Mị Ảnh

 
Trong thành phủ, một số nơi thật sự quá xa hoa. Cho dù đã lâu không có người ở, tro bụi giăng đầy, nhưng lại không thể che dấu tôn quý và sang trọng trong đó. Là tẩm cung bên ngoài của đế vương, xa hoa trong thế giới gần như đều tập trung trong cung điện này.
Nghệ Phong bị vây trong đó, tâm thần cũng có chút bị mê ly. Hắn nghĩ thầm cho dù ở bên trong này tử túy kim mê một đời, sợ là cũng nguyện ý.
Chẳng qua, thành trì khí thế và xa hoa lại biến thành nơi giết chóc, khiến người ta không thể không cảm thấy đáng tiếc. Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên chưa nói gì, nhưng Nghệ Phong lại thấy được sự tiếc nuối trong ánh mắt nàng.
Cái phủ đệ này rộng mênh mông giống như cung điện, hơn trăm người vào ở vẫn còn rộng rãi. Thậm chí còn có nơi trong cung điện chưa hề có một dấu chân người. Nghệ Phong nghĩ thầm muốn rửa sạch toàn bộ phủ đệ này cũng không thể làm được chỉ trong một ngày. Vậy chỉ có thể lấy lui làm tiến, rửa sạch chủ cung điện đi. Đây cũng là nơi xa hoa nhất trong toàn bộ cung điện ở đây.
Liễu Lão căn cứ vào thái độ người hầu, để mặc Nghệ Phong sắp xếp, cũng không vào ở trong chủ cung điện. Bản thân hắn liền giống như là thị vệ cung điện, ở bên ngoài cung điện, rất có ý tứ bảo vệ cung điện.
Ba người Lục Sát thấy đám người Liễu Lão ở ngoài ngoại điện, bọn họ cũng không dám vào bên trong chủ cung điện. Trên đường đi, bọn họ mơ hồ hiểu được thực lực của Liễu Lão. Một cường giả Tôn cấp, lại là người hầu của Liễu Mộng Nhiên, bọn họ suy nghĩ đến đều cảm giác ý nghĩ tê dại, nên thái độ đối với Nghệ Phong và Liễu Mộng Nhiên càng không dám có chút quá phận. Cho nên thấy đám người Liễu Lão ở bên ngoài, bọn họ cũng thức thời lựa chọn ở ngoài điện.
Một chủ cung điện lớp gấp mấy lần nghệ phủ. Vào trong chủ cung điện lại chỉ có gần bốn người. Cho dù là Nghệ Phong cũng cảm giác quá phóng túng. Nghệ Phong thầm nghĩ nếu có một vài thị nữ thì tốt rồi. Như vậy liền thật sự giống một đế vương tử túy kim mê!

Tuy nhiên, ở Tội Ác Chi Thành này, nếu tìm mấy thị nữ tới chiếu cố mình, Nghệ Phong cũng lo lắng ban đêm hắn sẽ bị ám sát. Trong lòng Nghệ Phong có chút cảm giác không biết phải làm sao. Nếu sớm biết như vậy, lúc trước rời khỏi Đế Đô, nên dẫn theo vài thị nữ qua.
Nghĩ tới điểm này, Nghệ Phong cảm thấy cần phải thương lượng một chút với Tử Âm, chuyển một vài thị nữ ở Đế Đô qua đây. Phủ đệ to như vậy, tóm lại là nhân vật quan trọng, chung quy Tử Âm và Liễu Mộng Nhiên không thể chú ý hết mọi chuyện. Về phần đám người Liễu Lão, Nghệ Phong thậm chí không nghĩ tới chuyện thỉnh bọn họ ra tay. Ngoài Liễu Mộng Nhiên, Nghệ Phong không chắc có thể ra lệnh cho bọn họ. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không nghĩ tới chuyện ra lệnh cho bọn họ.
...
Tin tức Phủ đệ thành chủ lại mở ra, trong lúc nhất thời đã truyền khắp Tội Ác Chi Thành. Tin tức này cũng bắt đầu dậy lên những cơn sóng kinh hãi. Ánh mắt một đám người cũng chăm chú nhìn vào Phủ đệ thành chủ.
Nhưng ngoại trừ việc Phủ đệ thành chủ được mở ra, sau đó bên trong không còn phát ra chút thanh âm nào. Lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Tuy nhiên yên tĩnh như thế, cũng không có khiến người của Tội Ác Chi Thành quên đi. Ánh mắt bọn họ vẫn nhìn chăm chú vào Phủ đệ thành chủ.
Bọn họ đều là những người bướng bỉnh không chịu thuần phục. Đột nhiên xuất hiện thành chủ phía trên đỉnh đầu bọn họ, khiến bọn họ khinh thường, đồng thời cũng có cảm giác ghen ghét. Mặc dù Phủ đệ thành chủ của Tội Ác Chi Thành xa hoa đến mức tận cùng, nhưng cũng không có người nào dám vào ở trong đó.
Ngoài trừ không có chìa khóa ra, còn có một nguyên nhân khác. Người vào ở trong Phủ đệ thành chủ có khả năng rất lớn sẽ trở thành công địch của toàn bộ Tội Ác Chi Thành. Đương nhiên, người tiến vào cung điện hoàng gia ở cũng đã bị hoàng thất chèn ép.

Tròn bảy ngày, người đi vào Phủ đệ thành chủ không có một người nào đi ra. Có vẻ yên tĩnh khác thường. Tình trạng khác lạ như vậy, càng khiến một vài người có tâm đặt tầm mắt vào thành chủ phủ.
...
Ban đêm, một bóng dáng từ Phủ đệ thành chủ bay ra như tên bắn. Tốc độ cực nhanh khiến người giám thị thành chủ phủ cũng không thể phát hiện. Cho dù có người ngẫu nhiên thấy, cũng tưởng con mắt mình đã nhìn nhầm.
Sau khi Nghệ Phong dung hợp với Phệ Châu, tốc độ càng có vẻ mau lẹ, mơ hồ có khuynh hướng đột phá thân pháp Mị Ảnh tầng thứ hai. Trong thời gian bảy ngày, Nghệ Phong đã gần như lục lọi toàn bộ Tội Ác Chi Thành. Đối với thế lực phân bố trong Tội Ác Chi Thành hắn cũng có một hiểu biết sơ qua.
Nếu bản thân là thành chủ, vậy phải có tôn nghiêm của thành chủ. Nếu Tam hoàng tử giao Tội Ác Chi Thành cho hắn, thậm chí ngay cả nói cũng chưa nói về tình hình Tội Ác Chi Thành, đó là bởi vì tam hoàng tử tin tưởng, Nghệ Phong nhất định có thể chân chính nhét Tội Ác Chi Thành vào trong túi.
Nghệ Phong cũng không chịu nhận thua. Đối phương có có thể nắm trong tay một quốc gia, nếu ngay cả một thành trì hắn cũng không nắm trong tay được, vậy Đế Quân như hắn thực sự quá mất mặt. Huống chi, đây là nhà của hắn sau này, ai có thể dễ dàng tha thứ cho nhà của hắn mỗi ngày đều tràn ngập cảnh hỗn loạn và giết chóc?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, Nghệ Phong cũng cần một Tĩnh Hinh Thành yên tĩnh. Nếu trước kia hoàng đế Trạm Lam phái mấy thành chủ tới không thể làm được. Vậy sẽ thay đổi từ trong tay hắn. Mặc dù Nghệ Phong đã điều tra bảy ngày, khiến hắn hiểu được muốn khôi phục Tĩnh Hinh Thành trước kia là chuyện không có khả năng, nhưng ít nhất hắn cũng muốn cố gắng.

Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, bước từng bước chân về phía tây. Đây là mục đích chuyến đi này của hắn.
Nghệ Phong nhanh chóng đi tới một chỗ dưới thành. Tiếng ồn ào náo động tức giận mắng không ngừng vang lên bên tai. Ngầm thành hỗn loạn không gì sánh được, tùy ý có thể thấy được sự dâm loạn thối nát. Tất cả những điều nhìn thấy trên đường so với trong tòa ngầm thành thật giống với một trò trẻ con.
Ở nơi này, tất cả tội ác đều tùy ý có thể thấy được. Khắp nơi tản ra mùi máu tanh và thối nát. Tất cả nhân tính đều đã mất đi.
Nghệ Phong bước từng bước chân về phía nơi sâu nhất, tránh đi một chiến trường giết chóc và thối nát. Ánh mắt nhìn không chớp mắt về phía nơi sâu nhất.
Khi Nghệ Phong đi đến một lôi đài cách đó không xa, lúc này mới kéo một chiếc ghế qua bên cạnh chiếc bàn bằng đá cẩm thạch. Trên bàn vẫn còn có vết máu rơi. Sau đó hắn lấy từ trong nhẫn ra một bầu rượu, chén rượu. Một mình người tự rót tự uống.
Tiếng dâm loạn và giết chóc tràn ngập trong tai, Nghệ Phong nghiêng tai dường như không nghe thấy.
Ánh mắt Nghệ Phong bình tĩnh nhìn chăm chú vào phía trên lôi đài. Phía trên lôi đài thắng bại đã rõ. Một võ giả nắm tay lại không ngừng đánh vào đầu của đối thủ, máu tươi dính đầy trên thân hình hắn. Não người kia cũng bị đánh tới mức nát nhừ.
Dường như võ giả kia rất hài lòng trước cảnh tượng đẫm máu như vậy, vẫn hung hăng đánh vào cái đầu kia, phát ra tiếng cười điên cuồng, tiếng cười chói tai không gì sánh được. Thỉnh thoảng máu lại bắn vào trong miệng hắn, hắn cũng dùng đầu lưỡi liếm liếm nuốt xuống.
Nghệ Phong vẫn mặt không đổi sắc nhìn cảnh tượng này, xoay chén rượu trong tay. Một chén rượu cũng hồng lên giống như máu, Nghệ Phong nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tại đây dạng một chỗ, hồng tửu của Nghệ Phong có vẻ cực kỳ chói mắt. Cũng khiến Nghệ Phong mang theo chút tà mị.

Nghệ Phong chỉ đi một mình, rất nhanh đã khiến đám người ở nơi bạo loạn này chú ý. Ngầm thành, tập trung tất cả tội ác. Ở nơi này mạng người là thứ không đáng tiền nhất, cũng là nơi hỗn loạn nhất trong toàn bộ Tội Ác Chi Thành. Nơi này, tất cả đạo tặc ở khắp nơi đều thích tới để phát tiết. Ở trong này, tất cả những điều ngươi muốn làm, ngươi đều có thể làm được. Bạn đang đọc truyện được tại
Tốt nhất là so tài tỉ thí trên lôi đài như vừa rồi. Cho dù ngươi tàn nhẫn hơn nữa, cũng không có người nào nói gì ngươi. Càng tàn nhẫn, tiếng thét chói tai càng dày đặc dày.
Cũng chính bởi vì vậy, Nghệ Phong mới lựa chọn đứng đầu ở chỗ này.
- Tiểu tử! Có thể cho ta uống một chén hay không?
Một người trên mặt còn vài vết đao chém đi đến trước mặt Nghệ Phong, tùy tiện ngồi ở đối diện Nghệ Phong, ngôn ngữ không chút khách khí nói.
- Rất xin lỗi, ta chỉ mang một chén rượu!
Nghệ Phong thản nhiên nói, lại nhấp một ngụm rượu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui