt cười: “ Đừng nói đám thú tuyết đó là do ngài nặn nha?”
Rồng vàng gầm một tiếng.
Ghét quá đi mất! Lại để nàng nhìn thấy trang sử đen của mình rồi!
Triệu Y Nguyệt cười khanh khách: “Quay lại bờ biển đi, ta dạy ngài nặn.”
Rồng vàng đưa Triệu Y Nguyệt về lại bờ biển, đường ven biển rất dài, bọn họ cách chỗ đám thỏ tuyết chơi đùa khá xa, Rồng vàng dùng chân lấy tuyết cho nàng.
Triệu Y Nguyệt kiên nhẫn dạy, “Trước tiên vo tròn.”
Rồng vàng dùng chân khác cầm tuyết dưới đất lên vo tròn, Triệu Y Nguyệt vừa ngẩng lên trông thấy: “...!
Nói sao nhỉ, cái viên tuyết Rồng vàng vo còn to hơn cả người nàng.
Triệu Y Nguyệt kiên trì dạy tiếp: “Thỏ tuyết dễ làm nhất, chỉ cần làm dẹt quả cầu tuyết, hơi ấn xuống tạo mắt, sau đó cắm hai cái lá thon dài làm tai...”
Chưa dứt lời, vừa nhìn qua khóe mắt đã thấy Rồng vàng không tài nào tạo được khối đẹt, hai chân nó càng vo càng cáu, cơn giận tích lại từng tí một, nhưng vẫn kiềm chế được.
Nó làm theo.
từng bước Triệu Y Nguyệt hướng dẫn, nặn được một con thỏ khổng lồ mặt mày hung dữ.
Rồng vàng chăm chú ngắm con thỏ tuyết nó nặn.
Triệu Y Nguyệt trấn an lần đầu nặn thế đã rất..”
Chết đi!---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Rồng vàng giơ chân bóp vụn mớ tuyết kia.
Triệu Y Nguyệt:
Rồng vàng lại dùng hai chân cầm tuyết lên vo tròn, đám thỏ tuyết nó nặn ra con nào con nấy đều xấu không nỡ nhìn, ít nhất thì đều là rác rưởi theo mắt thẩm mỹ của nó.
Rác rưởi!
Triệu Y Nguyệt thẫn thờ nhìn nó giơ chân bóp nát một quả cầu tuyết thì yên lặng lau sạch bụi tuyết bám trên mặt, thở dài bảo: “Thôi được rồi, ngài không cần tự nặn đâu, cứ xem ta nặn là được."
Rồng vàng cuộn đuôi lại, cuốn Triệu Y Nguyệt ở trong một khoảnh đất, nằm bò dưới đất nhìn nàng nặn Triệu Y Nguyệt nghiêm túc vo tuyết, dùng sản phẩm hỏng của Rồng vàng nặn ra mấy con thỏ tuyết nhỏ xinh, đạt đúng phương châm không lãng phí nguyên vật liệu.
Rồng vàng quét mắt qua đám thỏ, thể là chúng nó có thể nhảy nhót quanh Triệu Y Nguyệt rồi đi về phía đám đông thỏ tuyết trong làn gió biển.
Triệu Y Nguyệt vừa hoạt động mười ngón tay vừa thuận miệng hỏi: “Có vẻ ta càng ngày càng lành nghề, hay là lần sau ta nặn một con rồng tuyết cho ngài nhé?
Rồng vàng hừ lạnh bằng mũi, gạt phắt đi: “Nàng có ta rồi mà còn muốn rồng tuyết gì nữa, không cho.”
Triệu Y Nguyệt cảm thấy gió quất vào mặt mình, đưa tay đè sợi tóc bay lên xuống, rồi đang tay ra với Rồng vàng.
Rồng vàng ngẫm ngợi, cảm thấy nó đang rụng vảy mà ôm Triệu Y Nguyệt sẽ khiến nàng buồn, bèn hóa thành hình người, bế thốc Triệu Y Nguyệt đang dang rộng hai tay im lặng làm nũng lên.
Kẻ phàm yếu đuối vùi đầu vào ngực nó thỏ thẻ: “Đêm nay ta không về, ngày mai mới về.”
Rồng vàng nhíu mày hỏi: “Nàng cứ nằng nặc đòi về làm gì?”
Nó nghĩ là vì Thái tử nhưng lại thấy không thể nào, mắt nhìn người của Triệu Y Nguyệt đâu kém như vậy.
Vì thế Rồng vàng lại nói: “Nàng đừng lo Thái tử sẽ làm khó người nhà nàng.”
Triệu Y Nguyệt nghiêng đầu rúc vào lòng nó, nghe vậy bỗng thấy cạn lời, không kể xiết đây là lần thứ bao nhiêu nàng cảm thấy Thái tử rất chướng mắt nữa.
“Ta không lo chuyện ấy.” Triệu Y Nguyệt nghiêm túc nói, “Ta muốn tìm cách giúp ngài xóa bỏ khế ước.”
Rồng vàng nghe vậy thì cười khùng khục, Triệu Y Nguyệt đang dựa vào ngực nó có thể cảm nhận được người nó đang rung lên, năm ngón tay thon dài cứng cáp khẽ vuốt ve tóc nàng: “Đừng lo chuyện ấy.”
Triệu Y Nguyệt chớp mắt nói: “Ta không lo lắng mà ta muốn thực hiện.”
Rồng vàng ôm nàng bay về hướng cung điện, Triệu Y Nguyệt trách: “Ngài có nói cho ta cách xóa bỏ khế ước đâu.”---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Ta từng nói đến khi Đại Cần không cần ta nữa” Rồng vàng đưa mắt nhìn về hướng hoàng cung Đại Cần khi thốt ra câu này, nó hơi nhếch môi, nói ẩn ý, “Chóng thôi.”
Sao?
Triệu Y Nguyệt toan ngắng lên nhìn nó nhưng lại bị Rồng vàng ấn xuống.
Nó cúi đầu hôn lên má nàng, giọng nói trầm thấp đượm vẻ quyến rũ: “Nàng không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả”
Hình ảnh một con rồng chín chắn chững chạc được nó thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Triệu Y Nguyệt nhận được cảm giác an toàn cực lớn từ Rồng vàng, khiến nàng cảm thấy dù chỉ hỏi thêm một chữ cũng là không tin tưởng Rồng vàng.
Rồng vàng ôm nàng chậm rãi đi dưới trăng sao tại bờ biển, trên con đường xa xôi về cung điện, Triệu Y Nguyệt rúc vào lòng nó ngủ mất, Rồng vàng cho Triệu Y Nguyệt tuổi thọ lâu dài để ở bên nó nhưng lại không thay đổi được thể chất ham ngủ của người trần như nàng.
Ngày hôm sau Rồng vàng vẫn đưa Triệu Y Nguyệt quay lại.
Thái tử suốt đêm không về nên chẳng hể hay biết chuyện Thái tử phi của mình cũng ra ngoài chơi cả đêm.
Triệu Y Nguyệt không quan tâm Thái tử đi đâu, nhưng sau khi về có nghe Thúy Liễu bảo: “Nương nương, lúc trước có người trong cung tới nhắn hôm nay Thái tử điện hạ cũng không về.”
Triệu Y Nguyệt cầm tờ giấy chuẩn bị vẽ tranh cho Rồng vàng, không ngắng lên đáp:
“Ừm”
Thái tử giờ đang bận bịu xử lý chuyện thích khách, nếu làm tốt có thể nhận được sự tán thưởng của Hoàng đế.
Dù đang ganh đua với Tam hoàng đệ thế mà y còn tranh thủ lúc rảnh rỗi để tơ tưởng Triệu Y Nguyệt.
Đợi người nhắn tin quay lại, Tiêu Vũ hỏi: “Thái tử phi sao rồi”
Thị nữ nhớ cảnh Triệu Y Nguyệt “ừ ừ”, lặng lẽ cúi đầu bẩm: “Nương nương bảo đã biết.”
Tiêu Vũ nghe vậy thì lặng người, bàn tay đang cầm bút nổi đầy gân xanh.
Triệu Y Nguyệt vẽ tranh cả ngày, lúc xong xuôi đứng đậy vặn cổ thì vô tình trông thấy hoa hải đường ngoài cửa sổ nở, nàng nhớ ra đã mấy ngày không tới đền thờ thay hoa mới cho Rồng vàng, bèn ra hái mấy bông hải đường tươi.
Rồng vàng đang xem tranh trong phòng, tuy không ngẩng lên nhưng lại biết Triệu Y Nguyệt muốn đi ra ngoài, bèn hỏi nàng: “Đi đâu thế?”
Triệu Y Nguyệt nói: “Tới đền thờ thay hoa cho ngài.”
Rồng vàng cầm tranh đi cùng nàng.
Thúy Liễu vào nhà hoang mang hỏi: “Nương nương, tranh ngài mới vẽ đâu cả rồi”
Triệu Y Nguyệt cười đáp: “Ta cất rồi.”
Đền thờ tối đen như mực lúc trước đã được ánh sáng ấm áp bao phủ.
Triệu Y Nguyệt cầm hoa đi qua đi lại trong đền thờ, hỏi Rồng vàng có muốn thay đồ cúng không, Rồng vàng bảo tùy nàng.
Triệu Y Nguyệt lau bụi trên bàn thờ rồi ngẩng lên nhìn bức tranh treo bên trên.
Nàng nhìn không chớp mắt, bức tranh này giống y như đúc bức tranh trong điện Kim Long, chỉ khác nhau về kích cỡ.
Bức tranh trong đền thờ ở Đông cung vì không được giữ gìn mà hơi rách nát, nhưng cũng có thể nhìn ra là được vẽ cách đây không lâu, cùng lắm là hai mươi năm.
Bức tranh trong điện Kim Long thì lại được bảo quản cẩn thận, ám nhang khói mỗi ngày nên phần rìa hơi ngả vàng trông rất có cảm giác cổ xưa như đến từ thời quá vãng xa xôi.
Triệu Y Nguyệt cầm góc áo, kiếng chân lau bụi trên bức tranh Rồng vàng, tò mò hỏi: “Sao toàn dùng tranh để thờ thế, vương công quý tộc chắc không thiếu tiền, sao không đúc tượng đồng gì đó cho ngài?”
Rồng vàng dựa vào cạnh cửa thuận miệng đáp: “Ngoài bức trong cung ra thì mấy bức khác đều là đồ mô phỏng thôi.”
Triệu Y Nguyệt ngoảnh lại nhìn nó hỏi: “Bức tranh trong cung có gì đặc biệt à?”
Rồng vàng không đáp, trông cứ như nó đang chăm chú xem tranh.---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Triệu Y Nguyệt nhìn nó rồi lại nhìn bức tranh, đột nhiên nhớ lại quy ước lúc trước, nếu nàng nói đúng,
Rồng vàng sẽ im lặng, nếu nàng nói sai, Rồng vàng sẽ phản bác.
Bây giờ Rồng vàng không nói gì.
Triệu Y Nguyệt lùi lại hai bước, ngắm nghía thật kỹ bức tranh Rồng vàng trước mặt lần nữa.
Nàng nhớ truyện có viết khi nam chính tạo phản một đường giết vào hoàng cung, lúc vào điện Kim Long đã dùng một nhát kiếm chém rách bức tranh được thờ cúng hơn nghìn năm.
Hóa ra phong ấn chính là bức tranh kia.
Vậy ra theo nguyên tác thì cuối cùng Rồng vàng cũng xóa bỏ khế ước và lấy lại tự do.
Triệu Y Nguyệt nghĩ đến đây thì không khỏi vui sướng nở nụ cười.
Rồng vàng ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ nhướng mày hỏi: “Cười gì thế?”
Triệu Y Nguyệt xoay người lại, không nói gì mà chỉ cười với nó đến cong cả vành mắt.
HẾT CHƯƠNG 18.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...