Mị Ảnh

 
- Ổn định tâm thần!
Lão đầu tử quát một tiếng, ấn kết trên tay không ngừng huy vũ, từng đạo năng lượng màu vàng tuôn ra từ đầu ngón tay hắn, chậm rãi tạo thành một hình vẽ quỷ dị trong hư không, khiến cho người khác kinh ngạc chính là toàn bộ năng lượng tạo thành này cư nhiên đều không biến mất, cực kỳ quỷ dị phiêu giữa không trung.
Dường như lão đầu tử không quan tâm chút nào, ấn kết trên tay nhanh hơn, năng lượng màu vàng không ngừng tuôn ra sau đó tạo thành một vài bức hình phức tạp ngưng tụ trên hư không, hợp với nhau cùng một chỗ càng lộ vẻ quỷ dị.
Khi mấy hình đều ngưng tụ với nhau cùng một chỗ, ngón tay lão đầu tử mạnh mẽ điểm vào hình vẽ, nhất thời hình vẽ bao vây lấy Tà Đế xá lợi. Trên Tà Đế xá lợi liền xuất hiện phù chú thần bí không ngừng lóe sáng, cực kỳ huyền bí!
Lão đầu tử thấy Tà Đế xá lợi tản mát ra một tia năng lượng, hắn thở dài một hơi. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng loại cấm pháp này, cho dù là hắn cũng không nhịn được có chút lo lắng thất bại!
Từ khi lão đầu tử thi triển cấm pháp xong, sắc mặt Nghệ Phong càng thêm trắng bệch không chút huyết khí, khuôn mặt hơi chút vặn vẹo.
Phía trên Tà Đế xá lợi, từng cỗ năng lượng mang theo uy áp tiến vào trong cơ thể Nghệ Phong, năng lượng dung nhập không lớn thế nhưng không ngừng bành trướng kinh mạch của hắn. Đau đớn tới cực điểm, buốt lên tận óc, thế nhưng Nghệ Phong không dám quản tình huống thân thể chút nào. Thậm chí Nghệ Phong không dám phân ra một tia tâm thần để thăm dò khí hải.
Nếu như hiện giờ Nghệ Phong điều tra khí hải thì nhất định sẽ kinh hãi phát hiện. Năng lượng tuôn ra từ Tà Đế xá lợi cư nhiên không ngừng đánh vào quả cầu nước đang xoay tròn. Mỗi một lần đánh vào, quả cầu nước càng trở nên trong suốt.
Mà khiến cho người ta kinh hãi chính là năng lượng màu xanh trong quả bóng nước cư nhiên không thôn phệ được năng lượng từ Tà Đế xá lợi. Đây là chuyện tình quỷ dị tới cỡ nào, năng lượng màu xanh là năng lượng của Ngụy Phệ Châu, nó có thuộc tính thôn phệ nhưng vẫn không làm gì được một tia năng lượng của Tà Đế xá lợi. Nghẫm lại đều thấy không có khả năng này, nhưng mà tất cả đều thực sự xảy ra trước mắt.

Từng đạo năng lượng Tà Đế xá lợi đánh vào trên quả cầu nước, lúc này quả cầu nước càng thêm trong suốt. Mà năng lượng màu xanh hiển nhiên cũng chuẩn bị buông tha năng lượng Tà Đế xá lợi, qua vô số lần thất bại rốt cục cũng thôn phệ được một chút năng lượng Tà Đế xá lợi.
Chỉ có điều lập tức càng nhiều năng lượng Tà Đế xá lợi dũng mãnh đi vào trong khí hải hơn, vẫn như cũ không ngừng oanh kích vào quả bóng nước, quả bóng nước càng bị đánh vào càng nhỏ. Tới một mức nhất định liền dung nhập vào trong, Tà Đế xá lợi, không ngừng làm đi làm lại việc đó. :
Thế nhưng làm như vậy lại khiến toàn bộ thân thể Nghệ Phong muốn bạo tạc, từng cỗ năng lượng tàn phá bừa bãi bên trong kinh mạch. Kinh mạch không ngừng tổn hại và chữa trị, dưới sự tàn phá của từng cỗ năng lượng, cư nhiên trở nên rộng rãi dị thường.
Trên cơ thể Nghệ Phong cũng tuôn ra một ít tạp chất tanh tưởi.
Đương nhiên Nghệ Phong không hề biết tất cả những điều này, hiện giờ ngoài Tà Đế xá lợi ra, từng cỗ hồn lực dung hợp với thức hải không ngừng làm hồn lực Nghệ Phong lớn mạnh. Từng cỗ hồn lực trong Tà Đế xá lợi oanh kích vào nguyên hồn Nghệ Phong, đó là một loại đau nhức từ sâu thẳm linh hồn khiến Nghệ Phong có chút co giật.
Mà hiện giờ thần thức của Nghệ Phong cũng bị khí tức linh hồn kinh khủng vây quanh, từng cỗ từng cỗ mang theo khí thế phách tuyệt thiên hạ chưa từng có, ầm ầm lao về phía hắn. Mỗi một lần đánh tới, trong đầu Nghệ Phong liền xuất hiện một hình ảnh. Đó là một vài bức hình chiến đấu, mà ở sâu thẳm trong linh hồn, Nghệ Phong có thể cảm giác được dường như nhất cử nhất động của những hình ảnh đó đều do hắn thi triển.
...
Lão đầu tử nhìn Nghệ Phong nhập định ôm Tà Đế xá lợi trong thùng dược, hắn không khỏi thở dài một hơi. Nhìn từng đạo năng lượng tuôn ra từ Tà Đế xá lợi, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười an ủi.
Năng lượng và hồn lực trong Tà Đế xá lợi cũng không giống với hồn lực và năng lượng sẵn có của hắn, đó là tinh hoa của lịch đại Tà Đế. Nó có một tên gọi khác là Tà Đế lực. Mỗi một đời Tà Đế thông qua truyền thừa đều có thể nhận được Tà Đế lực, sau đó không ngừng lớn mạnh lên. Tà Đế lực là tinh hoa của Tà Đế, tự nhiên nó vô cùng kinh khủng. Đây cũng là lý do vì sao Ngụy Phệ Châu thôn phệ một tia Tà Đế lực cũng khó khăn như vậy.

Lão đầu tử nhìn mồ hôi nhỏ xuống từ trên trán Nghệ Phong to như hạt đậu, khuôn mặt đã bắt đầu biến dạng. Hắn đã trải qua truyền thừa tự nhiên hiểu rõ nhưng đau khổ trong đó. Mỗi một Tà Đế đều có thể trở thành cường giả kinh khủng, không thể không nói đến tác dụng của truyền thừa Tà Đế. Cho nên khi lão đầu tử thấy dáng dấp Nghệ Phong như vậy không khỏi vui vẻ. Trải qua càng nhiều dằn vặt đau khổ thì nhận được càng nhiều chỗ tốt hơn.
Nghệ Phong đã từng trải qua trọng tố kinh mạch còn có dáng vẻ như vậy, có thể thấy được lần Tà Đế truyền thừa này cuồng bạo tới mức nào. Kỳ thực trong Tà Đế truyền thừa cũng có vận khí, đôi khi Tà Đế truyền thừa ôn hòa một chút thế nhưng đôi khi cuồng bạo tới cực điểm. Hiển nhiên lần này vận khí Nghệ Phong không tốt, gặp phải một lần cực kỳ cuồng bạo.
- Đây cũng là do tiểu tử ngươi tự làm tự chịu. Nếu như sớm đi đón nhận truyền thừa thì cũng sẽ không tới mức thừa nhân thống khổ tới vậy!
Lão đầu tử thì thầm một tiếng, nhìn thoáng qua Nghệ Phong rồi đi ra ngoài. Hiện giờ hắn đã không còn việc gì phải gấp nữa, tất cả mọi chuyện còn lại đều phụ thuộc vào ý chí của Nghệ Phong.
Lão đầu tử đi ra khỏi tiểu cung điện. Vừa mới bước ra cửa lớn đã thấy năm vị trưởng lão đứng ở ngoài cửa.
Năm vị trưởng lão nhìn thấy lão đầu tử, nhất thời cùng tiến nhanh về phía trước hỏi:
- Lão gia này, tình hình thế nào rồi?
Lão đầu tử quét mắt qua năm người, tùy ý nói:

- Thì nhìn xem tiểu tử này có thể kiên trì bao lâu! Hy vọng hắn có thể kiên trì lâu một chút!
Năm vị trưởng lão nghe lão đầu tử nói vậy đều có chút ước ao:
- Tà Đế các ngươi thật đúng là quái vật, chúng ta mới nghe nói qua truyền thừa công lực, truyền thừa hồn lực chứ còn chưa từng nghe qua ngay cả ý thức chiến đấu cũng có thể truyền thừa. Thậm chí còn truyền thừa hồn lực và Tà Đế lực nữa!
Lão đầu tử trực tiếp không quan tâm tới lời của đại trưởng lão, rõ ràng mấy lão đang đố kị.
Dường như đại trưởng lão cùng nhận thấy những lời vừa rồi nồng nặc mùi vị đố kỵ, lão cười hắc hắc che đậy nói:
- Được rồi, trước đây ngươi kiên trì được mấy ngày?
Lão đầu tử quét mắt qua đại trưởng lão, dáng vẻ vô cùng ngưu bức nói:
- Quên rồi!
- Phi!
Năm người cùng nhổ một ngụm nước bọt, tự nhiên không ai tin lời quỷ của lão đầu tử. Chuyện tình khắc cốt ghi tâm như vậy có thể quên sao?
Năm người không khỏi suy nghĩ độc ác rằng chẳng lẽ lão gia sợ bị đệ tử của chính mình vượt qua nên không dám nói đi? Năm người suy nghĩ một chút, thật rất có loại khả năng này.

- Lão gia này! Dù sao đi nữa hiện giờ ngươi cũng không có việc gì, nếu không làm ván cờ với ta?
Đại trưởng lão nhìn lão đầu tử cười nói.
- Chơi cờ? Với ngươi?
Suýt chút nữa lão đầu tử bật cười. Chơi cờ với hắn còn có tính khiêu chiến sao? Hầu như có thể nhắm mắt lại cũng thắng được.
Đại trưởng lão thấy ánh mắt đùa cợt của lão đầu tử, nhất thời hắn giống như mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên:
- Lão gia này, ngươi đừng khinh thường ta, hôm nay nhất định ta sẽ thắng ngươi!
- Đừng! Ngươi đi tìm người khác đi!
Lão đầu tử cũng không muốn tự tìm khổ, chơi cờ với hắn quả thật như bị hành hạ tới chết.
Đại trưởng lão thấy lão đầu tử như vậy, tính tình cũng nóng lên nhất quyết đòi phân cao thấp. Tuy rằng lão đầu tử kiêu ngạo thế nhưng đối với những người bạn thân cũng đành không biết phải làm sao, cuối cùng bị đại trưởng lão lôi kéo đi. Chỉ có điều trước khi đi lão đầu tử vẫn nhìn thoáng qua đại môn, đáy lòng âm thầm nói: không biết tiểu tử này có thể nhận được bao nhiêu thực lực và ý thức chiến đầu. Hy vọng sẽ không kém hơn so với ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui