Mị Ảnh

 
Hai Tướng cấp đánh nhau, so với trận chiến đấu vừa rồi còn mãnh liệt hơn rất nhiều. Tuy nhiên, điều này vẫn không khiến Nghệ Phong để ý. Hắn đứng ở trong góc chờ tới buồn ngủ vẫn không thấy hai nàng xuất hiện.
- Xem ra chờ một lát nữa phải đánh mông các nàng, lại hại bản thiếu gia chờ lâu như vậy.
Nghệ Phong nói thầm một câu, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về phía dưới đài. Lúc này trận chiến đấu giữa hai người đã tiến vào hồi gay cấn. Mỗi chiêu mỗi thức đều bạo phát lực lượng mạnh mẽ. Hiển nhiên thực lực hai người tương đương nhau, sau khi giao đấu trăm chiêu, không để đối phương chiếm chút ưu thế.
Tuy nhiên, duy trì chiến đấu liên tục khiến hai bên tiêu hao thật lớn. Cuộc giao đấu giữa hai người, không còn kịch liệt như vừa rồi. Trong mỗi chiêu, mỗi thức, đấu khí suy nhược không như lúc còn trong trạng thái cường thịnh.
- Hi hi...
Ngay khi hai người vẫn đang tranh đấu với khí thế hừng hực, một tiếng cười như chuông bạc thánh thót vang lên trong tai mọi người. Tiếng cười giảo hoạt này tiếng cười lập tức khiến mọi người trở lên hứng khởi.
Rất nhanh, một thân ảnh uyển chuyển xuất hiện bên trong Tàng Hoa Các giống như thần nữ lăng không bay xuống.
Ánh mắt mọi người tập trung trên đạo thân ảnh này, toàn thân thiếu nữ mặc váy màu lam, một mái tóc xõa dài. Khuôn mặt tuyệt mỹ mị hoặc và thanh thuần mâu thuẫn cùng tồn tại. Dáng người xinh đẹp lả lướt. Trước lồi sau vểnh, tản ra vẻ liêu nhân mê hoặc. Tuyết gò cao ngất mà mượt mà, lộ ra đường cong mượt mà khiến người ta lưỡi khô họng khô. Dưới quần áo, một đôi chân trắng nõn trơn bóng lộ ra trong không khí, tản ra trắng nõn sáng bóng.
Thiếu nữ vừa xuất hiện, có vẻ xinh đẹp và dụ hoặc không người nào sánh cùng, ánh mắt bọn họ có chút nóng bỏng nhìn chăm chú vào thân thể hoàn mỹ kiều diễm này. Yết hầu lăn lộn, áp chế ngọn lửa bốc lên trong cơ thể.

Trên đài cao, Văn Bân cũng nhìn chăm chú vào tiểu ma nữ nóng bỏng, chẳng qua hắn che dấu rất tốt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, pha vẻ phong độ.
Nghệ Phong nhìn lên trường giác đấu. Tất cả những tiếng ồn ào náo động được ngăn lại. Những trận đấu liên tục đã dừng lại. Khóe miệng Thi Đại Nhi thoáng có ý cười. Thật ra nữ nhân này càng ngày càng mị hoặc, nếu lại lớn thêm vài năm, hẳn là có thể sánh nang với sư tôn yêu diễm của nàng. Thật không hổ danh là người do Yêu Hậu bồi dưỡng ra. Ngay cả vẻ mị hoặc cũng giống nàng.
- Thủy sư tỷ, hi hi, chẳng lẽ tỷ sợ Đại Nhi sao?
Thi Đại Nhi chưa thấy thân ảnh của Thủy Nhược Vân, nở nụ cười. Tiếng cười reo vui, lộ ra bản sắc ma nữ.
- Vất vả cho Thi sư muội phải lo lắng!
Cùng lúc với một giọng nói trong suốt vang lên, Thủy Nhược Vân với y phục màu trắng xuất hiện giữa sân.
Thủy Nhược Vân dáng người uyển chuyển, không kém hơn Thi Đại Nhi, nhưng đối với đường cong liêu hỏa ở trên người nàng, lại không khiến cho người ta nảy sinh tà niệm. Từ trên người nàng dường như tản mát ra sự thánh khiết, khiến người ta bắt đầu có tâm trạng không được khinh nhờn.
Hai nàng giống như là hai thái cực, một yêu mị, một thánh khiết. Cũng giống như lập trường của các nàng lúc này, chính là đối lập.
Một ma nữ, một tiên nữ, trong nháy mắt thu hút ánh mắt tất cả mọi người tập trung trên người các nàng. Trên đài vốn còn có hai Tướng cấp đánh nhau, nhưng đã không còn ai liếc mắt nhìn hai người một cái. Hai người này hết sức biết điều. Tuy rằng không phân ra thắng bại, nhưng vẫn lắc mình về phía sau chủ tử của mình.
Nghệ Phong nhìn hai nàng, lại nhìn xung quanh nhìn. Phát hiện hai nàng này thật sự là mỗi người mỗi vẻ. Nếu phải lựa chọn giữa hai nàng quả thật rất khó. Bỗng nhiên Nghệ Phong bắt đầu khâm phục rất nhiều người ở đây. Bọn họ có khả năng lựa chọn một trong hai nàng. Nghệ Phong cảm thấy nếu hắn quẳng đi nhân tố khách quan, nếu là ngày đầu tiên biết hai nàng, nếu hắn cho hắn lựa chọn, thật sự là rất khó khăn.

- Hi hi, làn da của Thủy sư tỷ càng ngày càng trắng nõn, không biết có phải đã được ai giúp tưới nhuần dễ chịu hay không?
Thi Đại Nhi tươi cười đầy mặt, lời nói ra khiến trán Nghệ Phong hiện lên vạch đen. Cô nàng này vẫn không sửa bản sắc ma nữ của mình. Ngay cả khen ngợi cũng có thể tổn hại đến thanh danh của nhau. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Thủy Nhược không thèm để ý đến lời châm chọc của Vân Thi Đại Nhi, nàng tùy ý nói:
- Thi Đại Nhi cũng càng lớn càng xinh đẹp.
Chỉ khoảng nửa khắc, một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này liền đối phó lại sự châm chọc của tiểu ma nữ.
- Có Phong ca ca, ta muốn không xinh đẹp cũng không được. Tuy nhiên Thủy sư tỷ được gọi là tiên tử, trở nên xinh đẹp thì phải giải thích thế nào cho phải? Sẽ không vì Phong công tử luôn theo đuôi tỷ chứ?
Thi Đại Nhi cười hì hì nhìn Thủy Nhược Vân.
Sắc mặt Thủy Nhược Vân không hề thay đổi, nhìn Thi Đại Nhi nói:
- Văn công tử phía sau Thi sư muội cũng không tồi.
Nghệ Phong nghe hai người thần thương khẩu chiến lại kéo hắn liên lụy vào, Nghệ Phong oán hận trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi một cái: ưu đãi còn chưa nhận được, thanh danh đã bắt đầu bị nàng hủy hoại.

- Thật ra không tệ! Tuy nhiên có Phong ca ca, chẳng lẽ Thủy sư tỷ cho rằng ta còn bỏ bản cầu mạt sao? Tuy nhiên Thủy sư tỷ không giống vậy. Tìm không được một nam nhân giống như Phong ca ca, tùy ý tìm một người không cần quá lý tưởng là được.
Ma nữ chung quy vẫn là ma nữ, trong một lời một câu, nói thẳng thắn không gì sánh bằng.
- Tuy nhiên, mấy hôm trước ta còn cùng Phong ca ca thương lượng, nếu Thủy sư tỷ nguyện ý làm thiếp cho Phong ca ca, thật ra ta nguyện ý khuyên Phong ca ca lấy tỷ. Thủy sư tỷ có muốn cân nhắc một chút hay không.
Thi Đại Nhi nở nụ cười. Tiếng cười giống như một tiểu cô nương, khiến người ta không thể tưởng tượng được chủ nhân của tiếng cười trong sáng như vậy, đang dùng ngôn ngữ để nói xấu người khác.
- Cám ơn Thi sư muội! Tuy nhiên, muội cứ lưu hắn lại cho muội đi!
Thủy Nhược Vân vẫn không quan tâm hơn thua.
- Khụ, vậy thật đáng tiếc!
Thi Đại Nhi thở dài một hơi, nói như rất hối hận, giống như Thủy Nhược Vân không đáp ứng làm tiểu thiếp cho Nghệ Phong, đó là một loại tổn thất lớn lao.
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói, trán sớm đã đầy mồ hôi: ma nữ này, thật là cái gì cũng dám nói. Hiện tại Nghệ Phong gần như đã xác nhận, hơn phân nửa người ở đây đều hận hắn thấu xương.
Đặc biệt là hai người Phong Khiếu và Văn Bân chợt hiện lên một tia âm trầm, khiến Nghệ Phong oán hận trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi một cái. Tiểu ma nữ này chỉ biết gây chuyện cho hắn.
Đúng như Nghệ Phong dự đoán, mỗi lần Thi Đại Nhi nói đều nhắc tới nhiều nhất chính là "Phong ca ca". Điều này khiến mọi người nhớ kỹ người này. Chẳng qua bọn họ chưa từng thấy người đại biểu cho cái tên này xuất hiện, cho nên tất cả mọi người đều bán tín bán nghi.

Nhưng nói gì đi nữa, cho dù là giả, cũng khiến người ngưỡng mộ Thi Đại Nhi và Thủy Nhược Vân đều cực kỳ căm ghét đối với cái tên này. Hai người Phong Khiếu và Văn Bân, cảm giác trong lòng như có một cái gai.
Nữ thần trong lòng bọn họ, tuyệt đối không thể để người khác nhúng chàm.
Từ Phong ca ca này, mặc dù xuất hiện không nhiều lắm trong miệng Thủy Nhược Vân, nhưng mỗi lần Thi Đại Nhi nói xong, nàng sẽ không phủ nhận. Điều này khiến nhiều người trong số họ tin vào sự tồn tại của người này.
- Hi hi, Thủy sư tỷ. Tỷ biết rõ quan hệ giữa Phong ca ca và Long Thiên rất tốt, tỷ còn qua giúp hắn, có phải hy vọng làm như vậy Phong ca ca sẽ thích tỷ hay không?
Thi Đại Nhi không quên đả kích Thủy Nhược Vân, cười ha ha lên.
- Chẳng lẽ trong lòng Thi sư muội không có Phong sư huynh thì không chịu nổi? Tuy nhiên, ta thật ra muốn biết Phong sư huynh biết muội giúp cừu nhân lúc trước của hắn, hắn sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Thi Đại Nhi vỗ vỗ cái trán, có chút đau đầu nói:
- Vậy cũng đúng. Nếu không hiện tại chúng ta đổi một chút là được rồi. Tỷ giúp Long Minh. Ta giúp Long Thiên, như vậy không phải là tốt rồi sao?
Mọi người nghe tiểu ma nữ nói, trán bọn họ liền hiện lên vạch đen: cái này có thể đổi sao? Nàng cho rằng đây là uống nước sao? Khát thì uống nhiều một chút, không khát chính là thoải mái.
Đồng dạng, Nghệ Phong phát hiện tiểu ma nữ này có lối suy nghĩ càng ngày càng cổ quái. Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự bị Yêu Hậu chỉnh tới mức đầu bị hỏng rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui