Mị Ảnh

 
Từ khi Nghệ Phong trốn vào trong sơn mạch, nguyên bản đệ tử Kim Ưng Tông lật tung khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Nghệ Phong, trong đó dẫn đầu chính là Tiễn trưởng lão, chỉ bất quá, sơn mạch mênh mông, tìm một người khó khăn cỡ nào, mặc dù lần này đệ tử tới trong sơn mạch đa phần đều không kém, nhưng vẫn không thể tìm thấy được Nghệ Phong.
Mọi người Kim Ưng Tông đã phong tỏa mấy cửa ra trọng yếu của sơn mạch, sau đó vẫn không buông tha tìm kiếm, rất có ý định không tìm được Nghệ Phong sẽ không thôi. Nhưng dưới loại cử động này của đối phương, bọn họ dần dần phát hiện tổng số những đệ tử Kim Ưng Tông tới sơn mạnh đã càng ngày càng ít.
Nguyên bản Tiễn trưởng lão của Kim Ưng Tông còn tưởng rằng ngoài ý muốn đụng phải ma thú, thế nhưng sau đó rốt cục cũng biêt được là vì nguyên nhân gì. Nhìn thấy vết thương bị phá tan yếu hầu của mấy người, trong mắt Tiễn trưởng lão hiện lên lửa giận không thôi, nhịn không được hết lớn lên:
- Tiểu tử, ta muốn tróc xương lột da ngươi.
Một lời ẩn chứa oán hận sâu đậm, khiến cả vùng núi nơn hơi rung lên vài cái. Cũng từ lúc này, Tiễn trưởng lão liền tập trung đám đệ tử lại, không dám cho bọn họ phân tán ra quá xa.
Sau khi Nghệ Phong tàn sát hơn mười đệ tử đối phương, bỗng nhiên phát hiện đệ tử đối phương kết thành đội truy tìm, lúc này Nghệ Phong cũng biết qua nhiều lần chém giết đệ tử đối phương, hành động của hắn đã bị lộ rồi.
Có điều, đối với chuyện đối phương tập trung đệ tử thành đội, trong lòng Nghệ Phong cũng cười nhạt, tập trung lại, không phải càng dễ chém giết sao?
Trong sơn mạch, một màn truy sát và bị truy sát cứ thế diễn ra. Thế nhưng khiến Kim Ưng Tông cũng không rõ được, rốt cuộc là bọn hắn truy sát đối phương, hay là đang bị đối phương truy sát. Trong sơn mạch, thỉnh thoảng lại nghe được có tiếng đệ tử bọn họ kêu lên thảm thiết, nhưng khi bọn họ chạy tới nơi, đối phương đã không còn thấy đâu nữa.
Khi đối phương liên tiếp chém giết thành công, đệ tử Kim Ưng Tông nguyên bản hùng hổ muốn bầm thây Nghệ Phong thành vạn đoạn, rốt cục cả đám đều bốc lên sợ hãi trong lòng. Đại đa số bọn họ ngay cả mặt mũi đối phương thế nào cũng không biết được, thế nhưng đối phương lại chém giết qua hai ba mươi người bọn họ rồi.
Nhìn những thi thể băng lạnh ngã xuống trong sơn mạch bị ma thú cắn xé, huyết nhục không rõ ràng, khiến lòng người rét lạnh, đáy lòng cả đám cư nhiên đều đánh trống lui liên hồi.
Tương tự, sắc mặt Tiễn trưởng lão cũng cực kỳ khó coi, vây sát một thiếu niên choai choai, cư nhiên không thể chém giết được đối phương, ngược lại còn để đối phương chém giết nhiều người như vậy, hơn nữa thánh quả còn bị đối phương cướp giật, nghĩ đến tất cả mọi người nhìn vào Kim Ưng Tông đều muốn chê cười.

Tiễn trưởng lão và Nghệ Phong từng giao phong một chưởng, có thể nhận thấy được đối phương cũng không đạt được Tôn cấp, thế nhưng đồng dạng cũng biết, đối phương không phải hạng Vương cấp bình thường, coi như là Vương cấp đỉnh phong, cũng tuyệt không thể đơn giản tiếp được một quyền lúc nổi giận của hắn, thế nhưng hết lần này tới lần khác, đối phương không những tiếp được một chưởng, còn nương theo đó chạy thoát.
- Rốt cuộc tiểu tử này có thực lực gì?
Tiễn trưởng lão tức giận mắng một tiếng, thật lâu vẫn chưa tìm được Nghệ Phong, hắn đồng dạng cảm thấy nghẹn khuất. Tiễn trưởng lão tự tin có thể chém giết đối phương, thế nhưng hết lần này tới lần khác, đối phương không trực diện va chạm với hắn, trong tình huống đối phương liên tục lảng tránh, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng không thể làm gì được đối phương.
Lúc này, Nghệ Phong trong sơn mạch dường như cá gặp nước, dễ dàng len lỏi qua những gốc thực vật. Tuy rằng thỉnh thoáng có khí tức dâng trào truy tìm tới hắn, thế nhưng dưới loại lảng tránh đặc dị của hắn, cũng không thể phát hiện ra được.
Đương nhiên, đệ tử Kim Ưng Tông cũng thành vong hồn dưới kiếm của hắn.
Tiếp tục giết chết mấy tên đệ tử của đối phương, Nghệ Phong thu hồi chủy thủ trong tay, thì thào lẩm bẩm:
- Hơn ba mươi tên đệ tử rồi, đệ tử thực lực thấp đều bị giải quyết không sai biệt lắm, xem ra thời gian tới phải động đến đám Vương cấp.
Nhớ tới đám Vương cấp đi thành từng đội, trong ánh mắt Nghệ Phong có chút thận trọng, những Vương cấp này hắn tự nhiên không sợ, hắn sợ là bị đối phương cuốn lấy, đến lúc đó sẽ bị Tôn cấp vây công. Có điều, lấy thù hận của Nghệ Phong với Kim Ưng Tông, tất nhiên sẽ không vì hung hiểm mà bỏ qua chém giết.
Tùy ý lưu lại chút thuốc bột trên những thi thể nhằm hấp dẫn ma thú, lúc này Nghệ Phong cũng lắc mình rời đi.
Khi mọi người Kim Ưng Tông chạy tới hiện trường, nhìn những thi thể bị ma thú cắn xé, cả đám đều lạnh người, không thể ức chế được run lên, đối với sự tàn nhẫn của đối phương, ngay khi đã chết rồi còn không được an bình, trong lòng cả đám đều kinh sợ. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tiễn trưởng lão nhìn thấy một màn này, đồng dạng trong lòng cũng ẩn ẩn hàn ý, hắn mơ hồ cũng minh bạch được, đối phương dường như đang điên cuồng trả thù, cũng không phải chỉ vì bị bọn họ truy tìm gắt gao.
- Toàn bộ đệ tử nghe lệnh, đều tự cấu thành trận pháp, phát hiện ra tung tích đối phương, lập tức gủi tín hiệu, đồng thời cuốn lấy đối phương.

Tiễn trưởng lão nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, sắc mặt khó coi hạ xuống mệnh lệnh.
Tuy rằng chúng đệ tử kinh sợ, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh của Tiễn trưởng lão đâu vào đấy.

Biện pháp của đối phương cũng không thể ngăn trở bước tiến của Nghệ Phong, đồng dạng đám đệ tử tại dưới chủ thủy của Nghệ Phong, đều hóa thành thức ăn cho ma thú. Đệ tử bị tử vong liên tiếp khiến Kim Ưng Tông vô cùng sợ hãi, đồng thời rốt cục bọn họ cũng biết thiếu niên đang truy sát bọn họ này kinh khủng đến cỡ nào, trận pháp do mấy Vương cấp cấu thành, đối phương cư nhiên có thể dễ dàng diệt sát, ngay trước khi Tiễn trưởng lão kịp chạy tới.
- Tôn cấp, đối phương tuyệt đối có thực lực sánh ngang Tôn cấp!
Đây là ý niệm đồng loạt dâng lên trong lòng mọi người. Nghĩ tới loại khả năng này, trong lòng cả đám đều không ức chế nổi sợ hãi, lấy thực lực bọn họ đi vây sát một Tôn cấp, hầu như là chuyện đi tìm chết.
Nghĩ vậy, cả đám cũng phát lên vô số oán niệm với Tiễn trưởng lão. Tiễn trưởng lão lại còn nói đối phương không đạt được tiêu chuẩn Tôn cấp, nếu không đạt được Tôn cấp, sao có thể nhanh chóng giải quyết trận pháp do mấy cường giả Vương cấp cấu thành như vậy?
Tiễn trưởng lão đồng dạng cũng kinh sợ không thôi, hắn và Nghệ Phong giao phong qua một chưởng, tuy rằng đối phương tiếp được một chưởng của hắn, thế nhưng Tiễn trưởng lão rất khẳng định, đối phương tuyệt đối đã thi triển vũ kỹ cao giai, thực lực tiểu tử này nhiều nhất chính là Vương cấp đỉnh phong, thế nhưng, liên tiếp có mấy đội đệ tử Vương cấp bị chém giết, nói cho hắn biết suy đoán đó là sai lầm.
- Điều này sao có thể, lấy niên kỷ hắn, sao có thể đạt được Tôn cấp?
Tiễn trưởng lão vẫn như trước không thể tin được, thế nhưng nhìn đám đệ tử đều đã kinh hãi vỡ mật, Tiễn trưởng lão cũng không dám đơn giản dùng đệ tử Kim Ưng Tông đi nghiệm chứng thực lực đối phương.
Đệ tử Vương cấp, coi như đại tông môn như Kim Ưng Tông, tổn thất một người cũng hơi bị đau xót.
- Rời núi!

Tiễn trưởng lão cắn răng nói, hạ xuống một mệnh lệnh.
Mệnh lệnh này, nhất thời khiến chúng đệ tử thở dài một hơi. Nhìn dáng dấp chúng đệ tử như được giải thoát, sắc mặt Tiễn trưởng lão càng thêm âm trầm kinh khủng, đối phương chỉ có một người, cư nhiên khiến toàn bộ Kim Ưng Tông đều sợ hãi nhân tâm, đây không thể nghi ngờ là một cái tát hung hăng vỗ vào mặt hắn.
- Tiểu tử, mặc kệ ngươi là ai, Kim Ưng Tông ta và ngươi thề không đội trời chung!
Nhìn đệ tử nối đuôi nhau rời núi, Tiễn trưởng lão hít sâu một hơi, đông đảo đệ tử tới đây, cư nhiên bị đối phương chém giết hơn phân nửa, lúc này lưu lại chỉ còn không được một phần ba, tuy rằng sống sót đều là tinh anh, thế nhưng chuyến này không thu được gì, lại tổn thất nhiều võ giả như vậy, bọn họ làm sao có thể tiếp thu được.
Nhìn đệ tử Kim Ưng Tông nối đuôi nhau rời núi, nguyên bản những đám người tại sát biên giới sơn mạch ồ lên một mảnh, sắc mặt nhìn đám người Kim Ưng Tông mười phần cổ quái.
Bọn họ tự nhiên nghe nói Kim Ưng Tông dẫn rất nhiều đệ tử đi vào sơn mạch làm gì. Thế nhưng vây giết một thiếu niên, lại khiến bọn họ chật vật như vậy, hơn nữa nhìn nhân số đi ra, sắc mặt cả đám càng thêm quái dị.
Khi bọn họ đi vào sơn mạnh, nhân số cũng không ít như vậy a.
- Các ngươi thấy không? Đệ tử Kim Ưng Tông rời khỏi, cư nhiên mặt mũi đều sợ hãi, nhân số thiếu đi hơn phân nửa, sẽ không phải đều do thiếu niên kia làm ra chứ?
- Chậc chậc, Kim Ưng Tông lúc này liên tiếp ăn thiệt lớn, nhiều cường giả như vậy đuổi theo một thiếu niên, không chỉ bị đối phương cướp mất thánh quả, ngay cả đệ tử cũng bị người ta giết đi hơn phân nửa.
- Hắc hắc! Đây cũng là báo ứng, ai kêu Kim Ưng Tông bá đạo như vậy. Các ngươi không tận mắt chứng kiến tràng diện đối phương đoạt thánh quả, quả thực là trong nháy mắt liền đoạt thứ đó trong tay Kim Ưng Tông, thiếu niên kia càng nương theo một chưởng của đối phương, chạy thoát ra khỏi vòng vây.
- Đúng vậy! Ta đã tận mắt chứng kiến thiếu niên kia, so với đại đa số mọi người chúng ta đều muốn trẻ tuổi hơn, thế nhưng đối phương cư nhiên có thể cùng giao phong một chưởng với Tôn cấp, không hổ có thể đoạt miếng ăn ngay trước miệng Kim Ưng Tông.
- Tiểu tử này sẽ không đạt được Tôn cấp rồi chứ? Nếu như không đạt được Tôn cấp, sao có thể khiến Kim Ưng Tông ăn thiệt lớn như vậy, còn đuổi được hết những đệ tử này trở về!
- Ai biết được! Chỉ là, Kim Ưng Tông hiện tại liên tiếp mất mặt, con mẹ nó, thiếu niên kia cũng quá ngưu đi, quả thực là thần tượng của ta a!


Từng câu nghị luận truyền vào trong tai chúng đệ tử Kim Ưng Tông, sắc mặt cả đám nhất thời đỏ tới tận mang tai, tủy rằng trong lòng bọn họ muốn phản bác, thế nhưng cố gắng tìm ra một lý do phản bác cũng không được.
Tiễn trưởng lão lúc này càng nắm chặt tay tới run lên, mặt tím lại cực kỳ khó coi.
Ngay khi Tiễn trưởng lão không còn nín giận được nữa, đồng thời từ phía trong sơn mạch đột nhiên chui ra một bóng người. Nhìn bóng người đột nhiên chui ra, mọi người sửng sốt, lập tức ồ lên một mảnh, rốt cuộc có người kinh hô thành tiếng:
- Là thiếu niên đã đoạt thánh quả!
Một câu này, khiến ánh mắt Tiễn trưởng lão cũng nhìn về phía lối ra của sơn mạch, quả nhiên thấy Nghệ Phong đang đứng đó.
- Tiểu tử, ngươi cư nhiên còn dám xuất hiện!
Tiễn trưởng lão nổi giận, nhìn Nghệ Phong dữ tợn nói.
Nghệ Phong nhìn Tiễn trưởng lão dữ tợn không thôi, trong lòng Nghệ Phong cũng mắng giận đối phương trăm nghìn lần, trong sơn mạch, lấy tốc độ tiêu diệt đệ tử Kim Ưng Tông của hắn, rất nhanh liền có thể giải quyết toàn bộ đối phương, thế nhưng không nghĩ tới đối phương cư nhiên dẫn đệ tử rời núi sớm như vậy.
Lấy tính cách Nghệ Phong, khi hắn chưa phát tiết hết thù hận trong lòng, sao có thể cho đối phương tùy ý rời đi. Khi biết được đối phương chỉ có một Tôn cấp, Nghệ Phong rốt cuộc đuổi tới.
- Bản thiếu còn chưa giết đủ, tự nhiên phải giết thêm một phen.
Một câu nói, nhất thời khiến ánh mắt mọi người cuồng nhiệt nhìn Nghệ Phong: kiêu ngạo là gì? Càn rỡ là gì? Đây chính là kiêu ngạo, đây chính là càn rỡ. Ngay trước mặt Tôn cấp, ngay trước đông đảo Vương cấp, cư nhiên tuyên bố còn không giết đỉ, chạy tới giết đủ thì thôi.
Một câu nói này, nhất thời khiến đám võ giả phát cuồng, chăm chú nhìn về phía Nghệ Phong. Chỉ bất quá, nhìn thân thể có phần đơn bạc, cả đám hơi lo lắng, trận pháp Kim Ưng Tông không phải bình thường, nhiều Vương cấp như vậy còn thêm một Tôn cấp cấu thành trận pháp, uy lực tuyệt đối kinh khủng khiếp người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui