Mị Ảnh

 
- Lão đầu tử!
Nghệ Phong nhìn lão đầu tử vẫn tiêu sái như xưa, mái tóc bạc lay động, nhẹ giọng hô.
- Ừm!
Lão đầu tử nhìn thoáng qua Nghệ Phong, tùy ý ừ một tiếng rồi nói rằng:
- Ngươi theo ta tới đây!
Nghệ Phong đang chuẩn bị gánh chịu lửa giận của lão đầu tử, hiện giờ thấy lão đầu tử bình tĩnh như vậy, trong nhất thời Nghệ Phong còn không tiếp thu được.
- Còn không mau theo ta?
Lão đầu tử thấy Nghệ Phong dại ra tại chỗ, không nhịn được nói.
Nghệ Phong cười hắc hắc mau chóng đuổi kịp lão đầu tử, quay sang mỉm cười nói với lão:
- Lão đầu tử, ta phát hiện không thấy một thời gian, ngài lại càng đẹp trai ra!
Lão đầu tử quay đầu nhìn thoáng qua Nghệ Phong, không chút để ý nói rằng:
- Đừng cho là ta không biết tiểu tử ngươi đang đánh chủ ý gì. Vuốt mông ngựa cũng vô dụng. Để ta đợi lâu như vậy, chuyện tình truyền thừa giải quyết xong rồi sẽ nói tiếp.

- Cái kia, tuyệt đối là có nguyên nhân! Lão gia hỏa viện trưởng bắt ta đến Luyện Ngục, ta nghĩ đủ các loại biện pháp nhưng cũng không thể thoát khỏi.
Nghệ Phong một bộ dáng ủy khuất nói:
- Lão đầu tử, lẽ nào ngài cho rằng không nên báo thù vì đồ đệ sao? Viện trưởng khi dễ đồ đệ của ngài, chẳng khác nào khi dễ ngài.
Lão đầu tử trực tiếp không thèm quan tâm Nghệ Phong đang cố gây xích mích quan hệ, lão mang theo Nghệ Phong đi tới phía trước. Đến khi lão chạy tới trước một cánh cửa lớn mang phong cách cổ xưa, nhịn không được hít sâu vào một hơi, lúc này mới chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Nghệ Phong thấy lão đầu tử thận trọng như vậy, hắn cũng xốc lại tinh thần, đi theo phía sau lão đầu tử đánh giá xung quanh. Không gian không phải rất lớn, đơn giản sạch sẽ, ngoại trừ mấy cái bàn đá ra thì không có thứ gì khác. Điều này khiến cho Nghệ Phong không khỏi nghi hoặc nhìn lão đầu tử!
Bỗng nhiên thân ảnh lão đầu tử chợt lóe, nắm tay đập xuống bàn đá, vừa đủ nặng nhẹ, có đủ chuẩn xác. Nghệ Phong còn đang nghi hoặc thì đột nhiên mặt đất nứt ra một cái khe, lão đầu tử không chút nghĩ ngợi kéo lấy Nghệ Phong nhảy xuống.
Nghệ Phong vừa vào mật thất liền cảm giác nó khác với hang động. Bên trong thạch động giống như một cung điện thu nhỏ, đủ các loại thiết bị xanh vàng rực rỡ. Phía trước cung điện bày đặt một pho tượng ma thú cực lớn, vô cùng đồ sộ, toát ra khí thế mạnh mẽ.
- Đây là tông môn Tà Tông!
Lão đầu tử quay sang Nghệ Phong giải thích.
Nghệ Phong khép cái miệng đang há to của hắn lại, nhìn tiểu cung điện đồ sộ trước mặt, trong lòng không khỏi bị khí thế to lớn của cung điện lây nhiễm dâng lên một cỗ khí phách.
- Đi thôi! Vào bên trong cung điện tiếp nhận truyền thừa!
Nghệ Phong đi theo lão đầu tử, cung điện tản ra ánh sáng rực rỡ xa hoa lãng phí tới cực điểm, toàn bộ cung điện đều dùng hoàng kim và bảo thạch làm đồ trang trí.
Khi lão đầu tử đưa Nghệ Phong trung tâm cung điện mới ngừng. Nghệ Phong ngưng mắt nhìn lại, thấy phía trước bày một viên pha lê hình cầu rất lớn, để Nghệ Phong kinh hãi chính là uy áp tản ra từ phía trên quả pha lê. Cỗ uy áp này khiến Nghệ Phong phải vận dụng Lăng Thần Quyết toàn lực chống lại. Ở bên cạnh quả cầu pha lên là một thùng dược, bên trong thùng dược là dịch thể màu đen tản ra mùi thuốc nồng nặc.

Nghệ Phong rất quen thuộc với mùi vị của thuốc, hắn trừng to mắt nhìn lão đầu tử nói:
- Lão đầu tử, không phải ngài lại muốn ta trọng tố kinh mạch tiếp chứ?
Lão đầu tử liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Thật ra ngươi nghĩ đúng rồi, chẳng qua hiện giờ ta không trọng tố kinh mạch cho ngươi.
Lúc này Nghệ Phong mới yên tâm vỗ vỗ ngực, vị thuốc quen thuộc suýt chút nữa hù chết hắn. Nếu như còn trọng tố kinh mạch thì không bằng bảo hắn trực tiếp đi tìm chết.
- Không cần ta dạy cho ngươi phải làm như thế nào nữa chứ?
Lão đầu tử nhìn Nghệ Phong nói.
- Hắc hắc!
Nghệ Phong nở nụ cười, hắn sớm đã thành thói quen, tự nhiên nhanh chóng cởi quần áo, thân thể chợt ngâm vào trong nước thuốc. Chỉ cần không phải nước thuốc dùng để trọng tố kinh mạch, Nghệ Phong sẽ cam tâm tình nguyện hưởng thụ. Loại nước thuốc được làm từ những dược liệu trân quý sẽ giúp hắn càng thêm ổn định căn cơ, tinh lọc thân thể, tăng cường thiên phú. Nghệ Phong thầm nghĩ: lão đầu tử thật tốt với mình, sau đó đáy lòng không khỏi phỉ báng hắn một phen.
Lão đầu tử thấy Nghệ Phong ngâm mình trong nước thuốc và cắm kim châm lên người, trên mặt cũng có dáng cười nhàn nhạt, Nghệ Phong là y sư, tự nhiên sẽ biết làm thế nào để hấp thu dược lực được tốt nhất.
- Vốn ta còn muốn nói chuyện tình Tà Tông với ngươi một chút, chỉ là ngươi quá yếu. Chờ có cơ hội rồi nói sau!

Lão đầu tử liếc mắt qua Nghệ Phong đánh giá một câu.
Nghệ Phong bĩu môi thầm nghĩ:
"Đối với người biến thái như ngài mà nói thì tất nhiên là quá yếu!"
Những lời này đương nhiên Nghệ Phong sẽ không nói ra, Nghệ Phong nghe lời nói của lão đầu tử, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ truyền thừa của Tà Đế đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lão đầu tử muốn chuyển toàn bộ công lực lên người hắn? Vậy thì thật tốt! Đáy lòng Nghệ Phong không khỏi toát ra những suy nghĩ kỳ lạ.
Đột nhiên lão đầu tử lấy khoả tinh thể trong suốt ở bên cạnh, khỏa tinh thể trong suốt tới càng gần Nghệ Phong làm hắn cảm giác uy áp càng mạnh.
- Lão đầu tử? Đây là cái gì?
- Tà Đế xá lợi! Tinh hoa của lịch đại Tà Đế!
Lão đầu tử giải thích.
- Hả? Xá lợi?
Nghệ Phong không hiểu hỏi lại.
Lão đầu tử giải thích:
- Tà Đế xá lợi là do một vị tông chủ Tà Tông ngẫu nhiên phát hiện ra, nó có hiệu quả hấp thu và tồn trữ năng lượng, cho nên được mang về làm bảo bối truyền đời của Tà Tông. Bên trong đó có tinh thần lực và năng lượng của lịch đại Tà Đế. Ta suy đoán rất có thể những Tà Đế trước khi chết đều rót toàn bộ năng lượng và lực lượng linh hồn vào trong Tà Đế xá lợi. Mấy nghìn năm tích lũy, ngươi có thể tượng tượng năng lượng ngưng tụ trong đó kinh khủng tới mức nào.
Nghệ Phong nghe lời nói của lão đầu tử liền dại ra tại chỗ, năng lượng và hồn lực của các đời Tà Đế mấy nghìn năm tập hợp là tồn tại kinh khủng cỡ nào? Hầu như Nghệ Phong không có cách nào suy xét. Chẳng qua hắn lập tức vui vẻ lên, lẽ nào lực lượng bên trong Tà Đế xá lợi là để cho chính mình hấp thu? Vậy nếu như hấp thu toàn bộ chẳng phải sẽ trực tiếp giỏi hơn lão đầu tử sao? Nghĩ vậy Nghệ Phong không nhịn được cười phá lên.
Lão đầu tử thấy dáng dấp của Nghệ Phong, biết rõ bản tính của hắn tự nhiên hiểu Nghệ Phong đang nghĩ gì, lão cũng không cắt đứt, chờ tới khi nước dãi Nghệ Phong chảy ra hết thì mới nói:
- Ngươi đoán không sai, truyền thừa Tà Đế chính là hấp thu năng lượng và hồn lực bên trong Tà Đế xá lợi!

- A!
Nghệ Phong mừng rỡ như điên, hắn thật không ngờ mộng tưởng hão huyền của chính mình cư nhiên có thể trở thành sự thật.
- Lão đầu tử này, ta hấp thu toàn bộ năng lượng bên trong Tà Đế xá lợi sẽ không bị bạo thể mà chết chứ?
Nghệ Phong có chút lo lăng đứng ngồi không yên.
Suýt chút nữa lão đầu tử cười chết, lão nhìn Nghệ Phong nói:
- Chỉ bằng ngươi? Còn muốn hấp thu toàn bộ năng lượng trong Tà Đế xá lợi? Cho dù là ta hấp thu một phần trăm năng lượng trong Tà Đế xá lợi đều có thể chết bất đắc kỳ tử!
- Ách!
Nghệ Phong nghe được lão đầu tử nói không khỏi ngượng ngùng cười. Hắn thầm nghĩ lòng tham của chính mình có chút lớn, có thể hấp thu một phần mười là tốt lắm rồi, còn lại đều không cần. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lão đầu tử nhìn Nghệ Phong nói:
- Chỉ là mục đích của truyền thừa Tà Đế không phải chỉ hấp thu năng lượng và hồn lực, đây chỉ là phụ trợ. Tuy rằng thực lực hiện giờ của ngươi có thể hấp thu một chút, thế nhưng cũng không được bao nhiêu.
Nghệ Phong hơi sững sờ, hấp thu năng lượng vào hồn lực chỉ là phụ trợ? Vậy thì truyền thừa chính sẽ như thế nào? Kháo, thì ra truyền thừa Tà Đế ngưu bức như vậy!
Tuy rằng lão đầu tử nói chính mình chỉ có thể hấp thu một chút, thế nhưng lão đầu tử là ai? Đó là tồn tại vô cùng khủng bố, ánh mắt của lão sẽ tương đồng với chính mình sao? Lão nói một chút sợ rằng sẽ kinh khủng hơn suy nghĩ của chính mình vô số lần.
Nghệ Phong hít sâu vào một hơi, chờ đợi lão đầu tử nói cho hắn biết rốt cuộc Tà Đế truyền thừa là như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui