Mị Ảnh

 
- Xuy…
Có tiếng va đập mạnh, điều này khiến bốn người kia ngừng quyền thế công kích tới Nghệ Phong, mấy người hít sâu xuống một ngụm lương khí, nghe tiếng thanh âm bỗng nhiên ngớ tới điều gì, ánh mắt cả đám dại ra nhìn bóng người đập trên mặt đất, lúc vừa rồi dưới oanh kích ngưng tụ toàn bộ lực lượng của đầu mãnh thú, trên ngực người kia xuất hiện một lỗ máu cực lớn, máu đỏ không ngừng cuồn cuồn tuôn ra từ miệng vết thương.
- Tiểu tử này cư nhiên dưới vòng vây công của năm Tôn cấp, chém giết Tôn giả của Kim Ưng Tông rồi!
Trong lòng mọi người mọc lên một cỗ hoang đường, năm Tôn cấp vây công một Vương cấp, còn bị đối phương chém giết đi một người Tôn cấp, đây có phải đang nói giỡn?
Thế nhưng, thi thể đang lạnh dần trên mặt đất nói cho bọn họ biết, một màn không thể tưởng tượng trước mặt kia hoàn toàn là thực… Nhìn máu chảy ra nhiễm đỏ mặt đất, mọi người cảm giác trái tim mình vừa bị hung hăng nắm một cái thật mạnh, có chút không thở nổi.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hư không an tĩnh đáng sợ, không có một người xuất thủ tới Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn Tôn giả của Kim Ưng Tông đã ngã xuống, trong lòng cũng cười nhạt không thôi, từ khi nhìn thấy đối phương, hắn chưa lúc nào buông bỏ sát tâm. Tuy rằng nghĩ dưới vây công của mấy Tôn cấp, chém giết đối phương gần như không thể, may là lần này cũng thành công. :
Nhớ tới để chém giết được đối phương, đấu khí trong cơ thể phải tiêu hao mấy bảy tám phần, ngay cả ba đầu mị cũng có vẻ suy yếu. Nghệ Phong cũng hiểu được đã trả giá quá lớn, nhưng giá này là hoàn toàn xứng đáng.
Đây đã là vị Tôn cấp thứ ba của Kim Ưng Tông ngã xuống trong tay hắn, riêng điều này đã đủ khiến bọn hắn đau xót không thôi rồi.
Nhìn ba đầu mị có vẻ suy yếu, Nghệ Phong kết thủ ấn, thu hồi lại ba đầu mị. Nhìn ba dầu mị biến mấy, lúc này Nghệ Phong mới chuyển ánh mắt về phía bốn người kia, đồng thời Phệ Châu trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, thôn phệ linh khí quanh người…
Nhìn thấy ánh mắt Nghệ Phong chuyển hướng bọn họ, trong lòng cả đám không nhịn được phát lạnh, chỉ là cảm giác được khí tức Nghệ Phong có chút uể oải, trong mắt mọi người lại tuôn ra vẻ tham lam.
- Giao thánh quả ra đây!
Một Tôn giả lạnh lùng nói, khí thế cũng uy áp về phía Nghệ Phong.

- Hừ! Thu hồi thứ khí thế buồn cười của ngươi về đi!
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, đối với khí thế của đối phương làm như không thấy.
Một câu nói này, cũng khiến đối phương nổi giận:
- Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, thế nhưng ngươi cho rằng với tình trạng suy yếu hiện tại còn có thể đối kháng được bốn người chúng ta?
- Không đối phó được bốn người các ngươi, thế nhưng dù ta chết, cũng có thể kéo theo hai trong số các ngươi theo cùng, các ngươi có tin hay không?
Nghệ Phong nhìn thẳng đối phương, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
- Ngươi…
Đối phương giận dữ, thế nhưng không thể không thừa nhận, hắn bị câu nói mười phần sát ý này dọa kinh sợ. Có thể trước đây bọn họ sẽ nghĩ đối phương đang nói truyện cười, thế nhưng ngay dưới năm người bọn họ vây công, đối phương còn có thể chém giết một Tôn cấp, điều này khiến cho bọn họ không chút nghi ngờ tính chân thực của những lời này.
Tuy rằng thánh quả tốt, thế nhưng còn phải có mạng mới hưởng thụ được, nếu như bị tiểu tử này chém giết, còn nói gì tới chuyện lời lãi. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người một lần nữa an tĩnh xuống, không ai nguyện ý làm chim đầu đàn tấn công Nghệ Phong, dù sao cũng không ai muốn chết…
Thấy mọi người bị câu này của Nghệ Phong uy hiếp, gã Tôn cấp nhị giai kia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mọi người đừng bị tiểu tử này dọa, vừa rồi Tôn giả của Kim Ưng Tông chỉ bị đối phương đánh lén mới ngã xuống, các ngươi nghĩ trạng thái hiện tại của hắn thế nào, cho dù có cả mấy đầu mị kia, thực sự có thể trảm giết chúng ta sao?
Một câu nói của Tôn cấp nhị giai khiến mấy người một lần nữa rục rịch.
Thấy đối phương như vậy, trong lòng Nghệ Phong phát lạnh, thầm hô:
- Yêu Ngọc!

Theo lời Nghệ Phong vừa dứt, Yêu Ngọc vẫn ở trong lòng Nghệ Phong cũng bay nhanh ra, kêu ngao một tiếng trong hư không, thanh âm mơ hồ có tiếng long ngâm khiến hư không nổi lên từng đạo rung động, thân thể bé nhỏ cũng tăng vọt, rất nhanh biến thành một con vật nửa rồng nửa rắn lớn tới mấy trượng, bay quanh trên đỉnh đầu Nghệ Phong, một cỗ khí thế dâng trào bạo phát ra, áp tới bốn người…
- Bằng vào nó, có đủ trảm giết một hai người trong các ngươi hay không?
Nhìn ma thú bay trên đỉnh đầu Nghệ Phong, sắc mặt mọi người đại biến, bọn họ nhận thấy được, khí tức đầu ma thú này mơ hồ đã sánh ngang với bọn họ.
- Ma thú thất giai?
Trong mắt mọi người tràn đầy vẻ chấn động, nếu như đầu ma thú này thật sự là ma thú thất giai mà nói, tiểu tử này toàn lực vồ đến, muốn chém giết một người không phải là không thể.
Thấy mấy người an tĩnh lại một lần nữa, lúc này sắc mặt Nghệ Phong mới hơi hòa hoãn, quay qua nói với mọi người:
- Các ngươi truy sát ta, chỉ là vì nạp linh giới của Kim trưởng lão trong tay ta mà thôi…
Những lời này khiến cho mọi người không thể phủ nhận, gật đầu:
- Nếu như ngươi có thể giao thánh quả ra đây, chúng ta để ngươi đi, thế nào?
- Ha ha!
Nghệ Phong khẽ cười, lấy ra một nạp linh giới từ trong lòng, phất tay gọi Yêu Ngọc về trong lòng, quay đầu nói với mọi người:
- Đây là nạp linh giới của Kim trưởng lão, ta cho các ngươi, các ngươi sẽ không ngăn cản ta rời khỏi lãnh thổ đế quốc Mãnh Hổ, thế nào?
- Hừ!

Đề nghị của Nghệ Phong nhất thời khiến mấy người hừ lạnh một câu.
- Chúng ta đã bị lừa một lần, ngươi nghĩ chúng ta sẽ mắc thêm một lần nữa sao? Nếu như ngươi lấy thánh quả ra rồi, chúng ta chẳng phải là không công rồi.
- Tin hay không do các ngươi, ta nói thật với các ngươi, ta cũng không biết trong nạp linh giới này có thánh quả hay không… Khi cướp được, ta cũng chỉ một lòng chạy trốn, căn bản không có thời gian cẩn thận kiểm tra.
Nghệ Phong không thể nói gì hơn.
- Hiện tại các ngươi nhất định tìm ta gây phiền phức mà nói, bản thiếu dù liều mạng tự bạo cũng muốn kéo một hai người các ngươi đi cùng.
Nghệ Phong nói một câu này, khuôn mặt dữ tợn đến cực điểm, khiến trong lòng mọi người phát lạnh, bọn họ không chút nghi ngờ tính chân thực của những lời này, thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi người cùng đường. Chỉ bất quá, bọn họ càng không tin đối phương có thể đơn giản giao ra thánh quả như vậy.
Thấy đối phương vẫn tập trung khí thế lên mình như rất sợ hắn chạy trốn, Nghệ Phong hừ một tiếng, ném nạp linh giới vào hư không, cười lạnh một tiếng, nói:
- Tin hay không tùy các ngươi!
Như chiếc nhẫn bay đi trong hư không, ánh mắt mọi người mạnh mẽ ngưng tụ, đều tự phát lực, bay nhanh về phía chiếc nhẫn, đã có một tia khả năng, bọn họ đều không muốn bị người khác đi trước…
Nhìn mọi người cùng chụp về phía nhẫn, Nghệ Phong cũng không dừng lại, thi triển thân pháp thành một đạo tàn ảnh, bay nhanh về phía quan khẩu.
Tuy rằng mọi người rất muốn ngăn cản Nghệ Phong, thế nhưng chiếc nhẫn bay trong hư không khiến bọn họ không muốn buông tha, bốn người đồng loạt đều đánh vế phía nhẫn. Vị Tôn cấp nhị giai sau khi liên tiếp đỡ được ba quyền, sắc mặt trắng bệch, đồng thời cũng đoạt được nhẫn vào tay.
Lắc mình tách ra khỏi mấy người tranh đoạt, hồn lực từ cơ thể tiến ra, sắc mặt hắn lâp tức biến thành khó coi vô cùng, không chút nghĩ ngợi liền vất nhẫn đi, quay người đuổi nhanh về phía quan khẩu, không hề nói một lời.
Chỉ bất quá, tại chỗ quan khẩu đã sớm không thấy bóng dáng Nghệ Phong đâu nữa.
Trong lòng ba người còn lại cũng có chút dự cảm không tốt, khi bắt lấy chiếc nhẫn rồi nhìn vào, cũng đồng dạng tức giận đến cực điểm, nhanh chóng truy kích về phía quan khẩu.
Thông qua quan khẩu tới đế quốc Trạm Lam, Nghệ Phong cũng không bởi vậy mà thả lỏng, tuy rằng hắn liên tục không ngừng thi triển thuấn di và thân pháp Mị Ảnh bỏ lại mấy người đối phương rất xa, thế nhưng hiệu quả thi triển Trảm Tiên cũng không còn kiên trì được bao lâu.
Nghệ Phong thu liễm khí tức toàn thân, thi triển thân pháp bay nhanh về phía xa. Nạp linh giới hắn tung ra là thứ có được tại Hỏa cốc, trong đó chẳng hề có thứ gì, tuy rằng đối phương đều chọn đi tranh đoạt nhẫn, thế nhưng rất nhanh sẽ phát hiện rồi đuổi qua đây.

Nếu như thời kì toàn thịnh, hắn chạy xa như vậy, cũng không phải sợ đối phương có thể đuổi theo, thế nhưng lúc này hắn đã thi triển Trảm Tiên, tuy rằng tốc độ hiện tại nhanh hơn một tầng, thế nhưng khi hiệu quả Trảm Tiên giảm đi, tốc độ sẽ giảm xuống không chỉ một hai điểm, lấy tốc độ Tôn cấp, sợ là rất nhanh có thể đuổi theo…
- Kháo… Tới đế quốc Trạm Lam rồi, cư nhiên còn không cho ta được an bình!
Nghệ Phong tức giận mắng một tiếng, thân ảnh nhanh chóng chớp động, tại trong hư không lưu lại đạo đạo tàn ảnh. Chỗ đan dược không còn lại nhiều lắm, cũng được Nghệ Phong cho từng viên vào miệng nuốt xuống, cố gắng bổ sung năng lượng cho cơ thể.
Nhớ tới tiêu hao đan dược mấy ngày này, Nghệ Phong cũng có chút bất đắc dĩ, còn may là hắn, nếu như đổi thành người khác mà nói, đã sớm táng gia bại sản rồi. Thế nhưng cho dù bản thân hắn là y sư thất giai, tại mức tiêu hao mấy ngày này, đan dược trong nạp linh giới cũng dần cạn kiệt, chỉ còn lại một ít đan dược cấp thấp. Thế nhưng loại đan dược ở mức này, đã không còn mấy tác dụng với hắn nữa!
Lưu lại đạo đạo tàn ảnh trên hư không, khi bay tới một đoạn cực xa, Nghệ Phong cũng cảm giác đấu khí trong cơ thể cấp tốc giảm xuống, một cỗ cảm giác trầm trọng mọc lên trong đầu.
- Hiệu quả hết rồi!
Nghệ Phong cười khổ, trong lòng cũng mười phần bất đắc dĩ, lần này hiệu quả Trảm Tiên có thể kiên trì được lâu như vậy đã nằm ngoài dự liệu của hắn, thế nhưng hiện tại hiệu quả hết đi, không thể nghi ngờ là muốn mạng của hắn. Nếu như cường giả Tôn cấp đuổi theo, vậy thì lành ít dữ nhiều. Mà ở tình huống của hắn, khả năng này có trên chín thành.
- Kháo, sớm biết như vậy, để lại một thánh quả trong nạp linh giới, ít nhất có một quả, bọn họ cũng sẽ tranh tới ngươi chết ta sống.
Nghệ Phong mắng to một tiếng, thế nhưng trong lòng cũng rất minh bạch, trong tình huống này, căn bản không thể chỉ cho một quả vào, một là chuyển qua toàn bộ, còn lại là không bỏ ra chút nào.
Đối với những thứ trong tay mình, Nghệ Phong còn không có ý định bỏ đi thứ gì.
Cũng không bay thêm được bao nhiêu, tốc độ Nghệ Phong rốt cuộc chậm lại, rơi vào trong trạng thái suy yến này, hắn muốn bước đi bình thường cũng khó khăn.
Ngay khi Nghệ Phong thở nhẹ ra một hơi, Yêu Ngọc từ trong lòng bay nhanh ra, mạnh mẽ biến lớn trong hư không, một lần nữa đạt tới kích thước mấy trượng, đuôi quấn lấy Nghệ Phong, trong lúc hắn đang sững sờ, đã bị Yêu Ngọc dùng đuôi nhấc lên rồi đặt tại phía sau lưng nó.
Khi đặt Nghệ Phong xuống trên lưng, Yêu Ngọc không chút dừng lại, hóa thành một đạo ảnh tử bay nhanh về phía xa. Ngồi trên lưng Yêu Ngọc, Nghệ Phong nghe được bên tai từng trận gió thổi, Nghệ Phong rốt cuộc cũng phản ứng qua, nhìn xuống phía dưới, từng gốc cây bị lướt qua, khiến Nghệ Phong không nhịn được mắng to một tiếng:
- Kháo… Sớm biết ngươi có thể như này, ta còn khổ sở chạy đi như vậy làm gì a.
Nghệ Phong dở khóc dở cười, tốc độ Yêu Ngọc cư nhiên không thua tốc độ hắn khi thi triển thân pháp Mị Ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui