Mị Ảnh

 
- Kháo…
Liên tục không ngừng thi triển thân pháp Mị Ảnh, cho dù Nghệ Phong tu luyện Lăng Thần Quyết cũng có chút không chịu nổi. Nếu không phải hắn dùng đan dược chống đỡ hơn phân nửa, sợ rằng tốc độ đã chậm lại rồi.
Thế nhưng đối phương lại khác, nhân số nhiều kinh khủng. Đang không ngừng thay phiên nhau, vẫn có thể duy trì trạng thái đỉnh phong.
- Không thể tiếp tục như vậy nữa! Bằng không sớm muộn cũng bị bọn họ bắt được! Chung quy vẫn không thể thi triển thân pháp Mị Ảnh ẩn núp bọn họ.
Nghệ Phong hiển nhiên cũng có chút chịu không nổi, ánh mắt chuyển hướng những thủ vệ đang phong tỏa cung điện. Rốt cục đã chuyển chủ ý tới trên người bọn họ!
- Độc dược của bản thiếu còn một bó lớn, chưa biết dùng vào đâu. Vừa lúc các ngươi giúp tiêu hao một điểm!
Trong mắt Nghệ Phong hiện lên một tia tàn nhẫn, từ trong người lấy ra một bình ngọc, rắc thứ bột phấn bên trong bình tản ra hư không, thuốc bột được gió thổi qua, tán đi toàn bộ, tan ra bốn phía.
Nghệ Phong thấy thế, suy nghĩ một chút lại lấy tiếp một bình ngọc từ trong linh giới, tiếp tục đổ toàn bộ thuốc trong bình ra ngoài hư không, tùy theo gió thổi đi xa xa.
- Những thuốc bột này, đố phó với mấy tên Sư giai hẳn là không thành vấn đề.
Khi Nghệ Phong làm xong tất cả, cũng không dám dừng lại lâu, thân hình mạnh mẽ chớp động.

Trong hư không, hai phương hướng một trái một phải, nam tử đầu lĩnh và một tên trưởng lão đều đang bay nhanh tới chỗ Sở Phong vừa dừng lại, chỉ bất quá khi bọn họ tới nơi, thân ảnh Nghệ Phong đã biến mất từ khi nào.
Nam tử đầu lĩnh nhìn thấy lão giả, hắn nhanh bước về phía trước thi lễ, cung kính nói:

- Tôn giả đại nhân, người thi triển bí thuật cũng không phát hiện được vị trí cụ thể của tiểu tử kia sao?
Lão giả liếc mắt nhìn nam tử đầu lĩnh, nói:
- Linh khí quá ít, tuy rằng ta thi triển bí thuật đã thu hẹp phân nửa phạm vi, thế nhưng tựa hồ hắn biết chúng ta có thể xác định vị trí của hắn, vẫn chưa từng dừng lại, liên tục thay đổi vị trí. Cho dù là ta, trong lúc nhất thời cũng không thể làm gì được hắn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nam tử đầu lĩnh nghe được đối phương nói, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, thực lực lão giả trước mắt thế nào hắn biết rất rõ. Tại trong cốc, ngoại trừ tông chủ, không ai có được thực lực như lão. Thế nhưng đối phương cư nhiên cũng không đuổi kịp tiểu tử kia? Hắn là quái vật hay sao?
- Ngươi cũng không cần lo lắng, tuy rằng tốc độ đối phương không tồi, thế nhưng liên tục dùng tốc độ này đế tránh bị chúng ta định vị, hắn cũng phải tiêu hao cực lớn. Không còn bao lâu nữa, hắn sẽ phải dừng lại khôi phục, chỉ cần hắn dừng lại quá một khắc, hắn sẽ không còn đường chạy trốn.
Trong mắt lão giả tràn ngập vẻ ngạo nghễ.
Nam tử đầu lĩnh nghe được lão giả nói, cũng hơi gật đầu. Tại trong cung điện đã bị bọn họ phong tỏa hoàn toàn này, hắn không tin đối phương có thể bay lên trời.
- Chủ điện bị đối phương dọn sạch rồi?
Lão giả đột nhiên hỏi.
Nam tử đầu lĩnh cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
- Trừ bỏ một ít kim tệ và bảo thạch, không còn phát hiện thứ gì khác. Kim tệ và bảo thạch, đối với chúng ta mà nói, căn bản vô dụng!
Lão giả nghe được đối phương nói, cũng hơi nhíu mày:
- Không biết các ngươi làm việc thế nào, tiêu hao hai phần ba lực lượng trong cốc, cư nhiên còn bị người khác nhanh chân hơn tới trước.
Nam tử đầu lĩnh nghe được lão giả trách cứ, sắc mặt không khỏi đỏ lên, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Linh Cốc nào còn mặt mũi nữa.
- Có thể do đối phương vận khí tốt, không cẩn thận đụng phải thôi!
Nam tử đầu lĩnh tự mình an ủi.
Lão giả nghe được nam tử đầu lĩnh nói, không thể khác chỉ đành gật đầu, rồi hắn bỗng nhiên nhíu mày!
- Tôn giả đại nhân, làm sao vậy?
Nam tử đầu lĩnh thấy lão giả như vật, cau mày hỏi.
- Ngươi có phát hiện hay không, không khí xung quanh có điểm khác biệt? Ngươi có thấy không khỏe?
Lão giả hỏi.
Nam tử đầu lĩnh hít sâu một hơi, lập tức lắc đầu:
- Cũng không thấy dị trạng nào.
Lão giả hơi nhíu mày, dò xét cơ thể, sắc mặt lập tức đại biến:

- Không tốt! Khu vực này đã bị hạ độc!
- Hạ độc? Ta không thấy có gì khác thường?
Nam tử đầu lĩnh cũng biến sắc.
- Hừ! Chờ ngươi phát hiện thì đã chậm rồi. Độc này cư nhiên không mùi không vị, đối với thực lực chúng ta mà nói tự nhiên không có gì gây hại, thế nhưng đối với đám võ giả còn chưa đạt được Vương cấp mà nói, chính là trí mạng. Hừ, xem ra tiểu tử này muốn đột phá vòng vây, chạy ra ngoài cung điện rồi.
Lão giả trầm giọng nói.
- Đuổi, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát, bằng không muốn bắt được hắn càng thêm phức tạp.
Lão giả trầm giọng nói tiếp.
- Tôn giả đại nhân yên tâm, ta sẽ phân phó đám Vương cấp dừng truy sát, tới phong tỏa cung điện này. Việc truy sát, hai người chúng ta là đủ.
Nam tử đầu lĩnh lập tức nghĩ đối sánh.
Lão giả gật đầu, đối với Nghệ Phong có thể lấy đi bảo vật trong chủ điện cũng cảm thấy hiếu kỳ. Không những sớm tìm được chủ điện, còn có thể bằng vào thực lực ngũ giai chạy thoát khỏi vòng vây của mấy cường giả, hơn nữa ngay cả chính mình truy sát còn không bắt được thân ảnh của hắn.
Bất luận sau này hắn thế nào, chỉ cần những kinh lịch này, cũng đủ cho hắn thành danh rồi.

Nguyên bản Nghệ Phong tính toán sau khi phóng độc nhất định có thể mở một đường chạy thoát ra ngoài, thế nhưng Nghệ Phong càng kinh ngạc phát hiện, vòng phong tỏa so với vừa rồi càng thêm kiên cố, trong đó càng có không ít Vương cấp gia nhập vào.
Tình huống như vậy, cho dù Nghệ Phong ngu ngốc cũng minh bạch được, đối phương đã phát hiện ra việc mình âm thầm phóng độc. Nghĩ tới đây, trong mắt Nghệ Phong toát ra vẻ khó mà tin được, độc này hắn hiểu rất rõ, không mùi không vị, cho dù Vương cấp cũng tuyệt đối không thể phát hiện được. Dù sao đối với Vương cấp nó không tạo chút ảnh hưởng nào, nếu muốn phát hiện ra, trừ phi trong số đối phương có độc sư, hoặc có nhân vật đạt thực lực tuyệt cường, ví như Tôn cấp!
Tôn cấp?
Nghệ Phong nghĩ tới có cường giả đẳng cấp này truy đuổi mình, hắn nhịn không được phát lạnh.
- Ta ngất… Đám ma quỷ kia rốt cuộc là của thế lực nào, cư nhiên ngay cả Tôn cấp cũng xuất động rồi!

- Hừ, Tôn cấp thì sao, dám động tới bản thiếu, trước khi chết bản thiếu cũng phải khoét ngươi một miếng da.
Nghệ Phong tức giận mắng một tiếng, rơi vào đường cùng, Nghệ Phong chỉ còn cách duy nhất là mạnh mẽ đột phá.
Bằng không, nếu bị phong tỏa trong cốc này, thời gian dần qua, tuyệt đối cũng không còn đường sống.
Nghĩ thông suốt điểm này, Nghệ Phong hít sâu một hơi, thân ảnh chớp động, nhắm về phía bên ngoài cung điện bay nhanh đi, hóa thành từng đạo tàn ảnh.
Đám người phong tỏa cung điện, nhìn thấy một bóng người đang đang từ nhỏ biến thành lớn, cả đám nhất thời mừng rỡ.
- Là tiểu tử kia, đuổi, quấn lấy hắn!
Mọi người đang chuẩn bị lao tới quấn lấy Nghệ Phong, bọn họ chợt kinh ngạc phát hiện, đối phương cư nhiên không muốn trốn tránh, ngược lại còn đang hùng hổ xông về phía mình.
Cử động này của Nghệ Phong, khiến đám người này không khỏi sửng sốt.
Lập tức, cũng có người kịp phản ứng, không tin được nhìn về phía Nghệ Phong kinh hô lên:
- Đối phương đang muốn đột phá từ chỗ chúng ta!
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng đám người chấn động không ngớt. Tuy rằng llượng bọ họ phong tỏa không phải cực mạnh, thế nhưng hoàn toàn có thể ngăn trở đối phương trong vài phút. Chỉ cần chừng đó thôi, trưởng lão và Tôn giả đại nhân của bọn họ đều có thể chạy tới, khi đó đối phương có chạy đằng trời.
- Tiểu tử này thật đúng là lớn mật!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui