Tu Mộ cũng không biết, lúc hắn đi, viện trưởng còn thì thào tự nói mội hồi. Bằng không hắn sẽ bị dọa sợ chạy tè ra quần.
- Chiêu này cũng chỉ là một chiêu yếu nhất trong kỹ năng của Tà Đế mà thôi!
Trạm Lam viện trưởng nhớ tới hắn đã từng tham gia đánh một trận, lúc đó lão gia hỏa kia giận dữ thi triển Tà Đế kỹ năng, kỹ năng kinh khủng liên miên không dứt để mấy lão gia hỏa bọn họ bị thương nặng ba người, chết một người! Trận chiến ấy người duy nhất không bị tổn hao gì chính là Lăng Ngọc Nhã, nếu không phải Lăng Ngọc Nhã còn có mối quan hệ đặc thù mờ ám với Liễu Nhiên! Chỉ sợ Lăng Ngọc Nhã cũng là một trong số những người bị thương nặng rồi.
Trong đoàn người của bọn họ, lúc đó ai không là thiếu niên thiên tài tâm cao khí ngạo. Thế nhưng một lần kia bị Liễu Nhiên mạnh mẽ đả kích, thậm chí có vài người còn bị lưu lại bóng ma trong tâm lý, thực lực suốt đời không cách nào tăng thêm! Nghệ Phong so với phong mang của Liễu Nhiên, lúc này còn kém rất nhiều!
Trạm Lam viện trưởng và quái lão đầu, suốt đời chưa từng chịu phục quá người khác, duy nhất chịu phục với Liễu Nhiên.
Trạm Lam viện trưởng đã quên mất bao lâu rồi không gặp Liễu Nhiên ra tay, thế nhưng hắn có thể đoán được, cho dù hiện tại hắn kế thừa học viện Trạm Lam, và quái lão đầu có được Phệ Châu, cùng nhau vây công, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Liễu Nhiên. Liễu Nhiên, được xưng là đệ nhất nhân trong đồng lứa của bọn họ.
Nhớ tới Nghệ Phong, Trạm Lam viện trưởng không khỏi cười khổ. Có lẽ Nghệ Phong sẽ đạt được độ cao như sư tôn hắn, trở thành đệ nhất nhân trong đồng lứa cũng không chừng!
Trạm Lam viện trưởng không khỏi nhớ tới Họa Thủy, trong lòng hơi có chút an ủi. Thiên phú của Họa Thủy còn mạnh hơn một bậc so với hắn lúc trước. Trạm Lam viện trưởng nhớ tới những thanh niên tài tuấn mà hắn đã gặp qua, không khỏi nghĩ đến mặc kệ về số lượng hay chất lượng, thanh niên tài tuấn bây giờ đều mạnh hơn đám bọn họ trước kia rất nhiều.
- Xem ra Liễu Nhiên thực sự chuẩn bị xuất thế rồi. Ha ha, nếu như vậy, vậy để một đời trẻ tuổi này, đảo loạn thiên hạ đi. Chỉ có loạn thế mới có thể xuất hiện anh hùng. Hạn chế của Họa Thủy, xem ra ta cũng có thể giúp nó giải trừ.
Trạm Lam viện trưởng thì thào tự nói, thân ảnh chợt lóe, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Nghệ Phong đương nhiên không biết, một chiêu của hắn có thể gây nên quyết tâm cho Trạm Lam viện trưởng hành động bước tiếp theo.
Nghệ Phong dùng một chiêu đánh Lăng Thiên Vũ bị thương nặng, sau đó rời đi lôi đài đã sụp đổ, một đường hờ hững đi ra ngoài cửa học viện. Không cần tham gia luận võ chọn lựa này nữa, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Về phần một chiêu thương Lăng Thiên Vũ sẽ gây ra hậu quả gì, đã không phải điều Nghệ Phong muốn đi suy nghĩ. Nếu không phải Nghệ Phong muốn xem một chút học viên cực mạnh trong học viện Trạm Lam thực tực tới trình độ nào. Ngay cả luận võ như vậy hắn cũng sẽ không tham gia.
Vốn dĩ Nghệ Phong chuẩn bị đi tìm quái lão đầu, chỉ là ngẫm lại hắn có hai bản bút ký kia. Hắn không cần phải làm như vậy, những điều cơ bản trên bản bút ký kia đều giảng giải rất rõ ràng, thậm chí còn quỷ dị hơn nhiều so với nhiếp hồn thuận của quái lão đầu. Về phần nhiếp hồn thuật cao giai, quái lão đầu sẽ không đơn giản sẽ dạy cho Nghệ Phong. Nghệ Phong đơn giản lười đi hỏi.
Nhớ tới Nhiếp Hồn Thuật cao giai, đáy lòng Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ. Đẳng cấp Nhiếp Hồn Sư của hắn đã lên đến ngũ tinh trung giai. Nếu như hắn có được nhiếp hồn thuật cao giai, lực sát thương cũng không kém hơn đấu khí, thậm chí càng mạnh. Thế nhưng, chỉ có nhiếp hồn thuật bình thường này. Thực lực đã bị suy giảm rất lớn. Đối mặt Tướng Cấp cao giai bình thường thi triển Nhiếp Hồn Thuật còn có thể đối phó. Thế nhưng đối với các đệ tử Tướng Cấp cao giai do các thế lực lớn bồi dưỡng đi ra, ngũ tinh trung giai có chút thiếu thốn.
- Xem ra, ta nhất định phải lấy được một cuốn bí tịch Nhiếp Hồn Thuật cao giai. Ví dụ như Nhiếp Hồn Thuật sánh ngang vũ kỹ Địa Giai.
Nghệ Phong thì thào tự nói, thế nhưng nếu như để quái lão đầu biết cách nghĩ của Nghệ Phong, sẽ giơ lên một cái tát tát chết Nghệ Phong. Nhiếp Hồn Thuật cao giai vốn đã rất ít, cư nhiên còn muốn Nhiếp Hồn Thuật sánh ngang vũ kỹ Địa Giai, như vậy không phải là mơ giữa ban ngày sao?
Ánh mắt Nghệ Phong không chút biểu tình đi về phía trước, ngẫu nhiên ngẩng đầu lại thấy đằng trước có một người khiến cho hắn rung động.
Diệp Hi ăn mặt rất xinh đẹp, thân thể linh lung, tóc dài xõa trên áo choàng, dùng một chiếc buộc tóc có hình bông hoa, buộc tóc gọn gàng trên đầu. Hơn nữa dung mạo cũng xinh đẹp tươi ngon mọng nước, nàng nằm trong những nữ nhân thuộc loại mị hoặc ẩn hình.
Thế nhưng đây cũng không phải chỗ Nghệ Phong chú ý, Nghệ Phong nhìn con mắt của Diệp Hi, sâu thẳm như hồ thu. Làm cho người khác trong lúc lơ đãng nhìn phải, có thể bị nàng hút vào không gian bên trong con ngươi nàng.
Nghệ Phong nhìn con ngươi như được nước suối trong vắt rửa sạch, đôi mắt là một hình vòng cung hoàn mỹ khiến trong lòng Nghệ Phong từng đợt hoảng hốt. Nhớ tới muội muội thương hắn yêu vô cùng kia, thực sự giống ánh mắt này như đúc. Nghệ Phong nghĩ nàng rất xinh đẹp, mặc dù biết nàng không phải muội muội của hắn, thế nhưng vẫn không nhịn được trầm mê trong đó, ký ức trong đầu toàn bộ xông lên não.
Diệp Hi đi tới về phía trước, nàng ngẩng đầu nhìn Nghệ Phong che ở trước mặt nàng. Nghệ Phong không khác gì lần trước, nhìn thấy nàng đã ngẩn người, trong mắt hắn có chút ánh sáng làm cho người ta không nghĩ ra, phảng phất như hắn đang đứng giữa ngàn vạn loại tâm tình.
Diệp Hi từ ngày đó đến giờ, đã nghĩ ngợi thật lâu. Đến cuối cùng nàng vững tin vẫn chưa gặp qua Nghệ Phong. Thế nhưng bộ dạng lúc này của Nghệ Phong. Để Diệp Hi phải hoài nghi phán đoán của nàng. Đáy lòng âm thầm suy đoán, lẽ nào thực sự tại một lúc lơ đãng nào đó, Nghệ Phong và nàng đã từng gặp mặt.
Diệp Hi nghĩ buồn cười, nếu như thực sự có giao tình. Lấy ánh mắt thất thố như vậy của Nghệ Phong, nhất định trong đó còn có chuyện cũ. Đã có chuyện cũ, Diệp Hi không nghĩ rằng trí nhớ của nàng kém cỏi đến loại trình độ này, sẽ không nhớ lại một điểm ấn tượng. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Diệp Hi càng thiên về phương hướng một ít bằng hữu nàng phân tích, đây là thủ đoạn Nghệ Phong tán tỉnh nàng, nghĩ đến tất cả học viên trong học viện cũng sẽ không có một ai hoài nghi! Lừa một nữ nhân, lẽ nào hắn lại không sao?
Diệp Hi vốn định gặp thoáng qua cùng Nghệ Phong, chỉ đến khi nhìn ánh mắt hoảng hốt kia của Nghệ Phong, không khỏi mở miệng giao tiếp một chút:
- Xin chào!
- A…
Nghệ Phong rốt cuộc tỉnh lại từ trong hồi ức về muội muội hắn, quay sang cười cười nhìn Diệp Hi, sau đó nói rằng:
- Minh Mạc không dây dưa nàng nữa chứ?
Diệp Hi thấy Nghệ Phong hỏi như vậy, lông mày nàng hơi cau lại, giơ lên miệng nhưng không nói gì thêm.
Nghệ Phong cũng nhíu mày lại, quay sang hỏi Diệp Hi:
- Làm sao? Minh Mạc còn dây dưa nàng?
Diệp Hi cười khổ một tiếng, rốt cuộc cam chịu, Minh Mạc dây dưa nàng đã không phải một hai lần, chỉ bất quá lúc trước gặp được Nghệ Phong, số lần hắn dây dưa cũng càng nhiều hơn và bá đạo hơn. May mắn chính là, lần trước Nghệ Phong nói cho nàng, nếu như có việc gì có thể đi Kim Lâu trốn tránh. Lúc này nàng mới tránh được rất nhiều lần dây dưa của Minh Mạc.
Tuy rằng Minh Mạc bá đạo, thế nhưng cũng không dám chạy đến Kim Lâu gây sự. Để Diệp Hi rất kinh ngạc chính là, người của Kim Lâu nguyên bản không tiếp đãi nàng, bất quá lúc nghe được nàng là người Nghệ Phong giới thiệu tới, hầu như cung kính nàng giống như công chúa, kể cả những đại nhân vật của Kim Lâu như Cuồng Hổ và Triệu Hải đều tự mình vội vàng tới bắt chuyện với nàng.
Diệp Hi không rõ vì sao Nghệ Phong có lực ảnh hướng lớn như vậy tại Kim Lâu, hình như toàn bộ Kim Lâu đều vận chuyển xung quanh hắn! Chi là nghĩ như vậy, Diệp Hi đột nhiên quay đầu sang nói với Nghệ Phong:
- Ta có thể nhờ ngươi giúp ta một lần được không?
Nghệ Phong ngẩn ra, liếc nhìn con ngươi trong suốt của nàng, gật đầu nói:
- Nàng nói đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...