- Nàng bị trúng độc?
Nghệ Phong cau mày, nắm tay của Thi Đại Nhi lên, đấu khí quán thâu đến trong cơ thể Thi Đại Nhi, tinh tế điều tra một phen, quả nhiên phát hiện trong cơ thể Thi Đại Nhi có chút dị trạng.
- Đây là một loại độc dược mãn tính, có thể áp chế đấu khí trong cơ thể ta, cứ qua một ngày đêm thì đấu khí của ta bị suy nhược phân nửa. Lúc này coi như là Vương cấp bình thường, ta cũng đánh không thắng, Long Minh cũng rất để mắt tới ta, phái tới hơn mười Vương cấp giam lỏng ta.
Hiển nhiên oán niệm của Thi Đại Nhi rất sâu.
- Long Minh có gan lớn như vậy? Cư nhiên dám động thủ đối với nàng! Lẽ nào hắn không sợ Thánh Âm Tông tìm hắn trả thù sao?
Nghệ Phong rất nghi hoặc hỏi.
Thi Đại Nhi cười khổ nói:
- Nếu như sư tôn ở Nam đế đô mà nói, cho hắn mười lá gan cũng không dám như vậy. Chỉ là lúc này sư tôn mang theo rất nhiều cao thủ của tông môn đi tìm Huyết Phượng Hoàng, lúc này hắn mới bí quá hoá liều. Sư tôn không có ở đây, cường giả của Thánh Âm Tông ở lại đế đô căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ bởi vì ta, ngược lại bị Long Minh uy hiếp lợi dụng.
- Cho dù sư tôn nàng không ở đây? Lẽ nào hắn không lo lắng sư tôn nàng trả thù sao?
Nghệ Phong không hiểu như trước.
Thi Đại Nhi lắc đầu nói:
- Điểm này ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là từ khi Long Minh bị Bắc đế quốc đánh bại lui liên tục, tính tình hắn đại biến, không bài trừ hắn bí quá hoá liều!
Nghe Thi Đại Nhi nói, Nghệ Phong cũng đồng ý gật đầu. Thỏ bức nóng nảy còn cắn người, huống chi là Long Minh luôn cao cao tại thượng. Bị buộc nóng nảy, quản thân phận Thi Đại Nhi là gì, sợ là đồng dạng sẽ không để vào mắt.
- Nàng vì chuyện của ta mà bị lộ đúng không?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi, nếu không phải vì chuyện này bị lộ, Long Minh không có khả năng xuất thủ với Thi Đại Nhi.
- Tuy rằng không chứng thực, thế nhưng Tôn giả cũng đã nói chuyện này là thực, hơn nữa Long Minh có tà ý với ta, lúc này vừa lúc xuất thủ.
Thi Đại Nhi giải thích nói, nguyên vốn tưởng rằng bối cảnh Thánh Âm Tông có thể khiến đối phương cố kỵ, thế nhưng thật không ngờ đối phương lại thẹn quá thành giận, trực tiếp hạ độc nàng.
- Hừ! Không biết sống chết!
Đối với Long Minh cư nhiên muốn đánh chủ ý tới Thi Đại Nhi, Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng.
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong như vậy, hi hi cười không ngừng nói:
- Phong ca ca yên tâm, Đại Nhi sẽ không để hắn chiếm tiện nghi đâu.
Nghe được Thi Đại Nhi nói, Nghệ Phong trắng mắt nhìn nàng, thầm nghĩ ta ở trước mặt ngươi cũng chưa từng có thể chiếm được nhiều tiện nghi lắm, Long Minh sợ là càng không.
- Tuy rằng độc của nàng có chút phiền phức, nhưng không phải vấn đề quá lớn.
Nghệ Phong thu hồi đấu khí trong cơ thể Thi Đại Nhi ra, chậm rãi quay qua Thi Đại Nhi nói.
Thi Đại Nhi nghe được Nghệ Phong nói, nàng thở dài một hơi, hôn lên mặt Nghệ Phong một cái, hi hi cười:
- Chỉ cần có Phong ca ca là mọi chuyện đều tốt. Mấy ngày này nghẹn khuất muốn chết, vẫn không dám thi triển đấu khí, mỗi lần thi triển, độc tố lan tràn càng nhanh hơn.
Nghệ Phong một viên đan dược từ trong lòng lấy ra, đưa cho Thi Đại Nhi nói:
- Nuốt viên đan dược này vào, có thể tạm thời áp chế độc tố, thực lực hẳn là có thể khôi phục. Hiện tại không có thời gian giúp nàng giải độc, chờ sau khi ra ngoài, sẽ giúp nàng hóa giải!
Thi Đại Nhi gật đầu, tiếp nhận đan dược trong tay Nghệ Phong nuốt xuống, cảm giác được đấu khí bị áp chế bắt đầu vận chuyển như bình thường, trên mặt Thi Đại Nhi hiện ra vẻ tươi cười.
- Thánh Âm Tông trợ giúp Nam đế quốc, rốt cuộc muốn tìm thứ gì?
Nghệ Phong rất hiếu kỳ đối với chuyện này, lần này Long Minh đối đãi với Thi Đại Nhi như vậy, hai bên muốn tiếp tục hợp tác là chuyện không có khả năng.
- Một là tài nguyên của Nam đế quốc, hi hi, lần này cùng Thánh Âm Tông hợp tác, ít nhất bị tông môn ta lấy đi phân nửa.
Trong mắt Thi Đại Nhi có chút đắc ý, này đồng dạng khiến Nghệ Phong đồng tình vì Long Minh, lấy tính cách của Yêu Hậu, phân nửa thật đúng là không nhiều lắm.
- Thứ nhì là nguyên nhân trọng yếu nhất, là bởi vì nó!
Nói xong, Thi Đại Nhi lấy ra một khối ngọc thạch từ trong nhẫn, Nghệ Phong nhìn khối ngọc thạch này, cũng nghi hoặc không thôi:
- Ngọc tỷ?
Nghệ Phong ngẩn ra, Thi Đại Nhi muốn ngọc tỷ làm cái gì? Nghệ Phong rõ ràng nhớ kỹ, lúc đó ngọc tỷ này là bị Tôn lão mang đi.
- Uhm! Chính là ngọc tỷ! Chỉ là ngọc tỷ không phải trọng yếu nhất, mà là tài liệu của nó! Ca ca nhìn đi!
Thi Đại Nhi quay qua Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong hồ nghi nhìn thoáng qua Thi Đại Nhi, đưa tay đụng vào ngọc tỷ, một cổ khí tức ấm áp từ trong ngọc thạch truyền vào trong cơ thể Nghệ Phong, thế nhưng Nghệ Phong còn chưa kịp tinh tế cảm giác, lại phát hiện một dòng nước lạnh đồng thời tiến vào trong cơ thể hắn.
Loại cảm giác ấm lạnh này thay thế, khiến Nghệ Phong biến sắc mặt, kinh hãi nhìn Thi Đại Nhi, Thi Đại Nhi gật đầu với Nghệ Phong nói:
- Đây là Thánh Ngọc Thạch mà người Thánh Tông chúng ta có thể tưởng tượng mà không thể tìm được.
Nghe được Thi Đại Nhi xác nhận, trong lòng Nghệ Phong nổi lên sóng to gió lớn. Thánh Ngọc Thạch đối với bất luận một người nào của Thánh Tông cũng không xa lạ, đối với người bình thường mà nói, Thánh Ngọc Thạch chỉ có tác dụng ổn định tâm thần, tinh thuần đấu khí. Tuy rằng loại tác dụng này đã là cực kỳ kinh khủng, thế nhưng đối với người Thánh Tông mà nói, nếu như sử dụng Thánh Ngọc Thạch như vậy, sợ là sẽ bị tất cả mọi người của Thánh Tông thóa mạ.
Tuy rằng hiện tại Thánh Tông tứ phân ngũ liệt, thế nhưng coi như một mạch tương thừa. Thánh Tông là tông môn duy nhất có thể lợi dụng Thánh Ngọc Thạch. Đồn đãi Thánh Ngọc Thạch là chìa khóa mở ra Thánh Tông, nếu có thể khiến năng lượng trong Thánh Ngọc Thạch nhập vào trong cơ thể, tất nhiên khiến thực lực tăng cao không ngừng.
Đương nhiên, loại hiệu quả này chỉ có người của Thánh Tông mới có thể dùng. Thế nhưng cũng không phải bất luận người Thánh Tông nào cũng biết dùng, mà là người tu luyện công pháp từ tông chủ Thánh Tông đời thứ nhất truyền thừa xuống từ Viễn Cổ.
Năm đó tông chủ Thánh Tông đời thứ nhất, suốt đời nghiên cứu Thánh Ngọc Thạch, cũng bởi vì vậy thực lực mới cực mạnh, nghe nói đạt được Thần Cấp. Chỉ bất quá bởi vì thực lực tăng vọt quá nhanh, dẫn đến bạo thể mà chết, khiến hậu nhân thổn thức vô hạn.
Sau này không có ai sở hữu Thánh Ngọc Thạch, nên Thánh Ngọc Thạch cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Thánh Âm Tông, Tà Tông, Sát Lâu cùng rất nhiều tông môn khác, trải qua đời đời truyền thừa sửa chữa hoàn thiện, tuy rằng cũng không hoàn chỉnh như tông chủ Thánh Tông đời thứ nhất, nhưng rất nhiều đều là truyền thừa của hắn, nên cho dù lợi dụng Thánh Ngọc Thạch nhưng không có hiệu quả lớn như hắn, chỉ là tuyệt đối có hiệu quả.
Nhớ tới nội bộ Thánh Tông lưu chuyển một câu nói: có Thánh Ngọc Thạch, có Thánh Tông. Trong lòng Nghệ Phong nổi lên sóng gió ngập trời, rốt cục Nghệ Phong minh bạch vì sao Yêu Hậu lại đến trợ giúp Nam đế quốc, nguyên lai là bởi vì Thánh Ngọc Thạch. Tuy rằng tài nguyên của Nam đế quốc tốt, thế nhưng so với với Thánh Ngọc Thạch lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Có Thánh Ngọc Thạch, có Thánh Tông!
Tuy rằng thững lời này có chút đề cao, thế nhưng đối với Yêu Hậu nhất tâm muốn thống nhất Thánh Tông mà nói, này không thể nghi ngờ là trí mạng, Nghệ Phong thậm chí đã suy đoán, nếu như theo kế hoạch của nàng không chiếm được ngọc tỷ, sợ sẽ là trực tiếp đi đoạt, Dù sao đi nữa Yêu Hậu cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, coi như là dốc hết thực lực tông môn cũng tuyệt đối sẽ làm như thế.
- Thánh Âm Tông có thể hấp thu năng lượng của Thánh Ngọc Thạch sao?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Thi Đại Nhi lắc đầu nói:
- Năm đó tông chủ đời thứ nhất tử nạn, Thánh Âm Tông làm phân tông cũng chỉ có một bộ phân, hơn nữa trải qua nhiều năm sửa chữa hoàn thiện như vậy, sớm đã hoàn toàn thay đổi, nếu muốn hấp thu năng lượng của Thánh Ngọc Thạch coi như rất khó.
Nghe được Thi Đại Nhi nói, lúc này Nghệ Phong mới hơi cân đối một ít, nếu như Yêu Hậu thật có thể hấp thu năng lượng Thánh Ngọc Thạch, vậy thực sự không có thiên lý. Năng lượng của Thánh Ngọc Thạch không phải đề cao thực lực, mà là một loại chất xúc tác, có Thánh Ngọc Thạch dung nhập trong tu luyện, vậy tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp bội. Giống như phản ứng hoá học vậy, bình thường sản sinh phản ứng hoá học là hai chất, lúc gia nhập chất xúc tác, như vậy tốc độ phản ứng sẽ tăng chóng mặt.
Năm đó tông chủ đời thứ nhất chính là bởi vì không khống chế tốt lực lượng chất xúc tác, dẫn đến thực lực tăng lớn mà cơ thể lại không cách nào dung nạp hết năng lượng, lúc này mới bạo thể mà chết.
Chỉ là, một câu nói phía dưới lại khiến Nghệ Phong trừng to mắt, tràn đầy vẻ không thể tin được:
- Chỉ là, sư tổ đã tìm được cách khác, chỉ cần phối hợp Huyết Phượng Hoàng và Thánh Ngọc Thạch, sau đó thi triển bí kỹ là có thể hút năng lượng Thánh Ngọc Thạch vào trong cơ thể, nên sư tôn mới đi tìm ngọc thạch Huyết Phượng Hoàng.
- Nàng nói sư tổ nàng có cách?
Nghệ Phong lấy bình tĩnh, nếu không phải cố kỵ bên ngoài có người, sớm đã sợ hãi la lớn.
Nếu như thật sự có cách hấp thu năng lượng Thánh Ngọc Thạch, thực lực Thánh Âm Tông tất nhiên đại trướng, nếu muốn thống nhất Thánh Tông sẽ gia tăng vài phần hi vọng. Chỉ là, vật trong truyền thuyết này, thực sự có thể hấp thu sao?
- Uhm, có tám phần mười nắm chặt!
Thi Đại Nhi đối với sư tôn và sư tổ nàng có sự sùng bái mù quáng, gật đầu rất khẳng định.
- Phù...
Nghệ Phong thở nhẹ mấy hơi, dẹp loạn ý nghĩ trong lòng một chút, lúc này tuy rằng Thánh Âm Tông không phải hoàn chỉnh như trước, thế nhưng cũng là nhất mạch truyền thừa, cho dù loại thôi hóa này hiệu quả không có kinh khủng như tông chủ đời thứ nhất, nhưng cũng không thể coi thường. Nhìn ngọc tỷ thật to trong tay tiểu ma nữ kia, trong mắt đồng dạng kinh ngạc vì may mắn của Trạm Lam đế quốc, nếu như tin tức ngọc tỷ này là Thánh Ngọc Thạch truyền ra, mặc kệ Thánh Tông nội đấu lợi hại cỡ nào, phân liệt kinh khủng cỡ nào cũng sẽ vây công Trạm Lam đế quốc, diệt quốc gia này vô số lần! Dụ hoặc của Thánh Ngọc Thạch đối với Thánh Tông quả thực rất lớn!
- Vận khí của Thánh Âm Tông thật tốt, ngay cả vật như vậy cũng có thể phát hiện!
Nghệ Phong cười nói. - .
Thi Đại Nhi hi hi cười:
- Đây cũng là do Long Minh, hắn giấu ngọc tỷ không kỹ, một lần ngẫu nhiên bị sư tôn thấy, người bình thường chỉ biết đây là khối ngọc thạch kỳ lạ mà thôi, đâu biết ý nghĩa thật sự của nó đối với tông môn ta. Thánh Âm Tông không để tin tức này truyền ra đi, đã là rất nhân từ đối với hắn rồi.
Nghe thế, Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói:
- Không truyền ra ngoài là sợ người khác tới đoạt, ta lẽ nào còn không biết tâm tư của sư tôn nàng sao? Tuy rằng Thánh Âm Tông cường đại, thế nhưng toàn bộ Thánh Tông cùng nhau tranh đoạt, ai lấy được còn chưa biết.
- Vẫn là Phong ca ca thông minh!
Thi Đại Nhi ôm Nghệ Phong hôn một ngụm, cười hì hì nói.
- Được rồi! Thu hồi Thánh Ngọc Thạch đi, ra ngoài trước rồi hãy nói!
Nghệ Phong dẹp loạn chấn động trong lòng, tuy rằng thứ này đối với hắn cũng có mê hoặc cực đại, thế nhưng hắn còn không đến mức đoạt đồ của Thi Đại Nhi, hơn nữa Nghệ Phong tự tin, Lăng Thần Quyết không kém Thánh Ngọc Thạch bao nhiêu.
Mang theo Thi Đại Nhi cẩn thận lách qua từng đạo khí tức, hữu kinh vô hiểm tới cửa phủ đệ, Nghệ Phong và Thi Đại Nhi liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được may mắn trong mắt đối phương. Nghệ Phong và Thi Đại Nhi vừa động thân, vượt qua đại môn. Thế nhưng khi Nghệ Phong vượt qua đại môn, sắc mặt của Nghệ Phong và Thi Đại Nhi đại biến, định nhãn nhìn về một phương hướng.
- Chờ các ngươi thật lâu!
Trong đêm tối, một thanh âm không lớn lại như sấm sét vang lên, theo thanh âm này hạ xuống, toàn bộ hỏa diễm trong nháy mắt cháy lên bốn phía, quang mang hỏa diễm cắt đứt bầu trời đêm đen kịt, hỏa diễm chói mắt khiến hư không bị chiếu xạ đỏ bừng. Nhìn kỹ lại, bốn phía đều là người cầm đuốc vây quanh.
- Không nghĩ tới, ngươi thực sự có lá gan này, cư nhiên ngay cả ở đây cũng dám đến.
Long Minh nhìn thẳng Nghệ Phong, trong ngữ khí có một tia kính nể, lại có một tia oán hận.
- Ta cũng thật không ngờ, xa nhau lâu như vậy, ngươi cư nhiên thông minh nhiều hơn tới mức này.
Trong nháy mắt Long Minh vây quanh hắn, Nghệ Phong biết tất cả đều là kế hoạch của đối phương, Thi Đại Nhi không phải mục tiêu của đối phương, mục tiêu chân chính là hắn. Long Minh dùng Thi Đại Nhi dẫn hắn đến đây.
- Ha ha, ăn nhiều thiệt thòi của ngươi cùng tam đệ ta như vậy, nếu như còn không thông minh một chút, sợ là chết không có chỗ chôn rồi.
Long Minh nói.
- Đê tiện!
Thi Đại Nhi nhìn đoàn người vây quanh tầng tầng, nàng nhịn không được tức giận mắng.
Từ khi Long Minh lên làm đế vương, tính tình biến tốt rất nhiều, nghe Thi Đại Nhi nhục mạ như vậy cũng không giận dữ, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười nói:
- Đê tiện, người khác có thể mắng ta, chỉ là cùng Ma Tông các ngươi còn kém rất xa. Ngọc tỷ của ta có phải là nên trả lại rồi không? Đừng tưởng rằng ta không biết, ngọc tỷ của ta là bị ngươi trộm đi!
Thi Đại Nhi nghe thế, hừ một tiếng nói:
- Ngọc tỷ ở trong tay sư tôn ta, có bản lĩnh ngươi đi mà đòi.
Long Minh nhún nhún vai, nói:
- Không phải là ngọc tỷ thôi sao, đưa ngươi lại có làm sao, chỉ cần ta thống nhất Trạm Lam đế quốc, khắc mười cái cũng không là vấn đề.
Hiển nhiên, Long Minh đối với ngọc tỷ cũng không quá coi trọng, nhìn Thi Đại Nhi đồng dạng có một tia tham lam.
- Hôm nay, ngươi để chúng ta rời đi, ta có thể coi như chưa từng phát sinh cái gì, bằng không Thánh Âm Tông sẽ huyết tẩy Nam đế quốc.
Thi Đại Nhi trầm giọng nói.
Long Minh nghe Thi Đại Nhi uy hiếp, trong mắt hiện lên một tia hàn quang, hừ một tiếng nói:
- May là ngươi có một sư tôn tốt, bằng không chỉ cần những lời nói này, ta không đơn giản là giam lỏng ngươi như vậy.
Long Minh nhớ tới những hành động của Thi Đại Nhi, lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, nếu không bởi vì nàng, vì sao Nam đế quốc ngã xuống một Tôn cấp? Vì sao có một Tôn cấp bị thương nặng. Dẫn đến tam đệ hắn xuy binh tiến đánh, trong khoảng thời gian ngắn đánh hạ phân nửa thành trì của hắn.
Nếu không phải lúc đó các trưởng lão khuyên hắn nên cố kỵ Thánh Âm Tông phía sau đối phương, không bắt nữ nhân này trói lại ném lên giường, sau đó hành hạ một trận thì làm sao có thể phát tiết hết lửa giận trong lòng.
Bởi vì Thánh Âm Tông, tuy rằng trong lòng nổi giận, thế nhưng cũng chỉ dám giam lỏng, cũng không dám làm chuyện tình thái quá. Thế nhưng thật không ngờ, cho dù mình đã như vậy rồi, nàng còn có mặt mũi uy hiếp mình.
- Chỉ cần ngươi giam lỏng ta, ta tin tưởng sư tôn sẽ cho ngươi một bài học.
Thi Đại Nhi nhìn thẳng Long Minh, trong mắt đồng dạng có hàn quang, thứ đó đã chiếm được, nàng không cần nhìn sắc mặt đối phương, tuy rằng cho tới nay nàng chưa từng xem qua.
- Điểm ấy không cần ngươi lo lắng!
Long Minh hừ một tiếng, không hề để ý tới Thi Đại Nhi, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong nói:
- Tốn nhiều tâm tư như vậy, thậm chí mạo hiểm đắc tội Thánh Âm Tông dẫn ngươi đến, nếu như ngày hôm nay không chiêu đãi ngươi thật tốt, thật đúng là xin lỗi ta đã tốn nhiều công sức.
- Đây là từ khi ta nhận thức ngươi tới nay, là làm một lần tốt nhất, nếu như năm đó ngươi có trình độ loại này, cũng không đến mức bị đuổi ra khỏi đế đô.
Nghệ Phong không che giấu thưởng thức trong lòng, quay về phía Long Minh nói.
Long Minh thấy Nghệ Phong bị vây quanh như vậy còn có thể đạm nhiên nói giỡn, để lửa giận trong lòng hắn càng hiện lên, ở trong tưởng tượng của hắn, Nghệ Phong lúc này hẳn là rất kinh khủng.
- Ngươi biết không? Ta không sợ tam đệ kia của ta, tuy rằng tam đệ kia rất thông minh, lừa ta vài chục năm. Thế nhưng ta lại không sợ hắn, bởi vì chúng ta có chung huyết mạch, hắn muốn làm cái gì, tuy rằng không thể đoán được toàn bộ, thế nhưng có thể đoán ra một chút đại khái. Thế nhưng ngươi lại khác, từ thời điểm ngươi xuất hiện, ta vẫn bắt không được phương thức ngươi ra chiêu, ta hối hận nhất chính là, lúc đó ở đế đô không xuất toàn lực giết ngươi, mới cho ngươi phát triển đến tình trạng này, sau đó liên kết cùng tam đệ của ta, bức ta ra khỏi đế đô.
Long Minh nhìn Nghệ Phong, chậm rãi nói.
- Cho dù không có ta hỗ trợ, Long Thiên cũng vẫn có thể thu thập ngươi!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, đây là tự tin của hắn đối với Long Thiên, trong tất cả những tài tuấn mà hắn biết, Nghệ Phong không cảm thấy có người ẩn dấu sâu hơn so với Long Thiên.
Từ một người không có tiếng tăm gì ở đế đô trở thành vua một nước, cái này đủ để nói rõ rất nhiều điều.
- Có thể!
Long Minh cũng không phản bác, ngược lại nhìn thẳng Nghệ Phong nói:
- Thế nhưng trong lòng ta, ngươi là uy hiếp lớn nhất đối với ta, không giết ngươi, ta ngủ cũng ngủ không an ổn. Mặc dù không biết vì sao Tôn lão nhiều lần yêu cầu ta không nên đối phó ngươi, thế nhưng ta nhịn không được như trước, nhưng hôm nay, ngươi hẳn phải chết! Vì thế, ta tình nguyện mất đi phân nửa quốc thổ!
- Phân nửa quốc thổ? Ngươi thật đúng là để mắt tới ta!
Nghệ Phong lắc đầu, cũng không biết là nên vui vẻ hay là nên bi thương, mệnh của mình cư nhiên đáng giá phân nửa quốc thổ của Nam đế quốc, xác thực đủ trân quý, cũng không biết Sát Lâu biết đầu của người có giá trị này, bọn họ có thể tiếp nhiệm vụ này hay không. Suy nghĩ một chút, Nghệ Phong nghĩ Lão ma đầu thật đúng là khó ngăn cản dụ hoặc như vậy.
- Không quý! Để giết ngươi, bỏ thêm nhiều nữa cũng đáng!
Long Minh lắc đầu, nhìn Nghệ Phong rất chăm chú nói.
- Chỉ là, trước đây ngươi thiết kế vây giết ta cũng không thành, lần này ngươi vững tin có thể thành sao?
Nghệ Phong nhìn Long Minh trầm giọng nói.
- Điểm ấy ngươi yên tâm, ta bỏ đi hơn phân nửa quốc thổ cũng muốn giết ngươi, vậy tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm trước đây.
Nói xong, Long Minh vỗ tay, sau ba tiếng vỗ tay vang lên, liền có tám thân ảnh vây quanh Nghệ Phong.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn, phát hiện cư nhiên đều có thực lực ngũ giai, nếu như trước đây Nghệ Phong nhìn thấy còn có thể tim hơi đập nhanh. Chỉ là lúc này thực lực tăng vọt, sẽ sợ tám ngũ giai sao?
Xem thường nhìn thoáng qua Long Minh nói:
- Chỉ bằng nhiêu đây sao? Ngươi muốn giết ta?
Long Minh lắc đầu nói:
- Đây chỉ là cửa thứ nhất mà thôi, ta có thời gian chơi cùng ngươi. Chậm rãi chơi, liếc mắt nhìn ngươi đi tìm chết, chung quy muốn tìm một chút sảng khoái khi dằn vặt ngươi cho tới chết. Yên tâm đi, lần này ta sẽ không cho ngươi thất vọng, ta sẽ chơi cùng ngươi. Chỉ cần ngươi chơi được, ta khiến cả đế quốc chơi cùng ngươi!
- Người điên!
Nghe được những lời này của Long Minh, Thi Đại Nhi nhịn không được mắng một tiếng, vì giết Nghệ Phong, hắn cư nhiên nguyện ý dùng một đế quốc chôn cùng.
- Ha ha! Người điên sao? Ta thích xưng hô này! Nghệ Phong, ngươi yên tâm, ta sẽ chậm rãi dằn vặt ngươi, tiêu hao sạch sẽ thể lực ngươi, sau đó lóc từng miếng thịt của ngươi, moi ruột ngươi cho chó ăn.
Lời đầy máu tanh từ trong miệng Long Minh nói ra, điều này khiến Nghệ Phong hơi nhíu mày, thật không ngờ tâm lý của Long Minh cư nhiên thay đổi đến trình độ như vậy.
- Ngươi muốn chơi, vậy Bản thiếu chơi cùng ngươi!
Nghệ Phong hừ một tiếng, tiến lên trước nhìn Long Minh cười lạnh nói, hắn còn không sợ qua ai.
Thấy Nghệ Phong như vậy, Long Minh không nói mà ra hiệu cho tám Vương cấp, lập tức quay về phía Nghệ Phong càn rỡ cười nói:
- Nghệ Phong, hi vọng ngươi kiên trì lâu một ít, ngươi yên tâm, bọn họ chơi xong, còn có Vương cấp cao giai, Vương cấp cao giai chơi xong, còn có Tôn cấp, một người thiếu, ta cho ngươi hai ngươi, hai ngươi thiếu, cho ngươi ba...
Thanh âm càn rỡ khiến sắc mặt Thi Đại Nhi trắng bệch một mảnh, thật không ngờ Long Minh cư nhiên đánh chủ ý này, nếu như thực sự đối phó Nghệ Phong như vậy, cho dù Nghệ Phong là Tôn cấp cũng tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ. Huống chi, Nghệ Phong có thể là Tôn Cấp sao?
Nghĩ vậy, nhãn thần Thi Đại Nhi nhìn Long Minh âm trầm không gì sánh được, hàn quang bắt đầu khởi động, nhưng nàng biết đối mặt người điên này, nói cái gì cùng không dùng được.
- Phong ca ca...
Thi Đại Nhi vừa muốn nói gì, đã bị Nghệ Phong cắt đứt:
- Hắn muốn chơi, ta sẽ chơi cùng hắn? Hừ, cho dù muốn mạng ta, ta cũng muốn nhổ một cái răng của hắn.
Thanh âm dữ tợn, khiến trong lòng tám Vương Cấp vây quanh Nghệ Phong phát lạnh.
- Phong...
Thi Đại Nhi còn chưa nói hết, đã bị Nghệ Phong đẩy qua một bên:
- Chỉ cần bọn họ còn muốn đế quốc, còn chưa muốn chết thì sẽ không dám thương tổn nàng, nên nàng cứ đứng một bên. Thực lực hiện tại của nàng, còn chưa đủ để người ta nhìn.
Thi Đại Nhi biết ý tứ của Nghệ Phong, nếu như nàng gia nhập mà nói, sẽ chỉ là trói buộc, nghĩ vậy, nhãn thần Thi Đại Nhi nhìn Long Minh càng thêm âm trầm.
- Lên đi!
Nghệ Phong nhẹ giọng quay qua tám Vương Cấp nói, không hổ là thế lực đế quốc, cư nhiên có thể tụ tập nhiều cường giả như vậy.
Long Minh vỗ tay, quay qua tám người nói:
- Đừng đánh chết hắn, ta muốn chậm rãi chơi với hắn.
- Rõ! Bệ hạ!
Tám người khom lưng nói, liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó có năng lượng thuộc tính kim sắc bén, một quyền cắt hư không, hung hăng đánh tới Nghệ Phong.
Nơi thân quyền đi qua, tiếng xé gió không ngừng vang lên.
Nhìn nắm tay không ngừng thành lớn trong mắt, Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, cánh tay nhẹ nhàng lộ ra, một cổ lực lượng tràn tiến lên thân quyền, một quyền nhẹ nhàng nghênh đónđối phương.
Phụt...
Nắm tay bình thản vô kỳ đối chọi đến thân quyền của ngũ giai cường giả, đối phương đã bị một quyền của Nghệ Phong đánh bay ngược ra ngoài, lảo đảo lùi lại mấy bước, lúc này mới ổn định thân thể, không ức chế được phun ra một ngụm máu tươi, một màn này khiến tất cả mọi người kể cả Long Minh sửng sốt.
- Long Minh, nếu như thủ hạ của ngươi chỉ là một ít mặt hàng này mà nói, vậy ngươi mang theo người của ngươi cút đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...