Mị Ảnh

 
- Ngươi có thể buông tay ra được chưa?
Khuôn mặt Trữ Huyên thoáng ửng hồng, thần nữ cao quý lộ ra vẻ ngượng ngùng, dụ người đến cực điểm, tản ra vạn chủng phong tình. Cũng khó trách Trữ Huyên như thế, Nghệ Phong ôm chặt lấy eo của nàng, hai chân kẹp chặt lấy người nàng, đầu rúc vào trong lồng ngực Trữ Huyên, hưởng thụ sự mềm mại của hai trái đào tiên.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta mắc bệnh sợ độ cao!
Nghệ Phong đáng thương nhìn Trữ Huyên.
- Cho dù thực lực nàng mạnh cũng không nên bay cao như vậy mà, làm hại người ta tim đập thình thịch.
Trữ Huyên trợn trắng mắt nhìn Nghệ Phong, tuyệt đối không tin mấy lời này của hắn.
- Vậy bây giờ đã hạ xuống đất rồi, ngươi còn chưa buông tay ra!
- A! Ta quên!
Nghệ Phong vỗ đầu một cái, sau đó mới lưu luyến rời khỏi người Trữ Huyên. Dư hương còn lưu lại trên tay khiến cho hắn có chút không nỡ.
Hô!
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong buông tay, mới thở phào một hơi, nhớ lại việc trên đường Nghệ Phong hữu ý vô ý cọ sát vào người nàng, khuôn mặt một lần nữa ửng hồng. Cho dù nàng rất muốn nhắc nhở Nghệ Phong, nhưng hiểu rõ nếu nói ra sẽ rất xấu hổ, cuối cùng đành phải tự mình chịu đựng. Vốn cho rằng Nghệ Phong sẽ an ổn một chút, ai dè hắn được 1 tấc liền lập tức lấn thêm 1 trượng, càng ôm chặt nàng hơn.
- Sau này không được bay cao như vậy! Ta thực sự sợ độ cao!
Nghệ Phong chăm chú nhìn chăm chú nhìn Trữ Huyên nói, tựa như là đang giải thích cho hành động vừa rồi của hắn.

- Không có lần sau đâu!
Trữ Huyên cười khổ không thôi, Nghệ Phong đến cùng muốn cái gì, không ngờ hắn còn muốn lần sau, có lần sau, ta cũng không mang ngươi bay theo.
- Ách... Không phải là ta sợ độ cao sao? Sao lại như vậy, người ta kỳ thị người tàn tật, kỳ thị trí tàn còn chưa tính, nào có ai kỳ thị chứng sợ độ cao?
Nghệ Phong tức giận, hùng hồn nói.
Trữ Huyên nghe được mấy lời này không nhịn được bật cười thành tiếng. Nụ cười này phong tình vạn chủng, tựa như lam sắc yêu cơ, say lòng người đến cực điểm, khiến cho Nghệ Phong nhìn đến xuất thần.
- Nhìn cái gì?
Trữ Huyên trợn mắt nhìn Nghệ Phong.
- Nàng thật đẹp!
Nghệ Phong thì thào, cảm thán một câu.
Trữ Huyên trợn trắng mắt nhìn hắn, cần cổ trắng bạch nổi lên một tầng ửng đỏ, giả bộ lơ đãng nói:
- Vậy sao? So với vị khuynh quốc khuynh thành kia thì sao?
Nghệ Phong sững sờ, nhớ tới lúc trước chữa thương cho Trữ Huyên sau đó ngâm nga bài "khuynh quốc khuynh thành", thực không ngờ Trữ Huyên vẫn còn nhớ rõ. Nhớ khi xưa đánh giá về Trữ Huyên: đó là vẻ đẹp hại nước hại dân, khiến cho nam nhân không kìm lòng được muốn chiếm đoạt, sở hữu. Đối với Tần Y Y: đó là vẻ đẹp điên đảo chúng sinh, mọi người một vẻ!
- Ha ha, mỗi người một vẻ!

Nghệ Phong cười ha hả. Trữ Huyên trợn trắng mắt nhìn hắn nói:
- Có lẽ ta vẫn kém nàng phải không!
Nghệ Phong cảm thấy nếu tiếp tục còn dây dưa ở vấn đề này, như vậy hắn tuyệt đối là một tên ngu ngốc rồi.
- Ai nha, ta cảm thấy thương thế của ta rất nặng, nàng có nên chữa thương giúp ta hay không?
Nghệ Phong đau đớn kêu lên. Trữ Huyên thấy Nghệ Phong né tránh vấn đề này, khóe miệng có chút giật giật, thần sắc đắc ý. Từ trong lòng lấy ra một chiếc bình nhỏ nói:
- Ngươi là cao cấp y sư, có lẽ tự mình đã có thể xử lý được rồi!
Nghệ Phong tiếp nhận bình nhỏ từ trong tay Trữ Huyên, trông thấy là Tử Kim Thủy, khóe miệng của hắn nhếch nên nở một nụ cười tà mị, nhìn Trữ Huyên trân thành nói:
- Lần đầu tiên gặp nhau tại Mạc Thành, nàng đưa cho ta một lọ Tử Kim Thủy, lần thứ hai gặp lại tại bờ sông cùng người Kim Ưng Tông, nàng cũng đưa cho ta một lọ Tử Kim Thủy. Lần thứ ba tại Tĩnh Vân Tông, nàng vẫn như cũ đưa cho ta một lọ Tử Kim Thủy! Ta rất muốn biết, có phải tại quê hương nàng có phải Tử Kim Thủy là vật đính ước hay không? Vì sao mỗi lần gặp ta nàng đều đưa cho ta thứ này?
Trữ Huyên nghe được lời này của Nghệ Phong nhịn không được cười thành tiếng: hắn thật đúng là cảm tưởng, cái gì mà vật đính ước? Bất quá ngẫm lại, Trữ Huyên không khỏi nở một nụ cười: xác thực, ba lần gặp Nghệ Phong, nàng đưa cho Nghệ Phong ba lọ Tử Kim Thủy. Chỉ có điều, lần đầu tiên là để trị liệu thương thế cho bản thân, hai lần còn lại đều là để chữa thương cho Nghệ Phong.
- Yên tâm đi! Lần sau gặp lại ta sẽ không đưa nữa!
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong cười nói.
- Đừng! Nàng cứ đưa đi! Được rồi, nàng không đưa cho ta, vậy ta đưa cho nàng!
Nghệ Phong vừa cười vừa nói.

- Thực xin lỗi, ta sẽ không nhận!
Trữ Huyên nói.
Ách…
Nghệ Phong thật không ngờ Trữ Huyên sẽ nói vậy, kinh ngạc ngây người tại chỗ. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong như thế, chợt khanh khách cười, cho tới tận bây giờ, mỗi lần giao phong đều là Nghệ Phong chiếm tiện nghi, không ngờ hôm nay nàng có thể khiến cho hắn kinh ngạc hai lần. Trữ Huyên cảm thấy vô cùng cao hứng.
Nghệ Phong vừa âm thầm tính toán lần sau làm cách nào lừa gạt Tử Kim Thủy từ trong tay Trữ Huyên, đồng thời cởi bỏ y phục trên người xuống. Hai tay để trần, lộ ra lồng ngực, trong tay xuất hiệm mọt đám kim châm, hướng lên trên người đâm tới. Từng giọt Tử Kim Thủy theo kim châm dung nhập vào trong cơ thể Nghệ Phong. Hắn cảm thấy toàn thân tựa như được ngâm trong ôn tuyền, cực kỳ thoải mái.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong không coi nàng là người ngoài, cứ như vậy đã cởi bỏ y phục xuống, nàng khẽ gắt một tiếng, quay mặt qua một bên, dùng thanh âm ôn nhu nói:
- Ngươi thực sự là người Thánh Tông?
Nghệ Phong thấy Trữ Huyên quay đầu, chợt cười nói:
- Không có việc gì, nàng cứ xem đi. Ta sẽ không bắt nàng phụ trách đâu!
- Ta phi...
Trữ Huyên đối với Nghệ Phong cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nàng quay đầu ánh mắt nhìn về phía xa xăm, không nói thêm lời nào nữa, ngồi xuống đất, khiến cho người ta có một loại cảm giác ưu mỹ.
- Uhm! Kỳ thực cũng có thể nói là không tính! Không biết nàng nghe qua Tà Tông chưa, ha ha, có lẽ đã rất nhiều người quên mất cái tông môn của Thánh Tông này rồi. Cho dù là Thánh Tông cũng có rất nhiều người không biết đến Tà Tông! Cho nên nói là phải mà cũng không phải!
- A!
Trữ Huyên nhàn nhạt a một câu, trong đầu đang lục tìm tài liệu về Tà Tông, nhưng mà lượng tin tức biết được ít đến thương cảm. Trữ Huyên chỉ biết rõ Tà Tông đã từng là một tông môn huy hoàng không ai bì nổi. Chỉ có điều thời gian trôi qua đã phai nhạt dần theo dòng lịch sử, cơ hồ người ta cho rằng nó đã biến mất. Chỉ là không ngờ Thánh Tông còn có một tông môn như vậy. Tông môn của Trữ Huyên đã mấy trăm năm không ghi lại tư liệu gì về Tà Tông, cũng không biết tình cảnh hiện tại của Tà Tông như thế nào. Bất quá nhớ tới mỗi đời Tà Đế đều vô cùng khủng bố, có lẽ hiện tại cũng không qua chênh lệch nhiều.

- Nếu Tà Tông đã sớm biến mất trong con mắt Thánh Tông, tại sao ngươi phải đại biểu cho Thánh Tông tới tham chiến, chẳng phải trong mắt thế nhân, Thánh Tông chính là ma tông hay sao?
Khi Trữ Huyên nói những lời này ngữ khí có chút gấp gáp hơn nữa còn có ý trách cứ mơ hồ.
Nghệ Phong cười nói:
- Ta cũng không muốn đâu, leo lên một ngọn núi cao như vậy mệt chết người đi được. Nhưng mà lời của lão đầu tử, ta không dám không nghe! Nếu không hắn sẽ đánh mông đít ta nở hoa!
- Lão đầu tử chính là Liễu Nhiên?
Trữ Huyên nghi hoặc hỏi.
Nghệ Phong cười cười, xem như là mặc định.
Trữ Huyên cũng rất hiếu kỳ, vì sao sư bá nghe được cái tên này lại thất thố đến như vậy? Trữ huyên không biết được chuyện của thế hệ trước, nàng cũng không biết cái tên này đại biểu cho điều gì, nhưng nhớ tới sự khác thường của sư bá, nàng hiểu được ý nghĩa mà cái tên này đại biểu không phải tầm thường. Bởi vì cho tới tận bây giờ, nàng chưa từng thấy qua sư bá Ngọc Nhã thất thố đến như vậy.
- Sư tôn của ngươi rất mạnh?
Trữ Huyên hỏi.
- Ha ha, ta chưa từng bao giờ thấy qua hắn ra tay, nhưng chắc là nàng không phải là đối thủ của hắn!
Nghệ Phong cười cười, điểm này hắn vẫn có chút tin tưởng, ngay cả quái lão đầu thân là nhiếp hồn sư, hơn nữa còn là nhiếp hồn sư nắm trong tay Phệ Châu kinh khủng vạn phần, nhưng đối với lão đầu tử cũng cố kỵ vạn phần. Có thể thấy được lão đầu tử khủng bố đến cỡ nào.
- A!
Trữ Huyên a lên một câu, đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn, chỉ là không tìm được câu trả lời cụ thể, nàng vẫn có chút thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui