Mị Ảnh

 
Nhìn ánh mắt trong suốt linh động của Diệp Hi, khiến Nghệ Phong hơi bị thất thần. Thân thể mạn diệu với những đường cong mê người, khuôn mặt tinh xảo và thành thục, so với dĩ vãng lại càng thêm mê hoặc. Lâu ngày không gặp, đã thấy nàng càng có được phong tình của nữ nhân, khiến trong lòng đám người Kim Lâu đi theo phía sau Nghệ Phong có chút phát nhiệt, cả đám nhanh chóng chuyển ánh mắt, bọn họ cũng biết nữ nhân trước mặt kia có quan hệ không đơn giản với thiếu gia nhà mình.
Cuồng Hổ nhìn thoáng qua Nghệ Phong, trong lòng đồng dạng có chút hiếu kỳ. Cuồng Hổ tự nhiên biết Diệp Hi không phải nữ nhân của Nghệ Phong, thế nhưng Nghệ Phong lại đối tốt đặc biệt với Diệp Hi. Nguyên bản Cuồng Hổ cũng cho rằng Nghệ Phong thích Diệp Hi, thế nhưng nhìn những hành vi của Nghệ Phong không giống như vậy, chỉ đơn giản giống như đang chiếu cố cho người nhà mà thôi.
Từ khi đi tới khu bình dân, Nghệ Phong đã hoàn toàn thu liễm nộ khí trong người, phất tay với đám người Cuồng Hổ, ý nói Cuồng Hổ dẫn người tạm thời tránh đi.
Đám người trong khu bình dân thấy cả một đoàn người Kim Lâu, cả đám hơi bị thất thần, đại bộ phận những người này đối với bọn họ mà nói, đều là tôn tại cao cao không thể với.
- Toàn bộ cao tầng Kim Lâu chạy tới khu bình dân này làm gì? Gặp quỷ rồi, bình thường dù một người cũng khó thấy được, lúc này đề kéo tới cả.
- Hình như đi theo một thiếu niên tới, lẽ nào muốn bức Diệp Hi? Khụ, nhà lão Diệp cũng đáng thương cảm, sinh ra là hảo nữ nhi, đáng tiếc nàng quá đẹp, đúng như người ta vãn thường nói, hồng nhan họa thủy.

Nghệ Phong cũng không phải không nghe thấy những tiếng nghị luận này, lửa giận trong lòng như bão táp, nhưng trên mặt vẫn hiển hiện nụ cười tươi hiền lạnh, nhìn Diệp Hi xinh đẹp mê người trước mặt, cười nói:
- Sao thế? Không mời ta đi vào nhà sao?
Diệp Hi từ khi nhìn thấy Nghệ Phong dẫn theo một đoàn người tới đây đã khiến nàng sợ ngây người, lúc này thấy Nghệ Phong mở miệng, nàng mới kịp phản ứng qua, nhanh chóng hoảng loạn nhường đường, nói:
- A… Mời!
Nghệ Phong gật đầu, lập tức nói với Cuồng Hổ:
- Ngươi phái người dẫn Liễu lão tới hoàng cung gặp Long Thiên, nhắn cho Long Thiên biết, hôm nay bản thiếu tuyệt đối không nhân nhượng, mặt mũi của hắn cũng vô dụng…
- Dạ!
Cuồng Hổ gật đầu, nhanh phân phó xuống.
Nhìn Cuồng Hổ nhanh chóng thi hành, lúc này Nghệ Phong mới quay đầu cười nói với Diệp Hi:
- Diệp thúc và Diệp di đâu rồi?
Nghe được Nghệ Phong nói, trên mặt Diệp Hi lộ ra một tia oán hận:

- Phụ bởi vì ta mà thụ thương, mẫu thân đang chiếu cố người…
Trong mắt Nghệ Phong chợt lóe hàn quang, lại nhoẻn miệng cười nói:
- Thương thế có nặng không?
Diệp Hi lắc đầu nói:
- Không nặng, bất quá phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian!
- Đi! Dẫn ta đi xem! Ha ha, thật ra đã lâu không tới bái phỏng Diệp thúc rồi, sợ rằng đã quên ta mất.
Nghệ Phong cười nói.
Nghe thế, trên mặt Diệp Hi cũng lộ vẻ tươi cười:
- Sẽ không đâu, phụ thân có ấn tượng rất sâu đậm với ngươi!
Nói xong một câu này, trong lòng Diệp Hi còn bồi thêm một câu:
- Mỗi lần ngươi tới chỗ này, đều khiến cả khu bình dân chấn động một hồi, quên ai chứ không quên nổi ngươi.
Nhìn Nghệ Phong bước vào cửa phòng, ánh mắt Diệp Hi cũng ngưng lại trên người Nghệ Phong… Những lời đồn đại về Nghệ Phong, nàng không phải chưa từng nghe qua, có thể phụ thân nàng chỉ biết có một nhân vật truyền kỳ cũng tên là Nghệ Phong, nhưng cũng không biết chính là Nghệ Phong mà bọn họ nhận thưc. Thế nhưng, Diệp Hi đi ra từ học viện Trạm Lam, nàng rất minh bạch thiếu niên được gọi là Nghệ Phong kia chính là người trước mặt. Nhớ tới những chiến tính khiến thiên hạ oanh động của hắn, trong lòng Diệp Hi thật lâu không thể bình tĩnh được. Bạn đang đọc truyện được tại
Từ khi Diệp Hi thấy Nghệ Phong đi tới khu bình dân, nàng liền biết được phiền phức của mình đã được giải quyết, trước mặt người này, phiền phức cả nhà nàng đang phải chịu, căn bản không tính là phiền phức.
Nghệ Phong bước vào Diệp gia, quả nhiên thấy Diệp phụ đang nằm trên giường. Diệp phụ thấy Nghệ Phong đến, hơi sửng sốt, trên mặt lập tức cũng lộ ra dáng cười, bảo Diệp mẫu nâng mình dậy. Nghệ Phong nhanh tiến lên ngăn cản, nói:
- Diệp thúc cứ nằm nghỉ ngơi là được.
Diệp phụ sang sảng cười nói:
- Ha ha, đã lâu không thấy tiểu tử ngươi rồi, còn tưởng ngươi đã biến mất!
Nghệ Phong ngượng ngùng cười cười, sờ đầu nói:

- Cái kia… Bởi vì có chuyện phải rời đi đế đô, hiện không phải đã tới thăm Diệp thúc rồi sao?
- Được rồi, tiểu tử ngươi không phải giả bộ nữa, là tới tìm nữ nhi của ta đi? Ta còn tưởng rằng ngươi quên nữ nhi của ta rồi!
Diệp phụ sang sảng cười nói, thật ra hắn rất có hảo cảo với Nghệ Phong, trừ bỏ vì Nghệ Phong từng giúp đỡ hắn, càng nhiều hơn là vì Nghệ Phong không giống với những thanh niên khác, đều dây dưa với Diệp Hi.
- Cái kia…
Nghệ Phong toát mồ hôi, nhìn thoáng qua Diệp Hi đã trở nên kiều diễm tuyệt mỹ.
- Đương nhiên đây cũng là một phần lý do, nhưng quan trọng nhất vẫn là đến thăm Diệp thúc…
- Ha ha… Tuy rằng tiểu tử ngươi dối trá, thế nhưng nói nghe rất xuôi tai.
Diệp phụ mắng to nói.
Diệp Hi ở bên cạnh nghe được Diệp phụ nói, trong lòng đồng dạng không được bình tĩnh, nàng thầm nghĩ: nếu như người khác biệt được phụ thân mình nói như vậy với Nghệ Phong, sợ rằng sẽ bị chấn động chết khiếp đi? Thậm chí, đám học viên tại học viện Trạm Lam vẫn luôn coi Nghệ Phong là thần tượng có khi còn kéo đến hung hăng một hồi.
Có điều nhớ tới cách làm người của phụ thân nàng, cho dù biết Nghệ Phong là nhân vật đang làm thiên hạ oanh động kia, chỉ sợ cũng sẽ đối đãi như thế. Ít nhất, phụ thân nàng cũng biết Nghệ Phong là cao tầng Kim Lâu, cũng không phải cao tầng bình thường. Kim Lâu tại trong mắt bình dân là tồn tại cao không thể với, thế nhưng phụ thân nàng vẫn cười mắng đối phương, vậy nếu biết thân phận thật của Nghệ Phong, chắc chắn vẫn sẽ đối đãi bình thản như vậy…
- Hắc hắc…
Nghệ Phong cười cười, đối với Diệp phụ cũng có cảm giác thân thiết.
- Nguyên bản còn lo lắng Diệp thúc, thấy ngài vẫn còn khí lực khinh bỉ ta, cũng biết ngài không có việc gì rồi! Có điều, để ta xem chút, ít nhất sẽ chóng khỏe hơn.
- Ngươi là y sư?
Diệp phụ kinh dị nhìn Nghệ Phong.
- Ha ha!
Nghệ Phong nở nụ cười, nói với Diệp mẫu:

- Diệp di, để ta tới!
Diệp mẫu rời khỏi bên giường, nhường chỗ cho Nghệ Phong ngồi. Vừa ngồi, Nghệ Phong liền vung tay bày ra kim châm, một điểm thương thế nhỏ của Diệp phụ đối với Nghệ Phong mà nói không có chút khiêu chiến, thế nhưng Nghệ Phong vẫn lấy ra tử kim thủy. Huy vũ kim châm, một giọt tử kim thủy cũng đi vào trong thân thể Diệp phụ, tại trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp mẫu, sắc mặt Diệp phụ cư nhiên lấy tốc độ thấy rõ, bắt đầu hồng nhuận lên.
Từ lúc Nghệ Phong chữa thương đến lúc thu tay, tiêu tốn thời gian không đến một khắc, khi Nghệ Phong thu hồi kim châm, lúc này mới nói với Diệp phụ:
- Thương thế Diệp thúc tốt hơn nhiều so với ta tưởng tượng, đại khái sau một ngày đêm, Diệp thúc có thể khỏi hẳn. Có điều, hiện tại vẫn nên nằm nghỉ ngơi, như vậy mới hấp thu dược lực được tốt.
Diệp phụ cũng sợ ngây người, hắn tự nhiên cảm giác được chỗ đau nhức trong cơ thể đã giảm đi rõ rệt, toàn thân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Ngươi là y sư cao giai?
Diệp phụ hồ nghi hỏi.
- Ha ha!
Nghệ Phong cười cười, không trảo lời, nhưng như vậy cũng khiến Diệp phụ sáng tỏ!
- Nghĩ không ra tiểu tử ngươi còn có chiêu thức này, thật rất xứng đôi với nữ nhi của ta.
Diệp phụ cười phá lên.
Một câu nói này khiến Diệp Hi rốt cục không nhịn được, hờn dỗi trừng mắt nhìn Diệp phụ, nói:
- Phụ thân, người nói bậy bạ gì đó?
Diệp phụ thấy Diệp Hi như vậy, thở dài một hơi nói:
- Ít nhất, Nghệ Phong còn khá hơn tên hỗn đản kia.
Diệp phụ cũng không phải tính toán gì, người nọ có bối cảnh, thế nhưng Kim Lâu cũng không kém, nếu như Diệp Hi theo Nghệ Phong mà nói, hắn còn không dám tìm Nghệ Phong gây phiền phức, dù sao bên cạnh Kim Lâu là hoàng thất Trạm Lam, điểm này thì mọi người trong đế đô đều biết. Hơn nữa nghe mọi người đồn đại, Kim Lâu còn có bối cảnh càng mạnh hơn, chỉ là chuyện này những bình dân như bọn họ không thể biết được.
Nghe được Diệp phụ nói như vậy, Nghệ Phong tự nhiên biết Diệp phụ lo lắng gì, hắn cười nói:
- Diệp thúc yên tâm đi, sau này hắn sẽ không trở lại dây dưa với Diệp Hi nữa, chờ một chút ta sẽ giúp mọi người nhổ đi cái phiền phức này…
- Nhổ phiền phức đi?
Diệp phụ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Diệp Hi, thấy bộ dáng Diệp Hi đồng dạng không chút nghi ngờ, điều này khiến hắn nghi hoặc không thôi. Không biết hai người này rốt cuộc lấy đâu ra lòng tin, bối cảnh tên kia cũng không nhỏ a.
- Ha ha! Diệp thúc yên tâm đi, điểm ấy lòng tin ta vẫn phải có!

Nghệ Phong cười to, lập tứ quay đầu nhìn về phía Diệp Hi, nói:
- Nàng đi cùng ta hay thế nào?
Diệp Hi sửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Dù sao cũng là chuyện của ta, ta cùng đi với ngươi.
- Vậy được rồi! Hiện tại xuất phát thôi, ta cũng chỉ ở lại đế đô được vài ngày!
Nghệ Phong cười nói với Diệp Hi, lập tức cáo từ với hai người Diệp phụ và Diệp mẫu, dưới trước ánh mắt nghi hoặc của hai người, Nghệ Phong đi cùng với Diệp Hi ra khỏi cửa, điều này khiến sắc mặt hai người đều nhăn lại.
- Nàng nói ha người bọn họ làm cái gì? Thật có thể nhổ phiền phức này đi sao?
- Chàng cũng không biết, một phụ nhân như ta sao biết được? Có điều, Nghệ Phong thật ra không tồi, chỉ là không thấy hắn có ý tứ với Diệp Hi! Như có như không, thật đúng là nhìn không thấu.
- Đúng là có chút nhìn không thấu, có điều nếu tiểu tử này không có mục đích với Diệp Hi, sao lần lượt đều giúp Diệp Hi a?
- Khụ, quên đi. Quản hắn có hay không mục đích, dù sao đi nữa hắn cũng không tồi, có mục đích cũng chẳng sao. Nữ nhân không phải đều do nam nhân hại sao?
Diệp mẫu thật ra nhìn rất thoáng, nói đến đây liền trừng mắt nhìn Diệp phụ, điều này khiến cho Diệp phụ hắc hắc cười lên hai tiếng.
Ra ngoài cửa, Diệp Hi hỏi Nghệ Phong:
- Ngươi đối phó Minh Mạc, Long Thiên đại đế sẽ không có ý kiến gì chứ? Minh gia và hoàng thất ngược lại có chút liên quan.
- Một ít liên quan nhỏ mà thôi, ta tin tưởng Long Thiên biết nặng nhẹ. Hắn còn không đến mức vì một Minh gia rồi nháo với ta!
Nghệ Phong cười cười nói.
- Sợ rằng vì chuyện của ta khiến tình huynh đệ kết nghĩa của các ngươi có điểm rạn nứt, vậy…
Diệp Hi còn chưa nói hết, đã bị Nghệ Phong ngắt lời:
- Được rồi, ta không lo lắng, ngươi lo cái gì? Bản thiếu đã cho người đi báo với Long Thiên rồi, như vậy đã cho hắn mặt mũi, nếu không ta đã trực tiếp giết tới.
Nghệ Phong cười cười, không chút lo lắng sẽ khiến Long Thiên dễ chịu. Nếu như chuyện này khiến Long Thiên không thể chịu đựng, năm đó hắn cũng không thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Diệp Hi nghe được đối phương như vậy, khẽ gật đầu, về phần Minh gia rất mạnh, thế nhưng trước mặt hắn, điểm thực lực đó còn chưa đủ nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui