- Sư tổ!
Một người nam tử đi đến trước mặt Lăng Ngọc Nhã cung kính thi lễ, sau đó lẳng lặng đứng yên tại chỗ, đợi Lăng Ngọc Nhã phân phó.
Nam tử này lớn lên rất đen, tướng mạo bình thường, lẫn trong đám người tuyệt đối không gây chú ý cho người khác. Bàn tay có chút chai sạn nắm lấy một thanh trọng kiếm, bộ pháp vững chắc, thoạt nhìn tựa như một nông dân, chất phác hữu lý. Cho dù bên người là Thủy Nhược Vân dung mạo thiên tiên, hắn cũng không nhìn lấy một lần. Lăng Ngọc Nhã nhìn nam tử này, có chút nhẹ gật đầu, đối với đứa trẻ nàng nhặt được từ trong thâm sơn này, vừa vui mừng lại vừa thất vọng. So với Thủy Nhược Vân, thiên phú của hắn cũng không kém hơn, bao nhiêu. Thất vọng chính là hắn trời sinh vũ si, trừ luyện võ ra, còn lại hết thảy đều không để tâm đến. Lăng Ngọc Nhã vốn muốn truyền lại Tịnh Vân Tông cho hắn cùng Thủy Nhược Vân, nhưng mà tính tình hắn như thế, chỉ có thể kí thác toàn bộ hi vọng lên trên người Thủy Nhược Vân.
- Duy Kiệt, đại biểu Thánh Tông đến khiêu chiến Tịnh Vân tông, Như Vân đã chiến bại! Có lẽ tình hình chi tiết ngươi cũng biết rồi, người tái chiến với hắn một trận đi!
Lăng Ngọc Nhã nhìn Khương Duy Kiệt nói. Ngữ khí dường như là đang thương lượng, khiến cho ngoại nhân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Với thân phận của Lăng Ngọc Nhã, còn phải dùng ngữ khí thương lượng? Nhưng mà người Tịnh Vân Tông lại không cảm thấy chút nào ngoài ý muốn, đối với một võ si giống như là Khương Duy Kiệt, nếu hắn không đồng ý, cho dù là ngươi chém chết hắn cũng là vô dụng.
- Duy Kiệt cố lên!
Hai chân Khương Duy Kiệt đạp mạnh một cái, thân ảnh bay thẳng lên giác đầu trường, chỗ đã xanh hắn vừa đúng không ngờ lưu lại hai dấu chân sâu hoắm. Điều này khiến cho ánh mắt của mọi người nhìn về phía Khương Duy Kiệt ngưng trọng thêm vài phần.
- Hắn là một cường giả!
Nghệ Phong đánh giá Khương Duty Kiệt, chứng kiến trọng kiếm trong tay hắn lớn hơn bình thường gấp 2 lần, toàn bộ thân kiếm dựng trên mặt đất, phải lớn bằng 2/3 thân thể của hắn, bàn tay dày đặc vết chai, hiển nhiên là dấu vết do luyện kiếm để lại. Ánh mắt Nghệ Phong cũng trở nên ngưng trọng, người đi đã lợi hại, người đến lại càng lợi hại hơn. Những lời này tại kiếp trước lưu truyền rộng rãi, Nghệ Phong nhìn thấy Khương Duy Kiệt không tự chủ được nhớ lại những lời này. Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong đứng dậy chuẩn bị nghênh chiến, nàng vội vàng giữ chặt Nghệ Phong, ôn nhu nói.
- Phong ca ca, ca ca phải cẩn thận một chút. Nếu không đánh lại thì cũng không sao, ca ca đã thắng Thủy Nhược Vân, trận này thua cũng không ai trách ca ca!
Nghệ Phong cười lắc đầu, một trận chiến này sao có thể không đánh! Lão đầu tử muốn hắn tới khiêu chiến, chỉ sợ chính là muốn Lăng Ngọc Nhã mất hết mặt mũi. Rõ ràng, Lăng Ngọc Nhã đã ra chiêu rồi, nếu hắn không nghênh tiếp, sau này sao có thể nhìn mặt lão đầu tử? Sao có thể đối diện với các tiền bối Tà Tông? Ngạo khí Tà Tông, khiến cho hắn không còn đường lui lại.
- Yên tâm! Không có việc gì đâu!
Nghệ Phong còn chưa dứt lời thân ảnh đã bay đến đối diện Khương Duy Kiệt.
- Nghệ Phong!
Nghệ Phong chắp tay, nói với Khương Duy Kiệt. Đối với Thủy Nhược Vân, Nghệ Phong cũng không có hậu lễ như thế, nhưng đối với hắn cho rằng cần phải có hậu lễ như vậy.
- Khương Duy Kiệt!
Khương Duy Kiệt cũng đồng dạng chắp tay dùng thanh âm khàn khàn nói.
- Mời!
Nghệ Phong bắt đầu vận chuyển đấu khí trên người, thò tay làm một cái thủ thế.
- Ta có thể đợi!
Khương Duy Kiệt không có ra tay, hắn nhìn Nghệ Phong nói. Những lời này khiến cho đám đệ tử Tịnh Vân Tông trên đài vì hắn mà cảm thấy sốt ruột, nhưng nhớ tới tính cách Khương Duy Kiệt, cả đám cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ảo não. Nghệ Phong minh bạch ý tứ của Khương Duy Kiệt. Chính là hắn có đợi mình khôi phục đấu khí, liệu thương cho tốt. Dùng trạng thái đỉnh phong đối chiến cùng hắn.
- Không cần như vậy là đã đủ rồi!
Nghệ Phong cười, cự tuyệt đề nghị của Khương Duy Kiệt. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Đám đệ tử Tịnh Vân Tông thở phào một hơi, còn ngoại nhân quan chiến thì không nhịn được thở dài.
- Cử động này của Nghệ Phong là phạm sai lầm lớn rồi, cao thủ quyết đấu, chi tiết của bản thân là vô cùng trọng yếu. Huống chi Nghệ Phong vừa đánh 1 trận ác liệt với Thủy Nhược Vân, tiêu hao đấu khí cùng thụ thương là không thể tránh khỏi.! Chênh lệch này sẽ là trí mạng!
Đặc biệt là vừa nãy Thủy Nhược Vân còn chưa dốc toàn lực, chỉ sợ lần này Khương Duy Kiệt sẽ không cho Nghệ Phong cơ hội nữa.
- Ta không muốn thắng kẻ không võ!
Khương Duy Kiệt nhíu mày, đối với việc Nghệ Phong cự tuyệt đề nghị của hắn có chút bất mãn.
- Ngươi chắc rằng ngươi có thể thắng ta?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Khương Duy Kiệt, vẫn không hề chuẩn bị khôi phục đấu khí.
- Thực lực của ta tại thất giai đỉnh phong, Thủy sư muội không thi triển một vài chiêu thức đặc hữu của sư môn! Nàng không phải là đối thủ của ta!
Khương Duy Kiệt nhìn Nghệ Phong, bạo lộ thực lực của hắn.
- Nàng thua trong tay ta rồi!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
- Ngươi nên biết Thủy sư muội chưa thi triển toàn bộ thực lực, thậm chí còn chưa được đến 6 thành! Ta sẽ không phạm cái sai lầm này!
Khương Duy Kiệt thản nhiên nói, vẫn tiếp tục khuyên giải Nghệ Phong. Những lời này, khiến cho ánh mắt mọi người một lần nữa chuyển hướng lên trên người Thủy Nhược Vân, trong ánh mắt tràn ngập bội phục. Nhớ lại đòn Tỏa Diệt Kiếm vừa mới chỉ là sáu thành đã khiến cho người ta sợ hãi, vậy thì mười thành trọn vẹn sẽ khủng bố đến mức nào? Nghĩ vậy, ánh mắt mọi người lại hướng về phía Nghệ Phong, hâm mộ vận khí của hắn. Trong mắt mọi người, chiến thắng này của Nghệ Phong mang quá nhiều tính may mắn!
- Ta cũng hi vọng người sẽ không phạm phải cái sai lầm này!
Nghệ Phong nhún nhún vai, vẫn không nghe theo đề nghị của Khương Duy Kiệt. Mọi người thấy một màn này, thần sắc cả đám biến thành vô cùng quỷ dị: một người khích lệ đối thủ tĩnh dưỡng, người còn lại thì cự tuyệt, quả đúng là chuyện kỳ quái! Khương Duy Kiệt thấy Nghệ Phong cự tuyệt đề nghị của hắn, không khỏi nhíu mày. đối với Khương Duy Kiệt mà nói, hắn không hi vọng bất luận một trận chiến nào hắn tham gia lại tồn tại một chút khuyết điểm.
- Hi vọng ngươi sẽ không hối hận!
Khương Duy Kiệt nói!
- Yên tâm, ngươi còn chưa đủ vốn liếng khiến cho ta hối hận!
Nghệ Phong thản nhiên nói, lời nói rất hung hăng càn quấy. Khiến cho Lăng Ngọc Nhã nhíu mày. Nhớ tới thực lực của Khương Duy Kiệt, lông mày của nàng lại dãn ra, thực lực tam giai, cho dù là ngươi thần kỳ đến mức nào cũng không phải là đối thủ của Khương Duy Kiệt. Khương Duy Kiệt không những có đấu khí hùng hậu hơn Thủy Nhược Vân, kinh nghiệm chiến đấu so với Thủy Nhược Vân cũng dày dạn hơn rất nhiều, chính như lời Khương Duy Kiệt nói, Thủy Nhược Vân không thi triển ra chiêu thức đặc thù, căn bản không phải là đối thủ của Khương Duy Kiệt.
Khương Duy Kiệt thấy Nghệ Phong nói vậy cũng không khuyên giải nữa, một chân đá vào trọng kiếm, thanh trọng kiếm to gấp 2 lần bình thường này bay lên trên tay của hắn, không có một tia cảm giác nặng nề, ngưng trệ khiến cho ánh mắt Nghệ Phong lại càng thêm ngưng trọng. Không ngờ Khương Duy Kiệt đi theo con đường thuần lực lượng.
Nghệ Phong thở sâu một hơi, vận chuyển đấu khí dồn lên trên Tiêm Hổ Kiếm, đấu khí trên mũi kiếm không ngừng chớp động.
- Ngươi đã muốn chiến, vậy thì chiến đi!
Nghệ Phong thì thao, trong mắt chiến ý rực sáng. Khương Duy Kiệt cảm nhận được chiến ý mãnh liệt của Nghệ Phong, khí tức hiếu chiến bên trong cốt tủy bị kích phát ra, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong trở nên nóng rực, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, dồn lên trên trọng kiếm, một đạo quang mau màu xám chớp động, bao trùm toàn bộ thân kiếm cực lớn.
- Kiếm thứ nhất!
Khương Duy Kiệt hô lớn một tiếng, hào quang trên thân kiếm rực rỡ thêm vài phần một lần nữa, thân kiếm cực lớn quét về phía Nghệ Phong. Thanh kiếm nặng như vậy, huy vũ trong tay hắn không ngờ không có một tia trì trệ, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng linh hoạt. Đảo mắt trọng kiếm đã tới trước người Nghệ Phong!
Nghệ Phong cảm nhận được lực lượng trên thân kiếm, không dám ngạnh kháng, chỉ có thể dựa nhờ thân pháp mau lẹ, lập tức biến mất, tàn ảnh lưu lại lập tức bị trọng kiếm, hư không xuất hiện một vết rách, sau đó lập tức khép lại, mang theo tiếng gào thét của kình phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...