- Đi thôi!
Nhìn mấy người Liễu lão đánh về phía Minh gia, Nghệ Phong cũng không nhiều lời vô ích, kéo Diệp Hi đi ra ngoài, ngay cả Minh gia thế nào cũng không muốn liếc mắt nhìn.
Hành vi coi thường như vậy của Nghệ Phong khiến đám người vây xem nhăn mặt, nhìn bộ dáng hắn đạm nhạt khiến cho bọn họ kinh ngạc. Minh gia không phải một tiểu gia tộc, mà là một gia tộc cường thế có sở hữu Tôn cấp, thế nhưng một gia tộc như vậy , Nghệ Phong lại dùng loại thái độ chẳng thèm để ý, điều này cũng đủ khiến cho cả đám bọn họ run sợ rồi.
Đông…
Nghệ Phong bước đi mỗi bước, Minh gia phía sau lại có người kêu thảm lên một tiếng. Mọi người ngưng mắt nhìn tới trên người Nghệ Phong, nhìn theo bóng lưng hắn và Diệp Hi kéo dài ra, cùng với tiếng bước chân đều đều.
Tiếng bước chân bình ổn hữu lực vang lên cùng những tiếng kêu thảm thiết, hai bóng người đan xen biến ảo giống như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đạp bước trên phiến thổ địa trải đầy thi thể, khiến cho mọi người nhìn thấy đều phải hoảng hốt từng trận.
Thiếu niên trước mặt khiến cho bọn họ cảm giác không phải người thế tục, cường đại cao cao không thể với, lãnh huyết không thể với, đồng thời tôn quý không thể với.
Lúc này, trong đầu bọn họ cư nhiên nghĩ tớ một vị thần trong truyền thuyết, vị thần đó cũng đạp bước rời khỏi nhân gian như vậy, nhưng không hề dung thứ cho nhân gian.
Diệp Hi hiển nhiên không được bình tĩnh như Nghệ Phong, nghe phía sau truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, nàng không khỏi quay sang nói với Nghệ Phong:
- Nghệ Phong, ngươi…
Diệp Hi còn chưa nói hết, đã bị Nghệ Phong cười ngắt lời nói:
- Biết nàng lương thiện, có điều nàng không cần phải xen vào… Ta cũng không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, diệt cỏ diệt tận gốc là tốt nhất, mạng người chết trong tay bản thiếu nhiều lắm, thêm một vài người cũng không là gì.
Nghe được Nghệ Phong như vậy, Diệp Hi hơi nhíu nhíu mày nói:
- Chung quy cũng phải biết đến nhân đạo.
- Nhân đạo?
Nghệ Phong bật cười, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng Diệp Hi, ánh mắt nóng rực. Diệp Hi bị nhìn có chút hoảng loạn, né tránh ánh mắt Nghệ Phong.
Nghệ Phong nâng khuôn mặt tuyệt mỹ, nhẵn mịn của Diệp Hi, nhìn thẳng nàng chăm chú nói:
- Nếu như nàng ở cạnh ta, nàng muốn lương thiện thế nào cũng được, bởi vì khi đó mới chân chính là nhân đạo, nơi đó mới hài hòa. Thế nhưng trên phiến đại lục này nàng phải luôn luôn ghi nhớ, mỗi người đều là một mãnh thú. Nàng không muốn bị người khác ăn, vậy nàng chỉ có thể không ngừng ăn người khác… Nàng có thể tưởng tượng, nếu như nàng không nhận thức ta, kết cục của nàng sẽ là gì, sợ là bị Minh Mạc buộc lên trên giường chà đạp rồi, nàng đừng kiểu không thích nghe, đây là sự thực, trên thế giới này, nắm tay người nào lớn, người đó chính là nhân đạo, thậm chí là thiên đạo.
Diệp Hi nghe Nghệ Phong nói, muốn nói gì, thế nhưng vẫn bị Nghệ Phong ngắt lời:
- Nàng muốn nhân đạo cũng được, chờ nàng có đủ thực lực, thay đổi quy tắc thế giới này, khi đó nàng có thể thi hành nhân đạo của nàng. Ha ha, đáng tiếc nàng không có.
- Thế nhưng, Minh gia cũng có người vô tội.
Diệp Hi tuy biết Nghệ Phong nói là thật, thế nhưng vẫn không nhịn được phản bác.
- Vô tội?
Nghệ Phong cười xán lạn.
- Diệp Hi, nàng phải nhớ kỹ! Minh Mạc là huyết mạch của ai, hắn có thể cướp giật nàng, lẽ nào người gia tộc hắn không có một điểm trách nhiệm. Được rồi, cho dù không có một điểm trách nhiệm, nhưng nàng cũng nên hiểu rõ, nếu như hôm nay ta chỉ giết Minh Mạc, vậy nàng có thể bảo chứng gia tộc bọn họ sẽ không trả thù? Hẳn là có đi, nhưng bọn họ trả thù ai? Là ta sao? Không phải, chính là nàng! Thực lưc của bọn họ không thể trả thù được ta, có thể trả thù chỉ có nàng. Thế nên, nếu bọn họ không chết, người chết sẽ là nàng.
Nghệ Phong kiên định nói:
- Vì nàng, đừng nói là một gia tộc, cho dù một đế quốc thì có làm sao?
- Vì nàng, cho dù một đế quốc thì có làm sao?
Câu nói không lớn, nhưng văng vẳng bên tai Diệp Hi, mặc kệ Diệp Hi thừa nhận hay không thừa nhận, trong lòng nang vẫn nổi lên từng đạo rung động.
Nghệ Phong buông tay đang cầm lấy khuôn mặt của Diệp Hi, nói tiếp:
- Nàng từ nhỏ đã sinh hoạt tại khu bình dân, rất ít khi gặp được cảnh lấy mạnh hiếp yếu, nếu như tại thế giới kia, ta cũng vui vẻ nhìn nàng lương thiện đơn thuần… Thế nhưng tại phiến đại lục này thì không được, sắc đẹp của nàng đã định trước nàng không có được loại sinh hoạt bình thường này. Đại lục này tàn nhẫn hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.
Nghệ Phong cười cười, một thánh quả là có thể dẫn tới máu chảy thành sông. Một ngôi vị hoàng đế có thể khiến phụ tử tương tàn, cái chết đối với đại lục này mà nói là chuyện tình bình thường nhất, thế nhưng Diệp Hi còn không được tiếp xúc nhiều lắm.
Tuy rằng Diệp Hi muốn phản bác lời Nghệ Phong, thế nhưng lại không tìm được lý do phản bác.
Nghệ Phong tựa hồ cũng biết hắn nói quá nhiều, lập tức quay sang nói với Diệp Hi:
- Nói với nàng nhiều như vậy, cũng không phải muốn biến nàng thành nữ ma đầu, chỉ muốn nàng bớt chút lương thiện là được… Ha ha, như vậy đi, nếu như nàng có hứng thú, tiếp nhận Kim Lâu đi, dù sao đi nữa một mình Nghệ Lưu cũng bận rộn, Tử Âm tỷ lại ở Tội Ác thành, nàng tiếp thu rồi tiếp xúc những thứ đó nhiều một chút cũng tốt, có Kim Lâu là hậu thuẩn cho nàng, cho dù có người đánh chủ ý tới, cũng phải cố kỵ một điểm.
Nghệ Phong cuối cùng nói ra mục đích thực. Diệp Hi tiếp nhận Kim Lâu rồi, bất luân kẻ nào muốn động tới Diệp Hi, cũng phải cố kỵ Long Thiên, cũng phải cố kỵ hắn một chút. Nghệ Phong không có khả năng lúc nào cũng bên cạnh bảo hộ Diệp Hi, thế nhưng cũng không muốn nàng bị thương tổn, vậy cấp cho nàng một tấm áo khoác xa hoa, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
- Tiếp nhận Kim Lâu?
Diệp Hi sửng sốt, thật không ngờ Nghệ Phong hời hợt như vậy tung ra một quả tạc đạn. Kim Lâu ngoại trừ hoàng thất, chính là thế lực kinh khủng nhất đế đô, hắn dễ dàng đưa cho nàng như vậy sao?
- Thế nào?
Nghệ Phong cười nhìn Diệp Hi.
Diệp Hi cảm giác trái tim nhảy mạnh lên, lập tức nhìn chằm chằm Nghệ Phong, lắc đầu.
Thấy Diệp Hi như vậy, Nghệ Phong cũng cảm giác đau đầu:
- Được rồi, nàng cũng đừng cố kỵ nhiều như vậy nữa, cho nàng tiếp nhận nàng cứ tiếp nhận là được, chung quy sau này ta không thể mỗi lúc đều lo lắng cho an nguy của nàng.
Diệp Hi nghe được Nghệ Phong nói như thế, nàng mới hiểu được vì sao Nghệ Phong cho nàng tiếp nhận Kim Lâu:
- Thế nhưng, ta cái gì cũng không hiểu, tiếp nhận Kim Lâu thế nào được?
- Ha ha, điều này nàng yên tâm, mấy người Cuồng Hổ tự nhiên sẽ giúp nàng. Huống chi chỉ một Kim Lâu mà thôi, cho dù chơi đùa hỏng mất thì có sao? Tùy tiện chơi đùa đi.
Nghệ Phong nói một câu khiến Diệp Hi kinh ngạc: một cái Kim Lâu mà thôi? Những lời này truyền đến trong tai người khác, sợ là sẽ điên mất đi? Thế lực đứng đầu đế đô, tại trong miệng hắn lại thành không quan trọng như vậy.
- Được rồi, từ nay về sau nàng tiếp nhận Kim Lâu là được, cứ quyết định như vậy đi, chờ chút nữa ta liền thông báo cho Cuồng Hổ!
Nghệ Phong hạ quyết định.
Diệp Hi nghe Nghệ Phong nói bá đạo như vậy, cũng không nói gì thêm, trong lòng thở dài một hơi: đã thiếu hắn nhiều như vậy rồi, thiếu thêm một điểm cũng chẳng sao. Có điều, người đế đô biết được ta tiếp nhận Kim Lâu, sợ là có một hồi địa chấn đi.
- Chờ một chút!
Ngay khi Diệp Hi và Nghệ Phong chuẩn bị bước chân đi tiếp về phía trước, Nghệ Phong đột nhiên kéo Diệp Hi lại, trong lúc Diệp Hi đang nghi hoặc, Nghệ Phong ngồi xổm xuống, đưa tay về phía giày Diệp Hi.
Diệp Hi nhìn giầy mình đang đi lấm bẩn, hơi sửng sốt, thế nhưng lập tức phản ứng qua, muốn thu châm lại. Thế nhưng lại bị Nghệ Phong nắm lấy, ngăn chân nàng giãy dụa, cực kỳ bất mãn nói:
- Đừng lộn xộn!
Tại lúc Diệp Hi không dám tin tưởng, Nghệ Phong rất chăm chú nhặt giầy nàng lên, phủ lấm bụi trên mặt, sau đó chậm rãi buộc dây lại. Khi buộc xong, Nghệ Phong chăm chú vỗ vỗ giày của Diệp Hi, làm rất cẩn thận và tỷ mỷ, chăm chú tới khi không còn một điểm tỳ vết nào, phảng phất như đang làm một chuyện vô cùng trọng yếu nào đó, lúc này có thể thấy được trên người Nghệ Phong có loại mị lực khiến người ta cảm giác chua xót.
Mặc kệ dĩ vãng Diệp Hi có cảm giác gì với Nghệ Phong, lúc này nước mắt nàng cứ lăn xuống, rơi thẳng xuống đất, nhìn Nghệ Phong chỉnh mũi giày của nàng tới khi tròn nhất, Diệp Hi không nhịn được, ôm lấy Nghệ Phong, nước mắt nóng hổi chảy vào trong lòng Nghệ Phong, hắn cũng nghe được tiếng khóc nức nở truyền tới:
- Vì sao? Vì sao đối tốt với ta như vậy? Ngươi nói cho ta biết vì sao?
Diệp Hi thế nào cũng không thể tin được, thiếu niên danh tiếng lẫy lừng tại đế quốc Trạm Lam và đế quốc Mãnh Hổ sẽ cam nguyện cúi người chỉnh giày cho nàng, hắn có ngạo khí, hắn có cao quý, vì sao lại làm một chuyện mất hết khí độ như vậy với một nữ nhân… Trong mắt Diệp Hi, đây là chuyện tình rất mất phong thái.
- Đối tối với một người, nhiều khi không cần lý do.
Nghệ Phong cười cười, trong đầu dần hiện ra đôi mắt của Diệp Hi kia, nhớ tới hình ảnh tại một phương xa xôi nào đó, trên mặt Nghệ Phong cũng có một tia cô đơn.
Câu trả lời của Nghệ Phong khiến nước mắt Diệp Hi càng rơi kinh khủng, lập tức quay đầu, nhìn thẳng Nghệ Phong nói:
- Sau này, không thể làm như vậy vì nữ nhân, ngươi là người cao quý, không thể làm chuyện mất khí độ như vậy được. :
Nghe được Diệp Hi nói, Nghệ Phong thiếu chút nữa cười ra. Kiếp trước, chỉnh giày cho nữ nhân là một loại thân sĩ, tới dị giới này, chủ nghĩa nam nhân vẫn còn rất cao.
Kiếp trước của Nghệ Phong, muội muội hắn cái gì cũng thông minh, chỉ duy nhất thắt dây giày là không được, mỗi lần đi ra ngoài không phải phụ mẫu thì cũng là Nghệ Phong hỗ trợ.
- Trong mắt ta, đây là một loại mỹ đức, cũng là một loại hướng về.
Nghệ Phong cười có chút khổ sáp. Xác thực, hắn rất muốn trở lại căn nhà kia, mỗi khi ra ngoài, giúp muội muội thắt lại dây giày, sau đó dắt tay nàng ra ngoài.
Diệp Hi không rõ ý tứ bên trong lời Nghệ Phong là gì, nhưng nhìn biểu tình cô đơn của hắn, trái tim nàng cũng thấy đau đớn.
- Sau này đừng khóc nữa!
Nghệ Phong lau nước mắt trên mặt Diệp Hi, cười cười nhìn vào ánh mắt nàng, Nghệ Phong vẫn như trước thấy hoảng hốt.
- Được!
Diệp Hi nhu thuận đáp, ánh mắt nhu hòa nhìn Nghệ Phong, đây cũng là ánh mắt trước đó Nghệ Phong chưa từng được hưởng thụ qua.
Nghệ Phong cười cười với Diệp Hi, kéo tay nàng nói:
- Đi thôi, trở lại đế đô thôi, ta còn có vài ngày ở lại đế đô, vừa lúc nói cho mấy người Nghệ Lưu biết, giao Kim Lâu cho nàng quản lý.
- Ta sẽ tận lực phát triển giúp ngươi.
- Ha ha, vậy thì không cần, ngươi muốn làm gì cứ làm, không phải quá quan tâm, cứ coi như một kiện áo choàng là được.
Nghệ Phong nói khiến Diệp Hi nguyên bản đã ngưng khóc, lúc này trong mắt lại ngấn ngấn nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...