Mị Ảnh

 
Dường như vận khí của Nghệ Phong còn kém hơn so với sự tưởng tượng của hắn. Điều này khiến Nghệ Phong tưởng niệm Bạch Hàn Tuyết không gì sánh được. Lúc trước khi ở Khủng Cụ Sâm Lâm, có Bạch Hàn Tuyết ở bên người, gần như là tìm cái gì có thể nhìn thấy cái đó.
Nhưng đi Nghệ Phong một mình lâu như vật, thật ra có gặp được hai quang cầu. Chẳng qua trong đó chỉ ẩn chứa năng lượng. Hai lần nổ mạnh khiến màng tai Nghệ Phong bị chấn động muốn hỏng. Về phần Hỏa Lân, ngay cả bóng dáng đều không thấy.
Đối với kết quả như vậy, Nghệ Phong không khỏi bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của chính mình:
- Chẳng lẽ nhân phẩm của ta thật sự không tốt? Không đúng, ta thuần khiết như vậy, không có đạo lý nhân phẩm lại không tốt?
- Kháo! Nhất định là Hỏa Lân kia bị sét đánh khiến vận rủi của hắn chuyển đến người ta. Ừ, nhất định là như vậy!
Trong lòng ân cần thăm hỏi Hỏa Lân cả ngàn lần, lúc này trong lòng Nghệ Phong mới thoáng cân bằng. Nhân phẩm Hỏa Lân kém, không trách được mình!
Nghệ Phong cũng không biết hắn đã đi qua bao nhiêu nơi trong di chỉ, hai lần liên tục thiếu chút nữa hắn bị năng lượng tấn công, đành phải dứt khoát ngừng lại. Khi Nghệ Phong dừng lại, hắn lại phát hiện trên ngón tay có một lực lượng đang kéo hắn.
Tình huống này khiến Nghệ Phong hơi sửng sốt. Hắn cẩn thận cảm thụ một chút, quả thật phát hiện một lực lượng rất nhỏ kéo ngón tay của hắn. Mà nơi lực lượng này phát ra chỗ chính là nạp linh giới trên ngón tay.
Đối với cảm giác kỳ lạ tự nhiên xuất hiện này, Nghệ Phong thoáng có chút giật mình. Hắn nghi hoặc đi vài bước về phía trước theo hướng lực lượng này chỉ dẫn, phát hiện lực lượng kìa càng thêm rõ ràng.

- Chẳng lẽ nơi này còn có thứ gì đó thu hút nạp linh giới sao?
Nghệ Phong nghi hoặc nghĩ, hắn lấy nạp linh giới đặt ở lòng bàn tay. Nghệ Phong phát hiện nó không có tình trạng gì khác lạ, vẫn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.
Tình hình như vậy, khiến Nghệ Phong hiểu được biến hóa vừa nảy sinh tuyệt đối không phải do bản thân nạp linh giới, vậy chỉ có một loại khả năng, đó là bên trong nạp linh giới có gì đó.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, lấy quyển trục Phiến Diệt Trận vừa để vào bên trong nạp linh giới ra. Ở trong di chỉ, hắn chỉ nhận được có cái này. Nếu có thể thu được lôi kéo như thế, có khả năng rất lớn là nó.
Nhưng, sau khi Nghệ Phong lấy quyển trục ra, phát hiện lực lượng kia vẫn không biến mất khỏi ngón tay. Tình hình như thế khiến Nghệ Phong không khỏi thoáng ngẩn người!
- Kháo, ngược lại bản thiếu gia muốn xem thử, cái gì có khả năng bị địa phương quỷ quái này lôi kéo!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi, lấy từng cái bên trong nạp linh giới ra để tại phía trên mặt đất. Từng đống kim tệ rực rỡ ánh vàng. Ma tinh ma thú cao giống như núi nhỏ. Các loại dược liệu quý hiếm, cùng với một đống đan dược, còn có bình ngọc đan dược hóa trang.
Hồn Ấn Đỉnh, Dược Vương Đỉnh, Phách Tuyệt Mị Trận. Tất cả các loại có thể bị thứ điên cuồng đó lôi kéo, đều bị Nghệ Phong tùy ý vứt trên mặt đất.
Khi Nghệ Phong đặt hết mọi thứ ra ngoài, Nghệ Phong kinh ngạc phát hiện, viên châu thể màu lam lúc trước đã khiến hắn ăn nhiều mệt, cũng khiến hắn đột phá đến lục tinh đang lăn đi. Mà hướng nó lăn đi chính là hướng vừa kéo nạp linh giới.

- Là nó?
Nghệ Phong kinh ngạc đặt châu thể vào trong tay tay, quả nhiên phát hiện có một lực lượng muốn kéo nó ra ngoài.
Tìm được kẻ đầu sỏ gây nên điều đó, Nghệ Phong thù hồi toàn bộ những thứ ở trên mặt đất vào trong nạp linh giới. Tay hắn nắm chặt châu thể màu lam. Đối với thứ này, Nghệ Phong đã lĩnh hội thật sâu sự khủng bố của nó. Lúc trước thiếu chút nữa nó đã khiến mình bị lạc ở trong đó, trở thành hoạt tử nhân.
Lúc ấy Triệu lão đánh giá nó, đây là một bộ phận trên linh khí. Một bộ phận trên linh khí đã trâu bò như vậy, thì linh khí trọn bộ sẽ khủng khiếp tới mức nào?
- Chẳng lẽ cái di chỉ có quan hệ với linh khí này?
Trong lòng Nghệ Phong cười khổ không thôi. Một khi nghĩ ra loại khả năng này, hắn không nhịn được nhiệt huyết sôi trào. Nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc. Chỉ một linh kiện nhỏ có thể chỉnh hắn suýt thành hoạt tử nhân. Nếu linh khí chân chính xuất hiện ở trước mặt hắn, như vậy sẽ xuất hiện nguy hiểm gì?
Không ai biết về nguy hiểm này, nhưng Nghệ Phong không trông cậy vào nhân phẩm của mình bạo phát, càng không hy vọng linh khí kia giống như mèo ngoan ngoãn nhận chủ.
Tuy biết rõ linh khí này có thể nguy hiểm không gì sánh được, nhưng Nghệ Phong vẫn không chống lại được dụ hoặc trong đó. Đây chính là linh khí, hơn nữa còn có thể linh khí thượng phẩm. :

Dụ hoặc như vậy, sợ là lão đầu tử đến đây cũng không chống lại được.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, nhìn châu thể sáng bóng phát ra ánh sáng ngọc lưu ly trong tay. Nghệ Phong cắn răng một cái:
- Mẹ nó, cần gì để ý tới nguy hiểm đáng sợ hay không, có phải là linh khí hay không, Bản thiếu gia liền mạo hiểm vậy.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong không dừng lại, đi theo phương hướng châu thể bị lôi kéo.
Mặc dù không biết châu thể này lôi kéo mình đi đâu, hơn nữa có khả năng vô cùng lớn cũng không phải là nơi có linh khí. Nhưng chỉ cần có chút khả năng như vậy, có người nào có thể chống lại được dụ hoặc như vậy sao?
Nghệ Phong đi càng xa, lực lượng lôi kéo châu thể càng lúc càng lớn, Nghệ Phong biết điều này là vì mình đã tiếp cận với địa điểm cuối cùng.
Đến cuối cùng, dưới lực kéo cường đại, Nghệ Phong thậm chí đã thi triển thân pháp Mị Ảnh. Rẽ trái, rẽ phải một hồi, Nghệ Phong biết mình đã đi rất xa, chẳng qua đến cuối cùng, Nghệ Phong dần dần phát hiện, mình cách vị trí trung tâm của di chỉ càng lúc càng xa.
Lúc ở trong di chỉ còn có thể gặp được vài người, nhưng hiện tại đã đi một khoảng cách thật xa, chỉ đụng tới một người.
Tình huống như vậy, không khiến Nghệ Phong cao hứng, ngược lại có một loại cảm giác phát lạnh. Dù sao không biết đó là thứ gì, bất kỳ ai gặp phải, cũng không tự chủ được có chút sợ hãi. Thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất.
Hít một hơi thật sâu, chậm rãi cố gắng ổn định tâm tình, Nghệ Phong lại tăng tốc, bay như tên bắn về hướng đang lôi kéo.
Khi tới đúng điểm của lực kéo chỉ về tới, Nghệ Phong từ trên hư không dần hạ xuống. Nhìn khu vực hẻo lánh này, nơi này không khác biệt với phần lớn những nơi Nghệ Phong đã đi qua, cũng lộ ra khí tức của năm tháng, dường như không cao không thấp hơn, cực kỳ bình thường!

- Đúng là nơi này sao?
Nghệ Phong nhìn kiến trúc trước mặt. Tuy rằng giống như cung điện bình thường, nhưng trên đường đi hắn từng gặp rất nhiều kiến trúc như vậy. Nhiều nơi hắn chỉ coi trọng liếc mắt một cái, sau đó sẽ không nhìn lại lần thứ hai, đặc biệt là một nơi hẻo lánh như vậy.
Nghệ Phong nắm châu thể trong tay. Sau khi Nghệ Phong hạ xuống, lực kéo châu thể này càng cường đại hơn. Nghệ Phong nhìn cung điện bình thường này nắm chặt đại môn, Nghệ Phong đẩy cửa vào. Giống như trước kia, cửa này vừa đẩy liền mở ra.
Đập vào mắt hắn, trong cung điện không có tình trạng khác lạ gì so với những nơi từng nhìn thấy trước kia, đều có những bức tường đổ nát. Rất nhiều thứ đó đều bị xói mòn. Nghệ Phong tìm kiếm thật kỹ, nhưng thậm chí ngay cả một quang cầu cũng không thấy.
Tuy nhiên có sức lôi kéo châu thể trong tay, tất nhiên Nghệ Phong sẽ không cho rằng cung điện này sẽ đơn giản như vậy. Hắn dưới sự lôi kéo châu thể, rẽ trái quẹo phải trong cung điện, vòng vèo hơn nửa giờ. Với tốc độ của Nghệ Phong, còn vòng vo hơn nửa giờ, có thể thấy được cung điện rất rắc rối, Về điểm này, cung điện bình thường thật ra không bằng. Rốt cục Nghệ Phong phát hiện ra một chỗ khác lạ.
- Quả nhiên, cung điện này khác với những chỗ trước kia.
Khóe miệng Nghệ Phong nở một nụ cười tươi, theo sự lôi kéo châu thể, một cước đạp vào cánh cửa đang đóng chặt.
Sau khi đạo môn này bị đánh mở ra, Nghệ Phong liền phát hiện châu thể hình như cực kỳ hưng phấn, muốn thoát khỏi tay Nghệ Phong chạy đi.
Nghệ Phong cầm thật chặt, bước vào trong phòng. Nhưng khiến Nghệ Phong kinh ngạc là, phòng chỉ trộng khoảng hơn mười thước. Trong đó lại chẳng có gì. Chỉ có trơ trụi bốn bức tường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui