Mị Ảnh

 
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người liền chuyển tới đầu cầu thang. Chưởng quỹ nhìn người đầu lĩnh nọ, sắc mặt đại biến, nhanh chóng đi tới nịnh nọt:
- Cuồng Hổ đại nhân, ngài vì sao hứng thú đến tiểu điếm của chúng ta!
Cuồng Hổ liếc mắt nhìn chưởng quỹ, thản nhiên nói:
- Lá gan Lưu Mộc thật ra càng lúc càng lớn, ngay cả người của Kim Lâu cũng dám khi dễ!
Nói xong, Cuồng Hổ dứt khoát đẩy chưởng quỹ ra, tiếp tục đi tới lầu ba.
Chưởng quỹ nghe thế, lại nghĩ tới phản ứng của Mộc Sâm, hắn nhịn không được lạnh run người, ánh mắt chuyển hướng Nghệ Phong, đáy lòng hoảng sợ: lẽ ào thiếu niên kia là cao tầng Kim Lâu?
Nếu thật là cao tầng Kim Lâu, vậy coi như lần này lão gia tự mình tới đây cũng không làm gì được đối phương. Mọi người đều biết rõ biến cố ngày trước tại đế đô, Kim Lâu là tồn tại đặc thù trong đế đô, ngoại trừ hoàng thất, không còn người nào dám áp chế Kim Lâu. Thế nhưng Long Thiên đại đế có quan hệ với người sáng lập ra Kim Lâu, hoàng thất sẽ tìm Kim Lâu gây phiền phức sao?
Uy thế hiện tại của Nghệ gia, toàn bộ duyên cớ cũng vì Kim Lâu. Hiện tại, Kim Lâu đã thành vương giả ngầm tại đế đô.
Còn Cuồng Hổ trước mặt và gia chủ Nghệ gia, từ khi sau khi Nghệ Phong và Ám Tử nữ vương rời đi, cũng tiếp nhận vị trí của bọn họ, trở thành vương giả ngầm.
Mặc dù lão gia bọn họ là đại gia tộc trong đế đô, thế nhưng đặt trước Nghệ gia và Kim Lâu, vẫn còn thua kém nhiều, cho dù gia tộc Thượng Quan đứng trước mặt Kim Lâu vẫn kém tới mấy bậc. Đây cũng là lý do vì sao Nghệ gia trở thành gia tộc số một đế đô, không ai có thể lay chuyển.
Cuồng Hổ dẫn theo một đội người đi vào lầu ba, muốn nhìn một chút xem ai là người phát tín hiệu triệu tập. Thế nhưng khi ánh mắt chuyển tới trên người Nghệ Phong, hắn hơi ngẩn ra, đồng thời trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, hô lớn:
- Thiếu gia, ngài đã trở về!
Một câu nói nhất thời khiến trong lòng mọi người chung quanh phải dậy sóng, không chỉ sóng thường mà còn dữ dội, hô hấp mọi người chuyển thành gấp gáp, trừng mắt thật to nhìn Nghệ Phong đang mỉm cười đứng đó, trong lòng càng không áp chế nổi kinh hãi.
- Trời ạ! Cư nhiên là hắn!
Người có thể tiêu phí trên lầu ba, tự nhiên không phải bình dân. Đều là hạng quý tộc, bọn họ tự nhiên rất rõ thiếu gia trong lời Cuồng Hổ là ai.

Trong đế đô, người có thể khiến Cường Hổ gọi thiếu gia chỉ có hai người, một người là gia chủ hiện tại của Nghệ gia, người kia chính là vị Đế quân đã rời đi khỏi đế đô. Hiển nhiên, người trước mặt này không phải gia chủ Nghệ gia, vậy chỉ có thể là vị Đế quân năm đó từng làm rúng động toàn bộ đế đô.
Thượng Quan công tử lúc này cũng minh bạch được thân phận Nghệ Phong, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Mộc Sâm bình thường luôn sủng ái mình lại tặng mình hai cái bạt tai nổ đom đóm mắt. Nữ nhân xinh đẹp nguyên bản đang vênh váo tự đắc, sắc mặt càng biến thành trắng bệch, nàng nằm mơ cũng không ngờ được, có một ngày nàng sẽ chọc tới một trong những nam nhân tôn quý nhất đế đô.
- Công tử…
Nữ tử xinh đẹp run giọng nói.
- Cút!
Thượng Quan công tử rống giận một tiếng, hận không thể lập tức xẻ thịt nữ nhân này, nếu không phải nàng đòi dây chuyền kia, hắn nào chọc phải phiền phức như bây giờ.
Thượng Quan công tử đang kinh khủng, cũng không khiến Nghệ Phong bận tâm, hắn đi tới hung hăng vỗ lên vai Cuồng Hổ, cười nói:
- Nghĩ không ra ngươi cư nhiên đã đột phá bình cảnh, đạt được cấp độ ngũ giai rồi.
Với chuyện Nghệ Phong liếc mắt liền xem thấu thực lực của mình, Cuồng Hổ không chút bất ngờ, hắc cười hắc hắc hai tiếng, nói:
- May mắn thôi! Có điều so với thiếu gia vẫn còn kém xa, thiếu gia đã tới Tôn giai rồi sao?
Nghe được Cuồng Hổ nói, Nghệ Phong thiếu chút ngã ngửa, hắn mắng một tiếng:
- Kháo… Ngươi cho bản thiếu là tên biến thái à!
Cuồng Hổ lại cười, rất đồng tình nói:
- Thiếu gia chính là biến thái!
Nghe Cuồng Hổ nói, Nghệ Phong thiếu chút giận thổ máu, hít sâu một hơi dẹp loạn tâm tình, lại nhìn về phía Nguyên Trực đang đứng sau Cuồng Hổ, nói:

- Nguyên Trực huynh, lâu không gặp vẫn tốt!
Nguyên Trực cười cười, nói:
- Ha ha, phong ba cũng không thiếu, nhưng thật ra đã an ổn hơn nhiều. Đám học viên kia vẫn luôn nhắc tới ngươi!
Nhớ tới mấy vị bằng hữu thân thiết, Nghệ Phong cười cười, nói:
- Mấy người kia sợ là muốn vây đánh ta đi! Đi nào, lần này trở về chiến với bọn họ một hồi, xem mấy tên thiên tài của học viện Trạm Lam đã tới trình độ nào rồi.
Nguyên Trực nghe được Nghệ Phong nói, hắn cũng cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Học viện Trạm Lam yên ổn lâu quá lâu, có đám học viên phong vân kia trở lại, tất nhiên có thể khiến học viện Trạm Lam điên cuồng. Ít nhất là những thiếu nữ! Nghệ Phong đồng dạng cũng có rất nhiều cố sự truyền lưu tại học viện Trạm Lam!

Nghệ Phong tựa hồ quên chuyện xung đột vừa mới xảy ra, vui vẻ bắt chuyện với những người bạn tại Kim Lâu. Thế nhưng mặc dù là vậy, tất cả mọi người vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, thậm chí không dám hít thở mạnh. Nhìn Nghệ Phong chuyện trò với cao tầng Kim Lâu.
Lúc này, toàn thân gã chưởng quỹ đã ướt đầy mồ hôi, không còn vẻ càn rỡ và bá đạo như trước.
- Thiếu gia! Thế nào? Đám người không có mắt này chọc giận gì ngài rồi?
Cuồng Hổ nhìn lướt qua bốn phía, hầu như có thể đoán được nguyên nhân.
- Không có biện pháp, người ta lớn lên quá trắng đẹp thuần khiết, bị cho là hồng mềm dễ nắn. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Nghệ Phong nhún vai, cười nói với Cuồng Hổ.
Những lời này của Nghệ Phong, thiếu chút nữa khiến tên chưởng quỹ không nhịn được muốn khóc.

"Ngươi là hàng đại lão đế đô, không có việc thì đến tiểu điếm của ta làm gì chứ! Nhìn dáng dấp của ngươi, ai biết được ngươi cư nhiên là người chèo lái Kim Lâu của đế đô. Giả trư ăn thịt hổ cũng không cần quá như vậy chứ!"
- Hắc hắc!
Cuồng Hổ nói:
- Ta còn tưởng ai lớn gan như vậy, cư nhiên dám trêu chọc người Kim Lâu chúng ta, nguyên lai là lão già Lưu Mộc và Thượng Quan này.
Tuy rằng Cuồng Hổ nói năng lỗ mãng, mắng mỏ hai người tôn quý bậc nhất tại đế đô, nhưng không có ai dám biểu thị bất mãn.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch của chưởng quỹ, Nghệ Phong cười cười gảy chiếc nhẫn trên tay, nói:
- Hiện tại ta có thể mua chiếc dây chuyền này rồi chứ?
- Không! Không! Dây chuyển này bảo điểm tặng cho ngài!
Chưởng quỹ nhanh miệng ứng tiếng.
- Thế thì không cần! Có điều, bản thiếu nói qua muốn hủy cửa hàng này của ngươi, cũng không thể không giữ lời, Cuồng Hổ, gọi người động thủ đi!
Nghệ Phong quay qua phân phó Cuồng Hổ.
Cuồng Hổ đánh mắt ra hiệu cho thủ hạ phía sau, cả đám đều gật đầu lĩnh hội. Tiếp theo liền vang lên những tiếng vỡ vụn, mặc dù mấy người Lưu quản gia đều ở đây, nhưng không một người dám đi ra ngăn cản, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đám người bên Kim Lâu đập phá cửa tiệm.
Thấy người bên Kim Lâu vớ thứ gì đập thứ đó, Nghệ Phong không còn hứng thú ở lại, liếc mắt nhìn Thượng Quan công tử, nói:
- Phế đôi chân của hắn đi!
Nói xong, cũng không buồn bận tâm, dẫn đầu đi xuống lầu dưới.
Cuồng Hổ gật đầu, đánh ra một đạo năng lượng về phía Thượng Quan công tử, ngay lập tức có một tiếng hét thảm vang lên, sau đó hắn quay lại nói với mọi người Kim Lâu:
- Hủy cửa hàng này đi, xong xuôi quay trở về Kim Lâu!

Nói xong, Cuồng Hổ cũng dẫn mọi người đi theo phía sau Nghệ Phong.
Tên chưởng quỹ nhìn lầu ba không còn nguyên vẹn, chưa kịp làm gì, lại nghe một câu nhàn nhạt từ dưới nhà truyền lên:
- Nói cho Lưu Mộc và gia chủ Thượng Quan, nếu bọn hắn có bất bình, tùy thời cứ đến gặp ta.
Theo lời này vừa dứt, sắc mặt đám người gia tộc Thượng Quan và gia tộc Lưu Mộc đều trở nên xám xịt. Thế nhưng cũng không dám có ý kiến gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn người bên Kim Lâu đập phá xong rồi rời đi.
Ngược lại, đám khách nhân quý tộc của lầu ba lại có vẻ cực kỳ hưng phấn, bọn họ thật không ngờ chuyến này lại gặp được nam nhân tôn quý nhất của đế đô, nhưng lại trong hoàn cảnh quá đặc biệt. Mọi người nhìn Thượng Quan công tử bị chặt đứt hai chân, cả đám đều có vẻ hả hê, trong mắt những nữ nhân quý tộc này, thậm chí toát lên vẻ sùng bái, thứ sùng bái hoàn toàn khác biệt so với Long Thiên đại đế.
- Chậc chậc! Đây mới là điệu thấp, ai ngờ được, đường đường là đế quân, sẽ tới một cửa hàng châu bảo nho nhỏ mua hàng. Gia tộc Thượng Quan đụng phải thiết bản rồi. Nếu động phải gia chủ Nghệ gia, gia tộc Thượng Quan còn không đến mức cố kỵ nhịn nhục, thế nhưng chọc vào vị đế quân của đế đô lại khác. Gia tộc Thượng Quan sắp có trò hay rồi, hắc hắc. Nghệ Phong ngày trước, dù đối mặt với hai vị hoàng tử vẫn không rơi vào thế hạ phong, ngược lại tới cuối cùng còn lấy được toàn thắng.
Mộc Sâm nhìn Thượng Quan công tử bị chặt hai chân, hắn nhanh chóng ôm lấy đối phương, dùng tốc độ nhanh nhất đưa trở về Thượng Quan phủ. Ngoài nguyên nhân đưa Thượng Quan công tử về trị liệu, quan trọng hơn nữa là báo lại với gia chủ về tình huống lần này, Tam thiếu gia chọc phải phiền phức quá lớn, sợ rằng khó thoát khỏi bị lão gia định tội chết.

Tin tức Nghệ Phong trở lại rất nhanh được truyền đi khắp toàn bộ đế đô. Hơn nữa, được đám quý tộc tại lầu ba truyền bá, cùng với một màn phát sinh tại đó, tất cả mọi người trong đế đô đều có được lý giải. Đối với vị hoàn khố của gia tộc Thượng Quan, mọi người cũng có chút tâm tính hả hê.
Đồng thời, ánh mắt mọi người cũng tập trung lại Thượng Quan phủ và Lưu Mộc phủ, đúng như tất cả dự liệu, nguyên bản hai đại phủ đệ bình thường đông như trẩy hội, trong thời gian ngắn liền biến thành tiêu điều, không còn mấy người nguyện ý nhấc quan hệ với cả hai nhà.
Trong khí đó, hai đại gia tộc cũng liên tiếp phái người tới Nghệ phủ, chỉ là mỗi lần người của hai đại gia tộc đều mang sắc mặt ủ rũ ra về, khiến mọi người biến được bọn họ đang làm chuyện vô ích.
Đế đô nguyên bản đang yên bình, phảng phất như bị một khối đá ném xuống mặt hồ, khơi dậy lên rung động vắng lặng bấy lâu.
Đồng dạng, chuyện tình Nghệ Phong vừa trở về liền hủy một cửa hàng, chặt đứt hai chân Tam thiếu gia nhà Thượng Quan cũng được truyền tới tai Nghệ Lưu. Nghệ Lưu vừa mừng rỡ, đồng thời cũng cự tuyệt toàn bộ người gia tộc Thượng Quan tới bái phỏng, trực tiếp chạy tới Kim Lâu, nhưng phát hiện Nghệ Phong không có ở đó, chỉ gặp được đám người Cuồng Hổ.
Cuồng Hổ tự nhiên sẽ không che giấu hành tung của Nghệ Phong với Nghệ Lưu, khi biết được Nghệ Phong đi trước tới học viện Trạm Lam, lúc này Nghệ Lưu mới an tâm hồi phủ, thầm nghĩ cuối cùng Nghệ Phong sẽ tìm tới hắn.
Thế nhưng, đợi tròn ba ngày, Nghệ Lưu vẫn không thấy bóng dáng Nghệ Phong, ngược lại hai đại gia chủ nhà Thượng Quan và Mộc Lưu đều tự mình tới Nghệ Phủ, điều này khiến Nghệ Lưu chỉ có thể mở cửa đùa cợt với hai người. Đáy lòng hắn cực kỳ bội phục với nhị đệ, mặc dù rời khỏi đế đô lâu như vậy, thế nhưng ảnh hưởng của hắn vẫn tồn tại thâm căn cố đế trong mỗi người tại đế đô.
Bình thường hai lão gia này khi đối mặt với hắn, tuy rằng cũng khách khí, thế nhưng tuyệt đối không có e ngại và cung kính như vậy. Thế nhưng khi bị nhị đệ hắn đập cửa hàng, phế đi tôn tử, người ta còn phải tới tận cửa xin lỗi, bản lĩnh như vậy Nghệ Lưu tự nhận còn kém xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui