Mị Ảnh

 
Đi qua bốn truyền tống trận, Nghệ Phong một lần nữa trở về tới đế đô. Nhìn đế đô không có biến hóa gì quá lớn, một cỗ cảm giác quen thuộc thoáng hiện lên trong lòng. Từng đoàn người rộn ràng qua lại, trên đường cái đã càng thêm phồn hoa so với trước đây.
Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi có chút bội phục Tam hoàng tử Long Thiên, dưới tình huống tranh đấu gay gắt với đại hoàng tử còn có thể kiến thiết đế đô phồn hoa như vậy, phải thừa nhận rằng hắn có điểm lợi hại.
Nhìn một cửa hàng trang sức cực kỳ xa hoa trước mặt, Nghệ Phong suy nghĩ một chút rồi cũng xoay người đi tới. Không bởi vì Nghệ Phong thiếu thứ gì, chỉ vì cửa hàng này bày bán mấy loại châu báu, điều này khiến Nghệ Phong không khỏi nhớ tới kiếp trước, từng có lần mua vài món đồ cho nữ nhân của mình. Đi tới dị giới rồi, truyền thống tốt đẹp này lại quên mất. Cho dù từ nhỏ hắn đều ở một chỗ với Tần Y, nhưng vẫn chưa từng mua tặng nàng món quà nào.
Đương nhiên, mấy người Tần Y chẳng hề thiếu những thứ châu báu này, nhưng chính mình mua tặng lại có ý nghĩ khác, Nghệ Phong cũng muốn thấy các nàng cười.
Đi vào cửa hàng châu báu, từng món châu bảo rực rỡ muôn màu, đủ khiến Nghệ Phong mở rộng tầm mắt. Tại kiếp trước chỉ là những hoàng kim, ngọc thạch hay hột xoàn, thế nhưng trên phiến đại lục này, châu báu đa dạng hơn rất nhiều, ít nhất còn có thêm mấy loại ma tinh điêu khắc, cực kỳ lóa mắt.
- Chưởng quỹ, ở đây chỉ có mấy thứ vụn vặt này thôi sao?
Một tên nam tử mới lớn, nhìn qua coi như mi thanh mục tú, ôm them một nữ nhân trang sức lòe loẹt, bộ ngực nhấp nhô vươn cao, ánh mắt đong đưa giống như chỉ cần liếc mắt vài lần cũng khiến đám nam nhân phải điên cuồng, chỉ là phấn son quá nhiều, ngược lại có phần phản cảm.
- Đâu có Thượng Quan công tử, dưới này chỉ là một ít hàng hóa hạ đẳng mà thôi. Nếu như chướng mắt công tử, thỉnh ngài lên lầu ba, nơi đó mới là trân phẩm. Bạn đang đọc truyện được tại
Chưởng quỹ nhanh miệng cười bồi, nói. Hắn nhận ra thiếu niên trước mặt này, chính là đệ tử trực hệ của gia tộc Thượng Quan. Từ khi Tam hoàng tử đăng cơ, gia tộc Thượng Quan vẫn đứng về phía Tam hoàng tử, lúc này như mặt trời giữa trưa, toàn bộ đế quốc ngoại trừ Nghệ gia, không còn ai dám động tới.
Huống chi, hiện tại Nghệ Lưu của Nghệ gia làm quan cùng triều với gia tộc Thượng Quan, chẳng có lý do gì sẽ gây phiền phức với gia tộc Thượng Quan cả. Thế nên, gia tộc Thượng Quan tại đế đô càng có vẻ huy hàng. Tuy cửa hàng châu báu này cũng có hậu trường rất mạnh, thế nhưng vẫn không dám đắc tội với công tử Thượng Quan gia.
Nghe được chưởng quỹ nói, gã được gọi là Thượng Quan công tử khẽ nhéo lên trên mông nữ tử đi theo, khiến nàng ta cười lên hi hi, lúc này mới tùy tiện nói:
- Đi, ngày hôm nay công tử sẽ tặng nàng thứ châu báu tốt nhất, chỉ là buổi tối… Hắc hắc…
Thượng Quan công tử vui cười, ngược lại nàng kia càng vui hơn, tung tăng đi trước dẫn đường, thân hình uốn éo, cười quyến rũ:
- Buổi tối tùy công tử là được!
Một tiếng đầy khêu gợi này khiến đám nam nhân đang chọn mua châu báu đều cảm giác miệng lưỡi khô khốc, bụng dưới bốc hỏa. Chỉ có một mình Nghệ Phong đứng trước quầy hàng, sắc mặt bất động. Nữ nhân này làm ra vẻ quyến rũ, đối với người bình thường mà nói tự nhiên có thể làm ra hiệu quả, thế nhưng với người đã gặp qua bậc tông sư Mị thuật như Điệp Vận Du, Dung Mị mà nói, nghĩ đến là buồn nôn.
Tư thái bình tĩnh như vậy của Nghệ Phong cũng khiến vị chưởng quỹ lầu một chú ý, trong lòng đánh giá Nghệ Phong cực cao, thầm nghĩ kia hẳn là đệ tử được đại thế gia bồi dưỡng. Nghĩ vậy, chưởng quỹ nhanh đi tới trước người Nghệ Phong, nói:

- Công tử, có tìm được món nào hợp mắt?
- Ha ha! Chưởng quỹ, có phải ngươi vừa nói trên lầu ba cửa hàng các ngươi là những thứ châu bảo tốt nhất?
- Đương nhiên, toàn bộ trân phẩm của cửa hàng đều được đặt tại lầu ba. Công tử có hứng thú?
Ánh mắt chưởng quỹ sáng lên, nếu đối phương muốn châu bảo tốt nhất, nói rõ người này hẳn là một con cá béo.
- Lên trên xem sao!
Nghệ Phong cũng không giải thích, cười cười với chưởng quỹ rồi đi về phía cầu thang lên tầng ba.
- Công…
Chưởng quỹ vừa muốn nói thêm, thế nhưng nhìn theo bóng lưng Nghệ Phong, lời nói chưa dứt liền dừng lại. Tuy rằng thiếu niên trước mặt chỉ tùy ý đi tới, nhưng hắn cảm giác được thiếu niên này tựa hồ mang theo một cỗ khí trường, cỗ khí thế này chỉ khi đối diện với ông chủ bọn họ mới cảm giác được, đó là khong sợ hãi, không gì ngăn trở.
- Gặp quỷ!
Chưởng quỹ thấp giọng mắng một tiếng, một thiếu niên mới hai mươi tuổi đầu, sao có thể cho hắn cảm giác như vậy!
Có điều, nhìn Nghệ Phong đã lên cầu thang, chưởng quỹ cũng thở dài một hơi, lẩm bẩm cầu khẩn:
- Hi vọng ngươi đừng chọc vào Thượng Quan công tử, Thượng Quan công tử không hề biết giảng đạo lý!
Nguyên bản, vì tính khí bá đạo của Thượng Quan công tử, chưởng quỹ đang muốn nhắc nhở một câu! Thế nhưng thật không ngờ, còn chưa kịp nhắc nhở lại nín nhịn không thành lời!

Nghệ Phong đi thẳng lên lầu ba, rất nhanh liền thấy được vị Thượng Quan công tử và nữ tử xinh đẹp kia. Chỉ là, đối với những người như vậy, Nghệ Phong tự nhiên không đặt trong lòng. Nhìn lướt qua toàn bộ lầu ba, phát hiện trân bảo ít hơn rất nhiều so với lầu một, thế nhưng phải thừa nhận, châu bảo tại lầu ba quả thực không phải bên dưới lầu một có thể so sánh. Chỉ cần từ chỗ quang mang diễm lệ phát ra tại mỗi bảo vật đã có thể chinh phục mọi nữ nhân, điều này hoàn toàn có thể nhận thấy từ phản ứng những nữ nhân quý tộc trên này.
Tiếp theo, Nghệ Phong bắt đầu nhớ lại khí chất của mấy người Tần Y, nghĩ thầm món châu bảo nào sẽ thích hợp nhất với các nàng.
Cuối cùng, ánh mắt Nghệ Phong chăm chú nhìn vào một sợi dây chuyền, bên dưới nó có đeo một viên tinh trong suốt nhưng lại tản mát ra quang mang bảy màu. Bên trong mơ hồ có năng lượng phát ra, tuy rằng không lớn, thế nhưng dùng làm trang sức cũng đủ cực kỳ kinh ngạc rồi.

Chưởng quỹ của lầu ba cũng là một người sáng suốt, thấy ánh mắt Nghệ Phong nhìn thẳng tới dây chuyền này, nhanh chân đi tới nói:
- Công tử, mặt dây chuyền này dùng một viên bảo thạch bạch tinh, dung hợp thêm một viên ma tinh lục giai, được điêu khắc sư Vương Cấp chế khắc, không biết công tử nhìn có hợp mắt?
- Không tồi!
Nghệ Phong không hề che giấu vẻ khen ngợi, nghĩ thầm dây chuyền này đeo lên trên chiếc cổ trắng ngần của Tần Y, hẳn sẽ rất lóa mắt đây.
Chưởng quỹ vui vẻ, nhưng chỉ thoáng qua rồi lấy lại bình thường, nhìn Nghệ Phong nói:
- Khỏa ma tinh này có giá là ba mươi vạn kim tệ! Nếu công tử muốn, ta liền mang tới cho ngài!
- Được!
Nói xong, Nghệ Phong liền đưa qua một kim tạp, đây là trước đó Cuồng Hổ cho hắn, bên trong có chứa một trăm vạn kim tệ, lúc này vừa hay phát huy công dụng.
Chưởng quỹ thấy Nghệ Phong trực tiếp như vậy, ngay giá bán cũng chẳng buồn mặc cả một câu, nụ cười trên mặt càng đậm, thầm nghĩ vị khác người trước mắt này thật là rộng rãi.
Mặc dù biết rõ bị đối phương chặt chém, Nghệ Phong cũng chẳng bận tâm, chỉ cần phù hợp với Tần Y, nhiêu đó không là gì. Kim tệ với hắn mà nói, hoàn toàn là một con số, chỉ cần thu nhập của Kim Lâu một ngày là thừa đủ. Nếu thực sự có thiếu tiền, có thể tới quốc khố của Tam hoàng tử lấy, Tam hoàng tử hẳn cũng không quá có ý kiến. Đương nhiên, cũng không thể vượt qua khả năng chịu đựng của Tam hoàng tử được.
- Thượng Quan công tử, ta cũng rất thích dây chuyền kia.
Nghệ Phong đang thưởng thức dây chuyền từ tay chưởng quỹ mang đến, một tiếng tức giận vang lên tại lầu ba. Theo tiếng tức giận này, Nghệ Phong cũng ngửi thấy một thứ mùi nước hoa nồng nặc bay tới xộc vào mũi.
Nghệ Phong nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền thấy được nữ nhân xinh đẹp vừa rồi.
- Tránh ra!
Nghệ Phong nhíu mày, thản nhiên nói với nữ nhân đang đứng trước mặt.

Trên mặt nữ nhân xinh đẹp kia hiện lên vẻ không vui, nàng rất căm tức với tên thiếu niên dám không đặt mình trong mắt này. Đối với người có nhiều nam nhân theo đuổi như nàng, không mấy ai thoát khỏi sức hấp dẫn của nàng, thế nhưng thiếu niên khiến nàng có điểm hảo cảm trước mặt kia cư nhiên dám không đặt nàng trong mắt, điều này sao không khiến lòng tự tin của nàng bị đả kích.
Sợi dây chuyền kia, nàng không phải quá muốn, tự biết khí chất của mình không hợp với nó, nhưng nàng muốn làm ác nhân với gã thiếu niên kia.
- Thượng Quan công tử, hắn khi dễ ta! Ô ô!
Nữ tử xinh đẹp khóc lóc, hai mắt ngấn ngấn nước, ủy khuất nhìn gã kia.
- A! Đừng khóc! Đừng khóc! Tiểu bảo bối, không phải chỉ là một sợi dây chuyền hỏng thôi sao? Ta lấy giúp nàng là được.
Lời nói buồn nôn của vị Thượng Quan công tử khiến cho mọi người trên lầu ba đều thấy khó chịu.
- Tiểu tử, có nghe hay không? Tiểu bảo bối của ta muốn dây chuyền của ngươi. Nhanh đưa tới đây!
Thượng Quan công tử tức giận, quay qua hét lớn với Nghệ Phong, mặt lộ vẻ dữ tợn.
Nghệ Phong ngay cả nhìn cũng không buồn liếc mắt đối phương, quay đầu nói với chưởng quỹ đứng kế bên:
- Đi tính tiền!
Chưởng quỹ hơi nhìn Nghệ Phong và Thượng Quan công tử, hắn đứng nguyên tại chỗ, không có hành động. Điều này khiến Nghệ Phong hơi nhíu mày, nói:
- Không nghe thấy sao? Đi tính tiền!
- Chưởng quỹ, thứ này ta muốn rồi! Ta nghĩ ngươi sẽ không đối nghịch với ta chứ?
Thượng Quan công tử rất càn rỡ, nói.
- Đương nhiên! Đương nhiên!
Chưởng quỹ xoa trán đầy mồ hôi, nhanh quay người nói với Nghệ Phong:
- Công tử, dây chuyền này đã có người mua, người có thể đối thứ khác?
- Ha ha! Ngươi đổi mặt rất nhanh? Vì sao? Nghĩ ta dễ bắt nạt?
Nghệ Phong cười nói.

Chưởng quỹ không đổi mặt, cũng không pha trò, nói với Nghệ Phong:
- Thượng Quan công tử là đại khách của chúng ta, đương nhiên hắn có quyền ưu tiên lựa chọn!
- Ưu tiên lựa chọn?
Nghệ Phong bật cười, nói:
- Nếu như ta không đồng ý?
- Không đồng ý, vậy căt chân vất ra ngoài. Hừ, lẽ nào ngươi dám chọc vào gia tộc Thượng Quan chúng ta?
Thượng Quan công tử cười nói, lấy ra danh hào nhà mình muốn dọa Nghệ Phong biết sợ mà lui.
Mọi người xung quanh nguyên bản không biết bối cảnh Thượng Quan công tử, lúc này cả đám đều kinh hãi, ánh mắt nhìn Nghệ Phong đồng tình vô cùng. Gia tộc Thượng Quan tại đế đô không có mấy ai dám trêu chọc, thiếu niên trước mắt kia sợ rằng lành ít dữ nhiều!
- A! Thảo nào hoàn khố như vậy, nguyên lai ngươi là đệ tử nhà Thượng Quan. Ta thật không ngờ đó.
Nghệ Phong cười cười, quay đầu nhìn về chưởng quỹ.
- Ý của ngươi cũng như hắn? Nếu ta không đồng ý sẽ bị cắt chân?
- Công tử không nên ép chúng ta!
Chưởng quỹ hiển nhiên cam sợ gia tộc Thượng Quan, tuy rằng bối cảnh ông chủ bọn họ lớn, nhưng vẫn kém so gia tộc Thượng Quan một bậc.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Nghệ Phong vỗ tay ba cái, ngay khi mọi người còn không kịp phản ứng, tung một cước lên trên quầy hàng khiến cả quầy sụp đổ, châu báu rơi vãi.
- Cư nhiên như vậy, hôm nay ta liền hủy đi châu bảo của các ngươi! Gia tộc Thượng Quan? Rất giỏi sao?
Thanh âm nhàn nhạt truyền vào trong tai mọi người, khiến tất cả phải sửng sốt. Chưởng quỹ cũng lập tức phản ứng, quát to:
- Thật to gan, cư nhiên dám đập cửa hàng của công tước đại nhân. Ngươi đâu, thu thập tiểu tử này cho ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui