Không có lão nhân lôi thôi ngăn cản, Thiên Nghịch để lại hai sát thủ của Sát Lâu chấp hành hiệm vụ ám sát mục tiêu, sau đó cùng Nghệ Phong quay trở lại đế đô. Với thực lực của tên mập mạp kia, nếu như không có lão nhân lôi thôi trợ giúp, chỉ sợ là đã chết đến không thể chết hơn rồi. Cho nên đối với mục tiêu nhiệm vụ, Thiên Nghịch cũng không quá để trong lòng. Mà lão nhân lôi thôi thì lại càng không để trong lòng. Mập mạp kia bất qua chỉ khoản đãi hắn vài bữa cơm mà thôi, nếu không phải được hắn che chở lâu như vậy, chỉ sợ là đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Nhân tình của vài bữa cơm, hắn đã sớm trả hết.
Thiên Nghịch cùng Nghệ Phong đi trên đường đế đô, Thiên Nghịch chợt nói.
- Phong thiếu, có lẽ bởi vì ngươi ly khai quá lâu. Cho nên hai đại gia tộc đã bắt đầu rục rịch, những ngày gần đây liên tục chèn ép Tử Bang!
Ánh mắt Nghệ Phong phát lạnh, nhẹ gật đầu, nhìn Thiên Nghịch nói.
- Ngươi mang Độc sư đi phủ trước, ta qua Tử Bang xem xét một chút!
- Có cần hỗ trợ không?
Thiên Nghịch nói. Nghệ Phong lắc lắc đầu nói.
- Tạm thời không cần. Huống chi ngươi cũng bất tiện.
Thiên Nghịch nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Hiện tại đế đô càng ngày càng hỗn loạn, bọn họ không cần ra tay như vậy tận lực không ra tay, miễn cho việc bị người hữu ý đế mắt tới, có thể hỏng việc lớn. Nghệ Phong nhìn Thiên Nghịch ly khai, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang: chẳng lẽ bọn hắn thật sư cho rằng bản thiếu gia dễ bị khi dễ hay sao? Nghệ Phong hít sâu một hơi, thân ảnh chớp động, phóng về phía Kim Lâu, hắn ngược lại muốn coi xem, là anh nháo sự, hắn không ngại giết hai con chó để dằn mặt chủ nhân.
- Tử Mân Côi, đây là ngươi có ý gì? Ngươi mở sòng bạc chẳng lẽ còn không cho chúng ta chơi hay sao?
Nghệ Phong còn chơi tới gần chỉ thấy thanh âm thô cuồng của Hung Lang, khiến cho Nghệ Phong cười lạnh không thôi. Tử Âm mặc váy áo màu tím, bộ ngực phong mãn, vòng eo mảnh khảnh, bờ mông căng đầy, tạo thành một đường còng hoàn mỹ, khiến cho đám nam nhân nhìn chằm chằm vào thân thể nàng không ngừng nuốt nước miếng. Trong mắt tràn đầy hào quang nóng bỏng. Toàn thân tản ra mị lực thành thục, như một trái đào mật chín mọng, vô cùng hấp dẫn, khiến cho ai cũng có ham muốn cắn một miếng.
- Hừ, Hung Lang, ngươi có chủ ý gì thì tự ngươi biết, Kim Lâu không chào đón ngươi, mang theo người cút đi cho ta!
Tử Âm đứng trước, nhíu mày phẫn nộ quát. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhìn qua nữ nhân thùy mị có chút gầy gò trước mắt, trong mắt Nghệ Phong hiện lên một tia thương tiếc. Tuy rằng trước khi rời đi hắn đã sắp xếp hết thảy, không ai tổn thương được Tử Âm. Nhưng chứng kiến bộ dáng nàng như vậy, hắn vẫn không nhịn được trút hết lửa giận lên đầu đám người Hung Lang.
- Nếu Tử Mân Côi ngươi đã cố ý làm khó, như vậy ta cùng Tàn Bạo chỉ có thể cường thế xông vào.
Hung Lang chợt nói. Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Tàn Bạo vẫn yên lặng ngồi trên ghế, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, từ lúc nào hai vị hoàng tử đã bắt tay vào liên thủ vậy? Nghệ Phong không biết, hai hoảng tử liên thủ cũng là kế sách tạm thời, chính là trước tiên muốn chiếm đoạt được Tử Bang.
- Ngươi dám.
Tú mi hơi giương, nhìn hai người hừ một câu. Tử Âm không lo lắng đám người này có thể phá đổ Kim Lâu. Trước khi những Kim Lâu này bắt đầu mở cửa kinh doanh đã từng được gia cố một lần, hơn nữa trước khi đi Nghệ Phong cũng đã lưu lại hậu thủ, Kim Lâu so với hình dáng bên ngoài cường đại hơn rất nhiều.. Tử Âm đối với việc này cũng cực kỳ bội phục ánh mắt Nghệ Phong. Chỉ có điều, Kim Lâu lấy an toàn giải trí làm đầu, tuy rằng không sợ đám người Hung Lang, nhưng cuối cùng cũng không muốn bọn hắn gây chuyện trong Kim Lâu quấy rầy khách nhân.
- Ha ha, có dám hay không thử xem sẽ biết!
Trong mắt Hung Lang hiện lên vẻ diễu cợt, lần này bề trên đã xuất ra khí lực lớn, phái thêm vài cao thủ đi cùng bọn hắn. Ngẫm lại hiện tại Kim Lâu huy hoàng, bề trên tức tối cũng là chuyện bình thường.
- Ngươi....
Tử Âm còn chưa nói hết lời. Một thanh âm mãnh liệt vang lên.
- Ha ha, thử? Ngươi muốn thử như thế nào? Ta rất có hứng thú!
Tất cả mọi người sững sờ, quay đầu nhìn về phía thân ảnh phát ra lời này, bọn người Hung Lang nhận ra người phát ra thanh âm, kinh ngạc thốt lên.
- Nghệ Phong?
Con mẹ nó, không phải nói hơn một tháng trước Nghệ Phong đã biến mất rồi sao? Cũng không còn ở đế đô? Vậy tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Đám người Hung Lang có chút sợ hãi, so với lão đại Tử Bang Tử Âm, uy hiếp từ Nghệ Phong còn khiến cho bọn hắn cố kỵ hơn
- Nghệ Phong?
Tử Âm kinh hỉ nhìn về phía Nghệ Phong, trong nháy mắt thân ảnh đã xuất hiện trước mặt Nghệ Phong, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, sau đó mới thở phào một hơi, thì thào.
- Không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi.
Sau khi Tử Âm nghe được tin tức Nghệ Phong muốn khiêu chiến đương đại truyền nhân của Tĩnh Vân Tông, tinh thần vẫn luôn vô cùng căng thẳng, lần này thấy được Nghệ Phong hoàn hảo trở về, không tổn thương gì, tảng đá đè nặng trong tâm cũng có thể trút bỏ.
- Tử Âm tỷ! Ta trở về rồi!
Nghệ Phong cười, nhìn vị nữ nhân tuyệt mị thành thục trước mắt, trong lòng cũng có chút cao hứng.
Tử Âm chứng kiến ánh mắt nóng bỏng của Nghệ Phong dán chặt lên trên người nàng, không tự chủ được khuôn mặt biến thành hồng rực. Trợn mắt nhìn Nghệ Phong, phong tình vạn chủng. Nghệ Phong cười cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Âm, Tử Âm dãy dụa vài cái, lại phát hiện ra tay mình đã bị Nghệ Phong nắm chặt, chỉ có thể mặc cho Nghệ Phong kéo đi. Nghệ Phong mang theo Tử Âm đi đến trước mặt đám người Hung Lang, nhìn Hung Lang thản nhiên nói:
- Ngươi vừa mới nói muốn thử cái gì? Ta tiếp nhận!
Hung Lang nhìn Nghệ Phong kéo tay Tử Âm, chứng kiến nữ nhân xinh đẹp hấp dẫn đến cực điểm này nhu thuận không phản kháng chút nào. Trong mắt đã tràn đầy ghen ghét. Không nam nhân nào lại có thể buông tha một nữ nhân như vậy. Cho dù là hai hoàng tử cũng đều đánh chủ ý lên nàng, chỉ là không nghĩ tới...
Hung Lang nhìn thoáng qua 2 người tay trong tay, hít sâu một hơi, cười nói.
- Ha ha, Phong thiếu biến mất lâu như vậy, ta còn tưởng rằng ngài đã rời khỏi đế đô!
- Có phải ngươi rất hi vọng ta rời khỏi đế đô?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn về phía Hung Lang, ý vị thâm trường nói.
- Ha ha, phong thiếu, chuyện này... Nếu không có Phong thiếu, chỉ sợ đế đô sẽ biến thành tĩnh mịch. Ta vẫn thích náo nhiệt hơn.
Hung Lang vừa cười vừa nói.
- Vậy sao? Chỉ là sau khi ta đi, ta lại cảm thấy đế đô càng thêm náo nhiệt? Ngươi xem, nhiều người như vậy tụ tập ở trước cửa Kim Lâu, chậc chậc, chắc là sắp có trò hay đây?
Nghệ Phong nhìn thoáng qua sau lưng Hung Lang.
- Chuyện này, Phong thiếu, ta bất quá chỉ là dẫn người đi Kim Lâu chơi bạc mà thôi, nhưng mà hình nhưng Tử Mân Côi muốn gây khó dễ chúng ta, không cho chúng ta đi vào, ngài nói xem thương nhân làm gì có lý nào cự tuyệt sinh ý.
Hung Lang nói.
- Ai nha...
Hung Lang nói xong, Nghệ Phong chợt vỗ vỗ chán, tựa như là quên mất một chuyện trọng yếu.
- Ta làm sao lại quên mất chuyện trước cửa Kim Lâu có một tấm bảng hiệu. Trên bảng đề "cẩu cùng nhân cẩu không thể đi vào".
Phì…
Tử Âm thuận thế, dãy dụa khỏi bàn tay Nghệ Phong, không nhịn được bật cười, nhất tiếu bách mị sinh, khiến cho đám nam nhân tim đập thình thịch. Sắc mặt Hung Lang cùng Tàn Bạo biến thành xám ngoét, phẫn nộ trừng mắt nhìn Nghệ Phong, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
- Ha ha, như thế nào? Muốn đánh nhau sao? Vừa vặn mấy ngày này còn chưa đánh đã tay. Chúng ta lên, đánh đám nhân cẩu này thành cẩu chính thức, tuyệt đối là vận động có tính khiêu chiến hạng nhất.
Nghệ Phong nhìn về phía Hung Lang cùng Tàn Bạo, tùy ý nói. Sắc mặt Hung Lang cùng Tàn Bạo biến thành tái nhợt, trợn mắt phẫn nộ nhìn Nghệ Phong, ánh mắt quét về phía mấy người đứng sau lưng, cố nhìn ra nét mặt của bọn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...