Quận chúa Triều Dương bị thương nặng nên phần đa mọi người đều vây quanh ả, nhưng sự yêu thích này đúng là thái quá, đến độ Triệu Y Nguyệt không ai ngó ngàng, chỉ có mỗi Thúy Liễu đỡ về.
Chó trắng chạy tới chỗ Triệu.
Y Nguyệt trước tiên, theo sát nó là Quốc sư.
Triệu Y Nguyệt sờ vết thương đã khô trên trán, bị nó nhào tới, suýt nữa thì ngã dúi, may mà Thúy Liễu đỡ kịp.
Nàng nhìn con chó trắng nếu đứng thẳng còn cao hơn mình mà đở khóc đở cười.
“Đây là thuốc cầm máu tốt nhất.” Quốc sư lấy lọ thuốc nhỏ trong ống tay áo ra đưa cho Triệu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt nói: “Đa tạ Quốc sư.” Bây giờ đưa thuốc cho nàng chẳng phải lãng phí sao?
Vừa dứt lời đã nghe tiếng ngự y cách đó không xa lúng túng bẩm báo: “Đêm qua mưa to, không biết vì sao mà thuốc cảm máu đều ngấm nước không thể dùng nữa.”
Thái tử u ám hỏi: “Hư sạch rồi à?”
--- Đọc full tại Truyenfull.vn ----
Ngự y run rẩy đáp: “Vâng ạ.”
Triệu Y Nguyệt dỏng tai nghe ngóng, chẳng phải vẫn còn một hộp sao?
Thái hậu vội quát: “Còn không mau sai người về lấy!"
Tiêu Vũ vô tình liếc mắt sang, thấy lọ thuốc trên tay Triệu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt cũng nhận ra, bèn ném phát cho Quốc sư.
Quốc sư không đón kịp nhưng chó trắng lại bắt được, nó phe phẩy đuôi, mặt mày hớn hở chờ Triệu Y Nguyệt khen.
Tiêu Vũ: *..”
Triệu Y Nguyệt nhìn y đầy vô tội, đừng nhìn ta, có cần thì mi đi mà xin Quốc sư ấy.
Tiêu Vũ nhịn xuống, đúng là tới xin Quốc sư thật.
Quốc sư nói năng ẩn ý: “Hành động của Thái tử điện hạ hôm nay không ổn cho lắm”
Đâu chỉ không ổn, lúc ấy Hoàng đế giận đến mặt biến sắc, bỏ đi luôn, lát nữa thể nào Thái tử cũng gặp chuyện.
Tiêu Vũ mím môi, vì quận chúa Triều Dương, y phải cúi đầu trước người mà y căm ghét nhất, hèn mọn van nài: “Xin Quốc sư hãy đưa thuốc cho quận chúa Triều Dương”
Quốc sư ôn tồn đáp: “Thuốc đã cho Thái tử phi thì chính là đồ của Thái tử phi, kẻ hèn này đã mất quyền can thiệp rồi.”
Triệu Y Nguyệt choáng váng, sao lại đá bóng về phía nàng thế?
Suy cho cùng nàng cũng không bị thương nhiều, dù bị thương thật thì cũng có thuốc mà Thúy Liễu mang theo.
Triệu Y Nguyệt cũng không muốn dây dưa thêm với Tiêu Vũ bèn bảo chó trắng buông vuốt rồi đưa bình thuốc cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ mặt mày ngổn ngang trăm mối nhận lấy, chẳng nói tiếng nào mà đi luôn.
Triệu Y Nguyệt xoa đầu Chó trắng khẽ mắng: “Không lễ phép gì cả.”
Nàng vẫn hơi choáng đầu, Quốc sư bèn bảo nàng về lều nghỉ ngơi một lát, Triệu Y Nguyệt vừa nằm xuống đã thiếp đi ngay.
Khi mở mắt đã là hoàng hôn, Triệu Y Nguyệt thấy đầu vẫn còn váng vất, thức giấc không thấy Thúy Liễu đâu bèn tự đậy, đi tới chậu nước rửa mặt cho tỉnh táo.
Thúy Liễu nghe tiếng thì vào hỏi: “Nương nương có thấy khó chịu ở đâu không?”--- Đọc full tại Truyenfull.vn ----
Triệu Y Nguyệt lắc đầu, nhưng lại thấy hơi đói bụng bèn thuận đà hỏi lại: “Có gì ăn không?”
“Để em đi lấy ngay” Thúy Liễu còn chưa kịp đi ra đãthấy công chúa nhỏ khóc nức nở chạy vọt vào.
Nàng ta đến trước mặt Triệu Y Nguyệt nói, “Hoàng tẩu, là lỗi của muội, muội không nên bảo tầu và Triều Dương đi thi đấu, xin Hoàng tẩu hãy tới gặp Hoàng huynh đi”
Quan hệ giữa công chúa nhỏ và Thái tử rất tốt, lúc Tiêu Vũ bức vua thoái vị đã giếtrất nhiều hoàng tử công chúa song lại không hề chạm vào vị công chúa này.
Triệu Y Nguyệt hỏi: “Thái tử làm sao thế?”
Thúy Liễu khế bẩm: “Thái tử điện hạ và Hoàng thượng cãi vã một trận rồi bị phạt quỳ suốt buổi trưa, giờ vẫn chưa được đứng dậy.”
Công chúa nhỏ đỏ hoe mắt nói: “Phụ hoàng bảo nếu Hoàng tẩu không tha thứ sẽ không cho Hoàng huynh đứng dậy.”
Triệu Y Nguyệt: “..”
Đám người này thúc đẩy cốt truyện mạnh mẽ ghê!
Hoàng đế đúng là dùng trăm phương nghìn kế để tác hợp cho nữ chính và Thái tử!
Bên ngoài mặt trời đã xuống núi, đêm tối dần bao phủ núi rừng, xung quanh đều lên đèn, Triệu Y Nguyệt chịu thua vị công chúa nhỉ cứ khóc mãi này, bất đắc dĩ phải đi tìm Thái tử đang bị phạt quỳ.
Ra ngoài mới phát hiện xung quanh chẳng có ai,Thúy Liễu nói: “Tiệc được tổ chức ở phía Tây, Hoàng thượng và đám đông đã ra ngoài săn thú, Thái tử khắc khẩu với Hoàng thượng dọc đường đi săn nên bị phạt quỳ ở bãi săn phía Đông.”
Cừ thật, ông ta phạt Tiêu Vũ quỳ ngay giữa đường, hoàn toàn không nể mặt y, một người kiêu ngạo như y chắc tức điếng người.
Triệu Y Nguyệt đi cùng công chúa nhỏ và Thúy Liễu, tìm tới chỗ Tiêu Vũ đang quỳ ven đường.
Gió Đen đứng đó với y, nó vừa trông thấy Triệu Y Nguyệt đã vui sướng ngước đầu lên.
Y quỳ thẳng lưng, im lặng không nói gì, nghe tiếngđộng cũng không ngoảnh lại, trông rất đáng thương.
Công chúa nhỏ dõi mắt nhìn Triệu Y Nguyệt với vẻ trông mong.
Triệu Y Nguyệt không chịu nổi ánh mắt ấy đành phải đi tới chỗ Tiêu Vũ, cúi đầu nói: “Thái tử điện hạ đứng dậy đi:
Tiêu Vũ từ từ đưa mắt nhìn nàng, đôi mắt đen ẩn chứa vô vàn cảm xúc.
Triệu Y Nguyệt không có hứng thú phân tích chúng, nàng mong Tiêu Vũ mau đứng dậy để nàng có thể về lều ăn gì đó lấp bụng.
Chẳng biết Rồng vàng đã về chưa.
Triệu Y Nguyệt phân tâm nghĩ vẩn vơ.
--- Đọc full tại Truyenfull.vn ----
Tiêu Vũ không đứng dậy, giọng y nghe khàn khần giữa bốn bể thanh vắng: “Mẫu phi ta mất sớm, vì sinh ta mà sức khoẻ suy yếu, trở bệnh mấy tháng rồi qua đời.”
Tim Triệu Y Nguyệt đánh thịch một tiếng, đã đến đoạn vai chính kể lể tuổi thơ.
bất hạnh, cần ai đó chữa lành vết thương lòng rồi à?
“Quốc sư nói ta khắc mẹ, phụ hoàng rất yêu mẫu phi, cho rằng ta hại chết bà nênhận ta” Tiêu Vũ gục đầu xuống, nói tiếp, “Tuy ta là Thái tử, nhưng phụ hoàng chẳng buồn liếc mắt nhìn ta, trong mắt ông ấy chỉ có Tam đệ.
Năm lên sáu, lần đầu ta tới bãi săn Thanh Hòa, lúc đi săn thì bị lạc chung với Tam đệ, nhưng phụ hoàng chỉ đi tìm Tam đệ, thậm chí còn chẳng biết ta đã bị lạc”
Nói đến đây, y cười tự giễu, trong mắt ánh lên vẻ tàn ác.
Để hai người có cơ hội giảng hòa, công chúa nhỏ đã lặng lẽ kéo Thúy Liễu đi khỏi đó.
“Triều Dương đã tìm thấy ta, năm đó nếu không có nàng thì ta không cách nào ra khỏi bãi săn được.” Giọng Tiêu Vũ nghẹn lại, câu nào cũng đong đẩy ký ức đau thương, y ngẩng lên nhìn Triệu Y Nguyệt với ánh mắt phức tạp, nói: “Triều Dương đã làm bạn với ta từ nhỏ, nếu nàng có bề gì thì ta chắc chắn không thể mặc kệ được."
Triệu Y Nguyệt nghe xong thì không không nhịn nổi cười, chỉ có mỗi thể?
Đối mặt với ánh mắt phức tạp mà chăm chú của Tiêu Vũ, Triệu Y Nguyệt nói nhẹ tênh: “Điện hạ, thoạt nghe có vẻ thời thơ ấu của ngài rất bất hạnh, nhưng thật ra chẳng thấm vào đâu cả.”
Tiêu Vũ ngỡ ngàng, trong thoáng chốc y thậm chí còn hoài nghi không biết có phải mình gặp ảo giác không, đến khi y nhận ra không phải là ảo giác thì mặt hơi biến sắc.
Triệu Y Nguyệt lại nói tiếp, “Chẳng qua ngài mong nhận được sự quan tâm của Hoàng thượng mà không có được thôi, nhưng dẫu sao ngài vẫn là Thái tử điện hạ đứng trên đỉnh cao, chẳng ai dám động tay động chânvào chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của ngài.
Lúc ngài không vui còn có quận chúa Triều Dương dỗ ngài vui”
“Điện hạ, ngài đừng bao giờ so khổ với thần thiếp.” Triệu Y Nguyệt hơi cúi người xuống nhìn y, nghiêm túc nói, “Ta là một thứ nữ không được yêu thương, từ nhỏ đã sống trong một căn phòng đổ nát hễ mưa là đột, chẳng có lấy một người hỏi han, nhiều lúc ăn bữa nay lại lo bữa mai, nếu vô ý ra sảnh chính bị phu nhân bắt gặp thì còn bị quở mắng một phen.
Đích tỷ hễ chịu thiệt bên ngoài là lại về nhà kiếm chuyện với ta, hành hạ ta để cải thiện tâm trạng.”
“Suốt nhiều năm liền, hễ đông đến tuyết rơi là ta đều nghĩ mình sẽ chết, khi ấy Thái tử điện hạ ở đâu? Ngài ở trong căn phòng ấm áp chơi đùa với quận chúa Triều Dương.”
“Ta mạo hiểm tính mạng để lấy người ta thương, rồi lại phát hiện người ấy đã có ý trung nhân từ thuở nào.
Ngày thành thân thì mất bóng, hôm sau phu quân lại dẫm lên váy ta đi bế một người con gái khác, còn vì người đó mà đánh ta.
Lần nào gặp nguy hiểm, y cũng vứt bỏ một người làm vợ như ta đầu tiên để đi cứu người con gái khác.”
Triệu Y Nguyệt nhìn khuôn mặt mỗi lúc một vặn vẹo của.
Tiêu Vũ, càng nói càng nghiện, muốn tố khổ với ta? Mi khổ hơn ta được chắc?
“Đủ rồi.” Rốt cuộc Tiêu Vũ không chịu nổi nữa, quay mặt ra chỗ khác đứng dậy, đôi tay buông bên người chẳng biết đã siết lại từ bao giờ, y bỗng dưng không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Triệu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt thẩm nói chưa đủ! Mi phải để ta tát lại một cái mới được! --- Đọc full tại Truyenfull.vn ----
Nàng đang định lấy hết can đảm tát y thì bỗng có pháo hiệu màu đỏ được bắn lên ở đẳng xa, một loạt tiếng ồn liên tiếp vang lên khiến nàng hoảng sợ, Tiêu Vũ trông thấy thì mặt mày biến sắc.
Tín hiệu này cho thấy có thích khách tập kích.
Triệu Y Nguyệt cũng đã nhận ra, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo, chẳng phải trong truyện đến tối mai mới có cảnh ám sát sao? Sao lại sớm như vậy?
Tiêu Vũ nhìn về hướng pháo hiệu được bắn dồn dập mà lòng trầm xuống, đó là chỗ ở của Triều Dương.
Y lập tức xoay người dắt Gió Đen, vừa leo lên ngựa vừa dặn: “Có thích khách, ngươi mau về lều với công chúa đi”
“Đợi đã!” Triệu Y Nguyệt trơ mắt nhìn Tiêu Vũ không hề do dự cưỡi ngựa phóng đi như điên mà tức đến độ suýt chửi thề, rồi nàng quay đầu nhìn, ơ hay, Thúy Liễu và công chúa đâu? Sao bỗng dưng lại không thấy!
Chỉ còn lại mỗi nàng đứng trên đường cùng từng đợt gió lùa qua, truyện ngôn tình cứ thế biến thành phim kinh dị.
Triệu Y Nguyệt nghĩ bụng chuyện nên tới vẫn tới.
Nam chính giây trước còn đầy áy náy giải thích cho nàng hay vì sao lại bế quận chúa Triều Dương đi trước, giây sau đã ngựa quen đường cũ, vừa gặp nguy hiểm là chạy đi cứu ả kia trước là sao?
Chuyện ám sát xảy ra sớm, đừng nói nàng cũng sẽ xui xẻo gặp thích khách rồi ngã xuống vực sớm hơn tiến độ truyện chứ?
Triệu Y Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, chạy về con đường lúc tới, chưa được mấy bước đã phát hiện con đường phía trước không có một ánh đèn, khắp nơi đều tối đen như mực, giơ tay không thấy rõ năm ngón, đành phải chạy về phía con đường có treo đèn lồng trên cây.
Tục ngữ từng bảo đã xui thì uống nước cũng sặc chết, Triệu Y Nguyệt cảm thấy bây giờ mình xui tới bậc này thật.
Nàng vì mạng sống mà không ngừng chạy trốn, rồi bất thình lình gặp ba gã thích khách mặc đồ đen lao ra khỏi rừng cây, trong đó có một tên bị thương, điều đáng nói là bọn chúng đều không bịt khăn che mặt.
Thích khách đáng lẽ không thể lộ danh tính lại bị người khác thấy mặt, không muốn ra tay cũng khó.
Ánh mắt một kẻ trong số đó ánh lên sự tàn nhẫn, gã rút đao xông tới chỗ Triệu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt xoay người chạy, bị nhánh cây quẹt vào mặt rát đau, nàng cố nhịn đau chạy tiếp, nếu không sẽ chết thật mất!
Cho dù có hào quang nhân vật chính thì cũng chết thôi! --- Đọc full tại Truyenfull.vn ----
Một tên thích khách khác phóng phi tiêu ra, Triệu Y Nguyệt bị ném trúng chân thì ngã quy.
Chiếc đèn lồng bị gã kia vứt xuống đất, ánh nến lập lòe biến thành mồi lửa đốt cháy đống lá rụng quanh đó.
Triệu Y Nguyệt nhìn ánh lửa dần bùng lên, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Phóng hỏa đốt rừng, ở tù mọt gông.
Nàng bị phi tiêu găm vào chân không đứng dậy chạy nổi, mà tên thích khách cầm đao đã trờ tới từ đằng sau.
Lúc Triệu Y Nguyệt dùng dằng quay đầu lại thì thấy cọng râu của Rồng vàng buông xuống vai nàng.
Gió đêm rít gào khiến cây cối ngả nghiêng, ánh nến bỗng chốc biến thành đám cháy thiêu đốt cả núi rừng.
Triệu Y Nguyệt thấy Rồng vàng giận dữ quất móng vuốt từ trên trời xuống, xé toạc tên thích khách đang giơ kiếm thành mảnh vụn.
Nó đã dùng cách thức nguyên sơ mà tàn bạo nhất để trút giận.
Triệu Y Nguyệt thấy máu thịt bắn tứ tung trước mắt, đám máu thịt nát bấy ấy bị ngọn lửa nuốt chửng hết.
Rồng vàng dùng móng giết một kẻ phàm rồi dẫm lên vũng máu cúi đầu xuống.
Triệu Y Nguyệt cảm nhận được luồng áp lực vô hình, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt Rồng vàng, vỗ về nó:
“Đừng giận, đừng giận mà."
HẾT CHƯƠNG 14.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...