Có Lục Sát và Cuồng Hổ trợ giúp, Nghệ Lưu nhanh chóng nắm giữa. Tuy rằng người Nghệ gia không cam lòng, nhưng sau khi Lục Sát tàn sát mấy người, rốt cuộc bọn họ cũng thu liễm tâm tư muốn rục rịch của mình, trơ mắt nhìn Nghệ Lưu bắt đầu hợp nhất Nghệ gia!
Nghệ Lưu có Nghệ Phong làm hậu thuẫn, bọn họ không phản kháng được, cũng không thể phản kháng. Nghệ gia rõ ràng nghe được Nghệ Phong kêu Nghệ Lưu nói cho bọn họ biết: hoặc là hưởng một đời vinh hoa phú quý, hoặc là sẽ chết!
Mặc kệ bọn họ lựa chọn thế nào, đều phải rời xa trung tâm quyền lực. Có lẽ ngoài Nghệ Phong ra, người duy nhất cao hứng là Nghệ Khải Mạc phụ thân của Nghệ Lưu. Mặc dù hắn cũng không hề có quyền lực, nhưng dù sao gia chủ cũng là con hắn.
Dường như Nghệ Lưu nhớ rõ lời Nghệ Phong nói, không phân chia chút quyền lực nào cho con cháu trực hệ của Nghệ gia, cho dù sử dụng họ khác để quản lý, cũng tuyệt đối không dùng con cháu trực hệ Nghệ gia.
Nghệ gia thấy cách làm của Nghệ Lưu, bọn họ cũng hoàn toàn hết hy vọng. Nghệ Lưu làm vậy là hoàn toàn tước bỏ quyền lực của bọn họ. Sợ là về sau bọn họ có thể hưởng thụ, thật sự chỉ là vinh hoa phú quý mà thôi.
Tuy rằng Nghệ Lưu quản lý gia tộc cũng khá trúc trắc, nhưng có thêm Lục Sát và Cuồng Hổ trợ giúp, cũng dần dần đi vào quỹ đạo. Trong Nghệ gia, rốt cục Nghệ Lưu đã làm được, nói một không hai. Hắn đã hoàn toàn nắm Nghệ gia trong tay!
Nghệ Phong nghe Cuồng Hổ báo cáo, trong lòng cũng cao hứng không thôi. Nghệ Lưu có khả năng hơn so với sự tưởng tượng của hắn. Hắn cũng không là người ngu dốt!
Đại đế quốc phân thành hai yên tĩnh một cách khác thường. Nghệ Phong làm xong tất cả, cũng hoàn toàn trở nên nhàn nhã. Mỗi ngày ngoài việc đến Quái lão nhân học tập Nhiếp Hồn Thuật ra, chính là ở cùng Tần Y và Liễu Mộng Nhiên. Thậm chí chuyện phủ đệ cũng giao cả cho Tần Y, khiến Tần Y hờn dỗi không thôi, nhưng lại quản lý rất rõ ràng.
Đế quốc Trạm Lam biến đổi rất nhanh, cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến học viện Trạm Lam. Ngoài việc học sinh học viện nghị luận lẫn nhau ra, còn lại tất cả đều bình thường. Quái lão nhân dường như cũng không biết gì, mỗi ngày chỉ để ý truyền thụ cho Nghệ Phong về tri thức Nhiếp Hồn Thuật.
Điều này khiến Nghệ Phong không thể không cảm thán. Học viện Trạm Lam thật sự đã thoát khỏi đế quốc Trạm Lam.
Nghệ Phong mơ hồ có thể cảm giác được Quái lão nhân có chút nóng vội, tri thức truyền thụ Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong cũng dần dần cao thâm hơn. Nghệ Phong không rõ vì sao, nhưng trong lòng đã có chút cao hứng. Dù sao học về cơ sở lâu như vậy, Nghệ Phong cũng có chút mệt mỏi.
- Ngày mai ngươi không cần đến nữa!
Một ngày, sau khi Quái lão nhân dạy Nghệ Phong xong, hắn bỗng nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được tại
Nghệ Phong ngẩn ra, ngay lập tức kinh ngạc hỏi:
- Vì sao? Ngài có việc?
Quái lão nhân gật đầu một cái nói:
- Liễu Nhiên lão gia hỏa kia nói rất đúng. Nhìn trước ngó sau sợ là một người cũng không thể đột phá được. Còn không bằng đọ sức một phen!
Trong lòng Nghệ Phong kinh ngạc nói:
- Có nguy hiểm tới tính mạng sao?
Quái lão nhân cười khổ một tiếng nói:
- Tới trình độ như chúng ta, nếu muốn đột phá cực hạn. Chỉ có cầu phú quý trong nguy hiểm!
Nghệ Phong nghe Quái lão nhân nói, hắn cũng hiểu ra một chút. Tuy nhiên hắn nghĩ ra một điều nói:
- Ngài không phải nói, chờ sau khi Yêu Ngọc trưởng thành, máu của nó có thể trợ giúp ngài đột phá mà?
Quái lão nhân lắc đầu nói:
- Yêu Hồn Long Xà quả thật có thể trợ giúp ta, nhưng nếu muốn đợi nó trưởng thành, không biết phải chờ bao lâu, thời gian trăm năm đối với những thánh thú mà nói chỉ là trong nháy mắt, nhưng chúng ta lại chờ không nổi!
Nghệ Phong khẽ gật đầu, ai biết khi nào Yêu Ngọc mới có thể trưởng thành. Đối với Yêu Ngọc thần bí mà nói, thời gian để nó trưởng thành nhất định cực lâu. Nghệ Phong không khỏi sờ sờ, Yêu Ngọc vẫn đang ngủ say trong lòng. Đối với vật nhỏ này Nghệ Phong cảm thấy hết sức cảm kích.
- Về sau ngươi phải thường lấy máu của Yêu Ngọc, như vậy có thể khiến nó tiến hóa nhanh hơn. Hơn nữa máu Yêu Ngọc long xà cũng một loại thánh dược. mặc dù nó còn vị thành niên. Nhưng cũng bảo vật hiếm có!
Quái lão nhân nói.
Nghệ Phong gật đầu một cái hỏi:
- Vậy ngài chuẩn bị đi đâu?
Quái lão nhân thản nhiên nói:
- Chỗ giao giữa đế quốc Trạm Lam và Đế quốc Thiên Long, có một cấm địa rộng tới mấy vạn dặm. Nơi này là thiên đường của Nhiếp Hồn Sư, cũng là địa vực của Nhiếp Hồn Sư!
- Ngài muốn nói chính là là mị cốc Huyết Sắc Thiên Đường?
Nghệ Phong kinh hãi kêu lên thành tiếng.
- Không sai! Đây lựa chọn cuối cùng của ta!
Quái lão nhân thản nhiên nói.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Huyết Sắc Thiên Đường kia là nơi gần như chỉ nghe thấy đã biến sắc. Nơi đó khắp nơi đều là Linh và Mị. Ở trong đó có thể có ma thú sống, không có một con nào là đê giai. Ở bên trong mị cốc, mỗi ngày đều có vô số Linh Mị cùng chém giết với ma thú.
Cũng bởi vì như vậy, nơi này có linh khí thiên địa nồng hậu đến mức đáng sợ. Càng vào sâu bên trong, càng nồng hậu. Đây cũng lý do vì sao nó được gọi là Huyết Sắc Thiên Đường.
Nơi đó là thiên đường của tu luyện giả, cũng cũng là cấm địa máu chảy thành sông. So với Khủng Cụ Sâm Lâm, nơi đây càng khiến người ta hoảng sợ. Ít nhất tiến vào nơi sâu nhất trong Khủng Cụ Sâm Lâm, không khiến người ta có cảm giác khủng bố.
Nhưng Huyết Sắc Thiên Đường thì khác, nói không chừng ngươi vừa bước vào một bước, liền có một con Mị hoặc là ma thú có thể sánh ngang Tôn giai chờ ngươi. Đây là nơi Nhiếp Hồn Sư đi săn, cũng mồ chôn Nhiếp Hồn Sư. Không biết có bao nhiêu Nhiếp Hồn Sư kỳ tài ngút trời chết ở bên trong.
- Ngài nghĩ kỹ rồi?
Tuy rằng Nghệ Phong biết Quái lão nhân rất mạnh, nhưng ở Huyết Sắc Thiên Đường, cho dù lão đầu tử Nghệ Phong cũng không có tin tưởng.
- Chung quy chết như vậy tốt hơn là chờ chết!
Quái lão nhân thản nhiên nói.
Nghệ Phong thấy Quái lão nhân cũng chuẩn bị tốt tâm lý với kết quả xấu nhất, khiến Nghệ Phong cảm nhận sâu sắc sự khủng khiếp của Huyết Sắc Thiên Đường.
- Tiểu tử, đây là một ít tâm đắc của ta về nghiên cứu Nhiếp Hồn Thuật trong nhiều năm qua, ngươi lấy đi. Tuy nhiên lấy đẳng cấp Nhiếp Hồn Thuật hiện tại của ngươi, vẫn không nên xem là tốt nhất, bằng không dễ bị lạc đường.
Quái lão nhân thản nhiên nói.
Nghệ Phong nhìn bản ghi chép ố vàng trên tay Quái lão nhân, chỉ biết đây là tâm huyết cả đời hắn. Nghệ Phong thật cẩn thận tiếp nhận, trầm giọng nói:
- Ta hiểu được!
Quái lão nhân gật đầu, ngay lập nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói:
- Trong đó còn có một vài phương pháp chế luyện mị đan, cùng với một ít đan phương mị đan. Về phần các loại bí kỹ Nhiếp Hồn Thuật, ta không dạy cho ngươi. Với trình độ của ngươi hiện nay, giới thiệu vắn tắt là được rồi. Càng nhiều Nhiếp Hồn Thuật sẽ chỉ làm ngươi phân tâm. Trước hết ngươi nhuần nhuyễn cơ sở Nhiếp Hồn Thuật đã, về phần Nhiếp Hồn Thuật đã có sư tôn ngươi ở đây, còn sợ không có sao?
Nghệ Phong nghe Quái lão nhân nói, thoáng ngẩn người. Hắn ngay lập tức gật đầu khom người nói:
- Tiểu tử hiểu được!
Lúc trước, ta chính là nhờ quấn quít lấy sư tôn của ta, nâng cao đẳng cấp Nhiếp Hồn Sư, nền móng quá nhỏ bé, cho nên dừng lại tại giai tầng này vẫn không đột phá. Chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ về tầm quan trọng của cơ sở, bằng không lão gia hỏa kia cũng không đến mức đó ba lần trọng tố kinh mạch cho ngươi. Có lẽ giai đoạn trước không nhìn ra hiệu quả, nhưng càng về sau, ngươi có thể phát hiện ra chỗ tốt trong đó. Ngươi đột phá sẽ dễ dàng hơn so với người khác gấp trăm lần.
Quái lão nhân nói.
Nghệ Phong nghe Quái lão nhân lặp đi lặp lại như vậy, hắn biết rõ ý tứ của Quái lão nhân. Ý của hắn là nếu mình không muốn nhanh chóng bay cao đi xa, làm đến nơi đến chốn một vài Nhiếp Hồn Thuật mới là tốt nhất.
- Đối với ngươi hiện nay mà nói, có hai môn Nhiếp Hồn Thuật hồn chiến thiên hạ và chấn hồn cuộn phách, vậy đã là đủ rồi. Huống chi có Phệ Châu trợ giúp, cho dù đối mặt Nhiếp Hồn Sư vừa mới bước vào lục tinh, ngươi cũng có lực chiến đấu một trận.
Quái lão nhân thản nhiên nói.
Nghệ Phong nghe Quái lão nhân nói, ngược lại có vẻ trầm trọng khác thường. Hắn hiểu rất rõ, Quái lão nhân đã tính toán một kết quả xấu nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...