Mị Ảnh

 
- Ai dám tới Văn Linh Cốc nháo sự!
Theo một tiếng quát lớn, từng đạo thân ảnh bay nhanh đến, chỉ trong nửa khắc thời gian đã xuất hiện trước mắt Nghệ Phong.
Khi Văn Quyết hạ xuống, chú ý tới thiếu niên dẫn đầu bên phía đối phương, sắc mặt đại biến, dùng ánh mắt không dám tin tưởng, cả giận nói:
- Vì sao là ngươi?
Nhìn người quen cũ, khóe miệng Nghệ Phong hiện lên nụ cười tà:
- Bản thiếu nói không lâu sau sẽ đến Văn Linh cốc các ngươi làm khách, sợ các ngươi phải đợi lâu, thế nên đã tới rồi.
Văn Quyết hừ một tiếng, tức giận nói:
- Ngươi đã tới, vậy hôm nay liền lưu lại chỗ này đi!
Nghe được Văn Quyết nói, Nghệ Phong cười ha ha, nói:
- Được thôi, vậy nhìn xem các ngươi lưu ta lại thế nào. Liễu lão, Hắc lão, xin nhờ các vị!
Nghệ Phong xoay người chắp tay nói với Liễu lão và Hắc lão. Hai người liếc mắt nhìn Văn Quyết, cười ha ha nói:
- Phiền toái nhỏ mà thôi, một khắc sau liền bắt hắn cho ngươi.
Một câu nói này khiến một chúng cường giả vừa mới tới đại biến sắc mặt, không dám tin tưởng nhìn hai người Liễu lão và Hắc lão đứng bên cạnh Nghệ Phong. Thực lưc Văn Quyết thế nào bọn họ rất rõ ràng, một mình hắn đủ đánh ngã toàn bộ Vương cấp trong cốc, đây chính là sự kinh khủng của Tôn cấp.
Thế nhưng, một nhân vật như vậy, cư nhiên bị hai người do đối phương dẫn tới khinh thường, làm sao không khiến bọn họ giật mình. Bọn họ nỗ lực muốn tra xét thực lực Liễu lão và Hắc Mô, lại phát hiện sâu như biển, hoàn toàn nhìn không thấu.

Phát hiện này khiến cả đám Vương cấp một lần nữa biến sắc mặt.
- Tôn cấp?
Trong lòng đám người đều dâng lên vẻ không dám tin tưởng, quay đầu nhìn về phía Văn Quyết.
Văn Quyết đồng dạng cẩn thận quan sát Liễu lão và Hắc Mô, hắn kinh hãi phát hiện khí tức hai người cư nhiên mạnh hơn rất nhiều so với hắn, thậm chí một người trong đó còn không thua kém bao nhiêu so với cốc chủ vừa mới trải qua kỳ ngộ.
Thế nhưng, như vậy cũng không phải khiến Văn Quyết kinh hãi nhất, khiến sắc mặt hắn không còn một tia huyết sắc chính là, khi hắn quan sát đoàn người, trong sáu người cư nhiên có năm Tôn cấp, nguyên vốn tưởng Nghệ Phong là người đầu lĩnh, lúc này phát hiện trong đoàn người thì hắn là người yếu nhất.
Phát hiện như vậy, khiến Văn Quyết hoảng sợ thất sắc, không dám tin tưởng nhìn Nghệ Phong.
Trận doanh sánh ngang sáu Tôn cấp, muốn tiêu diệt Văn Linh cốc quả thực dễ dàng. Trời ạ, tiểu tử này tìm đâu ra nhiều cao thủ như vậy?
Văn Quyết bỗng nhiên nhớ tới chuyện tình mấy ngày trước làm sôi sục Nam đế quốc, lập tức so sánh một chút với Nghệ Phong, hắn kinh hãi phát hiện, nhân vật chính trong đồn đại cư nhiên trùng hợp với thiếu niên trước mặt.
- Ngươi là thiếu niên đại náo Nam đế quốc, một người chiến quần hùng?
Văn Quyết thất thanh hô.
Nghe được tiếng hô của Văn Quyết, Nghệ Phong cũng không thấy lạ, động tĩnh lớn như vậy truyền tới Văn Linh cốc cũng là bình thường.
Thấy Nghệ Phong không phủ nhận, sắc mặt Văn Quyết càng tái đi vài phần, trận đại chiến kia đã thành truyền kỳ, tất cả mọi người đều biết một thiếu niên trong vòng vây công của ba Tôn cấp, vô số Vương cấp và binh sĩ, cư nhiên chém giết vô số cường giả, đánh trọng thương ba Tôn cấp, sau đó dễ dàng bắt được hoàng đế Nam đế quốc, dẫn tới Nam đế quốc tan tác, thiếu niên này cũng chính là huynh đệ kết nghĩa với Long Thiên đại đế. Theo đồn đại chỉ có đẳng cấp Vương cấp, thế nhưng thực lực tuyệt đối không thua Tôn cấp, thậm chí còn vượt qua Tôn cấp bình thương, dù sao Tôn cấp bình thường cũng không có năng lực mở đường sống trong vòng vây công như vậy.
Nếu như Nghệ Phong quả thực là người kia, Văn Quyết với chuyện đối phương có thể mời tới nhiều cường giả như vậy không còn thấy lạ, cũng mơ hồ minh bạch vì sao lần trước phái người tới đế đô, ngay cả tin tức cũng không thấy đưa về, đều biến mất không còn một mống. Nghệ Phong và Long Thiên đại đế là huynh đệ kết nghĩa, phái người đi vào đế đô giết hắn, không thể nghi ngờ đưa là đưa dê vào miệng cọp, chỉ vì đế đô chính là sào huyệt của người ta. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Văn Linh cốc mặc dù có vài phần thực lực, thế nhưng so với thế lực đế quốc vẫn còn kém xa.
- Thật không ngờ ngươi cư nhiên có bối cảnh như vậy, Sớm biết thế, càng không nên cho ngươi còn sống rời khỏi di chỉ.

Văn Quyết âm trầm nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai, nói:
- Bối cảnh của bản thiếu, ngươi còn chưa đủ tư cách biết. Có điều, hôm nay Văn Linh cốc đã định phải diệt!
Văn Quyết còn chưa nói, xa xa đã có tiếng gầm vang mạnh mẽ truyền đến:
- Muốn tiêu diệt Văn Linh cốc, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Theo lời vừa dứt, hai đạo nhân ảnh từ xa xa bay nhanh tới, trong chớp mắt liền hạ xuống bên người Văn Quyết, chúng đệ tử phía sau cũng đứng thành một vòng tròn, vây lấy đám người Nghệ Phong vào bên trong, cấu thành một trận pháp phòng ngự.
- Cốc chủ, Khắc tôn giả…
Văn Quyết nhìn hai Tôn cấp vừa tới, hơi có chút an tâm.
Văn Linh cốc chủ cốc nhìn sáu người trước mặt, khi điều tra thực lực mấy người cũng phải biến sắc, cuối cùng ánh mắt càng tập trung tại trên người Hắc Mô, khí tức của đối phương cư nhiên không thua hắn chút nào.
- Chuyến này các hạ muốn làm gì?
Văn Linh cốc chủ cốc trừng mắt nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhún nhún vai, vung tay nói:
- Cũng không muốn làm gì. Vẫn bị các ngươi truy sát, trong lòng có chút khó chịu mà thôi, lúc này muốn đòi lại toàn bộ.
Nghe được Nghệ Phong như chẳng hề bận tâm, trong lòng Văn Linh cốc chủ cũng nổi giận không thôi, thế nhưng vẫn cố gắng áp chế, hừ một tiếng nói:

- Tuy rằng Văn Linh cốc ta không phải thế lực gì lớn, nhưng cũng không phải tùy ý cho người xâm lược.
- Có phải tùy ý hay không, ngươi nói không được, bản thiếu nói mới được!
Nghệ Phong kiêu ngạo cười to, tùy ý khởi động, trong nháy mắt liền đánh ra một quyền thẳng tới một tên đệ tử Vương cấp. Hiện tại lực lượng một quyền của Nghệ Phong kinh khủng cỡ nào, một quyền này nện xuống, tên Vương cấp kia lập tức trọng thương bay ngược ra ngoài, thân hình hung hăng nện xuống mặt đất, tiếp tục phun ra một ngụm máu.
Nghệ Phong làm xong tất cả, trở lại vị trí, nhìn Văn Linh cốc chủ, nói:
- Người của ngươi thực sự không chịu nổi một kích!
- Ngươi…
Văn Linh cốc chủ nhìn đối phương cư nhiên trắng trợn khiêu khích, trán nổi đầy gân xanh, gắt gao nhìn chằm cằm vào Nghệ Phong.
Đối với ánh mắt như vậy, Nghệ Phong làm như không thấy, chuyển ánh mắt nhìn về phía những tên đệ tử Vương cấp vây xung quanh. Những tên Vương cấp này vừa tiếp xúc với nhãn thần Nghệ Phong, nhanh chóng né tránh, vừa rồi Nghệ Phong xuất thủ trong nháy mắt đã khiến một tên Vương cấp trọng thương, kinh khủng như vậy khiến trong lòng bọn họ phải hoảng sợ.
- Liễu lão, Hắc lão, Mông tôn giả, cùng động thủ đi thôi. Thổi bay Văn Linh cốc!
Nghệ Phong không thèm để ý tới ánh mắt căm tức của ba Tôn cấp Văn Linh cốc đang nhìn minh, ngược lại quay qua nói với chúng Tôn giả.
- Được!
Đám người Liễu lão liếc mắt nhìn nhau, cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp nhào lên chỗ ba người đối phương. Hắc lão tự nhiên chọn người mạnh nhất là Văn Linh cốc chủ, đối với người này Hắc lão kinh ngạc mười phần, một thế lực tam lưu cư nhiên có cường giả như vậy, may là chuyến này có hắn đi theo, bằng không Nghệ Phong muốn tiêu diệt toàn bộ đối phương thật là khó khăn.
Đương nhiên, một mình Hắc lão cũng không dám bảo chứng có thể chiến thắng Văn Linh cốc chủ, lập tức quay sang đánh mắt với Mông Bạch. Mông Bạch ứng tiếng lĩnh hội, tiến lên cùng với Hắc Mô chiến Văn Linh cốc chủ.
Về phần hai Tôn cấp còn lại, Liễu lão và Long Vân Sơn mỗi người đánh một người, thực lực cả hai vượt xa hai Tôn cấp của Văn Linh cốc, tuy rằng có điểm phiền phức, nhưng hoàn toàn nắm chắc chiến thắng.
Còn lại, Nghệ Phong quay qua nói với Điệp Vận Du:
- Nàng lưu lại thủ cửa cốc, nếu ai muốn chạy trốn liền lập tức giải quyết, những đệ tử Vương cấp cứ giao cho ta và Yêu Ngọc.
Đối với an bài của Nghệ Phong, Điệp Vận Du cũng không có dị nghị, lấy thực lực Nghệ Phong và Yêu Ngọc, dư sức giải quyết những đệ tử Văn Linh cốc.

Thế nhưng mọi người Văn Linh cốc nghe được Nghệ Phong nói những lời này, sắc mặt cả đám đại biến, chuyến này đối phương cư nhiên muốn diệt cốc.
Cốc chủ Văn Linh cốc đồng dạng cũng biến sắc mặt, thật không ngờ đối phương tàn nhẫn như vậy, nhìn Điệp Vận Du đứng tại cửa cốc, Văn Linh cốc chủ rống lớn một tiếng, đấu khí tuôn ra đánh về phía Hắc Mô.
Đối với công kích của Văn Linh cốc chủ, khóe miệng Hắc Mô hiện ra một tia cười nhạt. Hắn và Mông Bạch liên thủ, ngăn chặn đối phương không phải chuyện khó. Tề tụ nhiều Tôn giả như vậy, nếu như còn không thể diệt sạch Văn Linh cốc, thực sự mất hết mặt mũi, kể cả bộ mặt của đế quốc Trạm Lam.
Thực lực Liễu lão và Long Vân Sơn, so với Văn Quyết và Khắc tôn giả tự nhiên mạnh hơn nhiều lắm, chiếu đấu hầu như nghiêng hẳn về một chiều. Văn Quyết và Khắc tôn giả vừa đánh vừa lui, chỉ là Tôn cấp dù sao vẫn là Tôn cấp, tuy rằng hai người kém xa đối phương, thế nhưng nếu đối phương muốn chém giết trong khoảng thời gian ngắn cũng là chuyện không thể.
Có điều, tất cả mọi người bao gồm cả Nghệ Phong đều không nóng vội, bọn họ có thời gian cứ chậm rãi giết, chậm giã ngược đãi đối phương. Nghệ Phong cũng không tin ba Tôn cấp khi nhìn thấy chúng đệ tử ngã vào vũng máu, sẽ không đại loạn tâm thần?
Đối với Văn Linh Cốc, Nghệ Phong đã sớm tích lũy không biết bao nhiêu oán niệm, tại thời điểm trong di chỉ, nếu không may mắn đụng tới một viên Phệ Châu, sợ rằng đã ngã xuống từ lần đó. Lần bị bức trốn chạy tại vùng sơn mạch, cỗ nghẹn khuất đó Nghệ Phong chưa từng phải nếm qua, càng khiến hắn mạo hiểm tính mạng dung hợp Phệ Châu, nếu không có Yêu Ngọc, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Tuy rằng cũng vì nguyên nhân như vậy, thực lực của hắn cũng tăng cao cực nhanh, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản trong lòng Nghệ Phong mang hận, hơn nữa muốn tin tức trong di chỉ không bị lộ ra, phải diệt Văn Linh cốc.
- A… A…
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, Nghệ Phong sớm đã lấy ra Tiên Hổ Kiếm, mỗi lần cánh tay vung lên, theo đó liền có một đệ tử ngã vào vũng máu. Yêu Ngọc càng trực tiếp hơn, dùng đuôi đảo qua đảo lại, mỗi tên đệ tử như bị núi đá đổ xuống, nội tạng nát bấy.
So với Nghệ Phong giết chóc, Yêu Ngọc càng khiến bọn họ kinh hãi. Kinh hãi phát hiện ma thú này cư nhiên có thể thôn phệ hồn thể, đương nhiên đối với những hồn thể này, Yêu Ngọc cũng chẳng buồn nhìn, chỉ có hồn thể của Vương cấp cao cấp mới nhắc tới một điểm hứng thú của nó.
Dưới tình huống như vậy, đám Vương cấp cao cấp tuy rằng biết rõ Nghệ Phong càng khó đối phó hơn so với Yêu Ngọc, thế nhưng cả đám đều xông về phía Nghệ Phong, không dám giao phong với Yêu Ngọc.
Đối với điều này, Yêu Ngọc cũng không tức giận, lúc này hồn thể Vương cấp cao cấp cũng không có hiệu quả quá lớn với nó, ánh mắt nó còn đang nhìn về phía mấy vị Tôn cấp. Chỉ bất quá, bị Nghệ Phong quát tới, nó mới an an ổn ổn thu thập những đệ tử này. Hiện tại Yêu Ngọc còn chưa phải đối thủ của Tôn cấp.
Ba người Văn Quyết nhìn màm tàn sát đơn phương, con mắt đầu biến thành mảnh huyết hồng.
Bọn họ thật sự không ngờ, một cử động ngày trước lại trêu vào một phiền toái lớn như vậy, phiền toái lớn đến mức có thể dễ dàng phá hủy, ngược đãi bọn họ. Nhớ tới nhiều lần truy sát ngày trước, Văn Quyết không khỏi dâng lên cảm giác bi thương, nhớ tới một câu nói.
Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui