Nghệ Phong lại kìm tkhắp toàn bộ phía trong sơn động, nhưng không tìm thấy thứ khác, hắn không nhịn được mắng to:
- Vì sao chủ nhân sơn động này lại nhỏ mọn như vậy, cũng không biết xấu hổ chỉ lưu lại có một chút như vậy!
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói vậy, nàng thật muốn một tát đánh chết Nghệ Phong. Nếu mang mấy thứ này ra ngoài, không bị người khác có ý muốn cướp đoạt mới là lạ. Vậy mà ngươi còn không thỏa mãn sao?
- Ai nha, thôi đi! Không có thì không có! Đi thôi, chúng ta đi đi dạo qua sơn động khác. Nói không chừng bên trong có một đống lớn núi vàng núi bạc, linh khí công pháp Thiên giai Địa giai đấy!
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói vậy, nàng quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới mơ mộng hão huyền của Nghệ Phong. Người sáng suốt cũng nhìn ra được, mấy thứ tìm được dưới giường đá này, căn bản là do người chủ cũ tùy ý để lại. Nhìn động phủ đơn sơ này, động phủ khác sao có thể lại giấu mấy thứ đó!
Tuy nhiên, thật ra Ngu Phi không ngại đi qua động phủ khác xem thử một chút. Nàng thấy Nghệ Phong gỡ Ma Tinh Đăng xuống, cũng đi theo phía sau Nghệ Phong. Nhưng lập tức nàng phát hiện bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng bị Nghệ Phong giữ chặt. Ngu Phi cũng đã quen, liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, nhưng chỉ có thể để mặc hắn kéo đi.
Nghệ Phong đi vào một động khẩu, tiếng nước nhỏ vào sơn động vang lên trong tai Nghệ Phong. Thật ra, trong sơn động không có loại vàng bạc châu báo như Nghệ Phong tưởng tượng, ngược lại có rất nhiều thạch nhũ ngưng kết thành kỳ thạch. Có vài tảng đá giống hình thú, hình chuông, hay giống người. Còn có vài tảng đá tản ra hào quang thiên nhiên, trong đó trong có sơn tuyền. Thật sự có chút mỹ lệ. Nơi đây khiến Nghệ Phong nghĩ tới huyệt động ngầm hắn từng du lịch ở kiếp trước. Nếu ở trên địa cầu, tuyệt đối là nơi danh lam thắng cảnh đoạt loại A.
Dường như huyệt động này không có điểm cuối. Nghệ Phong một đường đi tới, huyệt động cũng không ngừng kéo dài. Nhìn này cảnh tượng trong động đẹp như vậy, thật ra hai người không cảm thấy buồn chán.
- Ngu Phi, nàng có nhớ được đường trở về không?
Dọc đường Nghệ Phong nhìn kỳ quang dị thạch, thỉnh thoảng uống một ngụm nước suối trong lành trong đó. Nhưng thật ra lại không hề chú ý tới đường đi. Hai người đi lâu như vậy, toàn bộ huyệt động lại không ngừng xuất hiện vô số con đường đi ra. Nghệ Phong cũng không biết hắn đã đi được bao xa.
Ngu Phi có chút buồn cười. Vừa này, thái độ của ngươi dường như không chút lo lắng, hiện tại mới sợ không tìm thấy đường đi ra ngoài?
- Ừ! Tuy nhiên, huyệt động này dường như nối liền với toàn bộ dãy núi. Chúng ta đi theo con đường này hẳn có thể đi vào tới trung tâm của dãy núi này!
Ngu Phi nói.
- Ách...
Nghệ Phong tùy ý đáp một câu. Thật ra hắn không biết đường đi về, hắn chỉ biết đi phía trước. Với phương hướng theo cảm giác của hắn, có quỷ mới biết sẽ đi đến đâu.
- Theo lý thuyết, khi ở trong huyệt động chúng ta có sẽ cảm giác khó thở. Càng đi sâu càng có cảm giác như vậy. Nhưng vì sao chúng ta không có cảm giác như vậy!
Ngu Phi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong ngẩn người ngẫm lại, Quả thật, hắn đi lâu như vậy cũng chưa từng cảm thấy mình có chút khó thở nào. Vậy chỉ có thể nói, rõ ràng huyệt động này thông khí với bên ngoài. Chẳng qua không biết nó thông khí thế nào.
- Chúng ta cứ đi thêm một đoạn nữa, sau đó hẵng quay lại. Này, vừa nãy nhìn tảng đá phát sáng, bản thiếu gia cảm thấy khó chịu. Nó tiếp xúc huyệt động lại phát ra tử quang. Lúc ấy bản thiếu gia muốn cắt bỏ phần ánh sáng không phát ra, chính là một khối đá vụn. Ban đầu ta còn nghĩ cắt thêm mấy khối để gây họa cho tiểu cô nương, nhưng nó lại không cho ta cơ hội!
Nghệ Phong rất tức giận bất bình nói.
Ngu Phi mỉm cười, không để ý tới hồ ngôn loạn ngữ của Nghệ Phong. Nhưng nàng đi chưa đầy vài bước, liền cau mày nhìn Nghệ Phong nói:
- Nghệ Phong, ngươi có phát hiện có điểm cổ quái hay không?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Ngu Phi nói:
- Cái gì cổ quái?
- Ta có cảm giác dường như sức mạnh trong cơ thể đang bị lấy đi!
Ngu Phi nhìn Nghệ Phong còn nói rất nghiêm túc.
Nghệ Phong dò xét trong cơ thể hắn một hồi, cũng không có phát hiện ra tình huống như vậy, không kìm được nhìn Ngu Phi nói:
- Không phải nàng đã cảm giác nhầm đấy chứ?
Ngu Phi lắc đầu nói:
- Không! Ta cảm giác sức mạnh của chính mình giống như có lực hút đi, càng đi về phía trước, lúc hút này càng mạnh.
Lúc này, Nghệ Phong mới phát hiện, dường như linh khí trong toàn bộ sơn động ít một cách khủng khiếp. Tuy rằng theo lý thuyết, trong sơn động dày đặc linh khí thực sự sẽ rất ít. Nnhưng nếu không có cảm giác khó thở, hẳn là sẽ thông với bên ngoài. Trong tình huống như vậy, sao có thể có linh khí ít như thế?
Nghệ Phong cũng phát hiện ra sự khác lạ, hắn buông tay Ngu Phi ra, nhìn nàng nói:
- Nàng đứng ở đây đừng nhúc nhích, ta đi về phía trước xem thử!
Ngu Phi gật đầu, nhận Ma Tinh Đăng từ trong tay Nghệ Phong.
Nghệ Phong lấy từ trong nhẫn ra một viên ma tinh, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng lại có thể soi rõ đường đi. Hắn chậm rãi đi về phía trước. Còn đi chưa xa, Nghệ Phong cũng đã cảm giác được có chút lực hút. :
Nghệ Phong không rõ vì sao Ngu Phi sớm cảm nhận được điều này, nhưng Nghệ Phong lập tức bừng tỉnh, nghĩ chắc do nguyên hồn của hắn cường đại. Hắn tiếp tục đi về phía trước. Mỗi một bước đi, hắn lại cảm giác được sức hút này không ngừng lớn lên.
Ngay lúc Nghệ Phong đang nhíu mày, hắn bỗng nhiên nghe ầm một tiếng. Hào quang trong toàn bộ sơn động tăng mạnh. Linh khí vốn rất hiếm thấy cũng phát sáng. Nghệ Phong liền dũng mãnh tiến về phía trước.
Đồng dạng, Nghệ Phong cảm giác hắn đấu khí và hồn lực trong cơ thể cũng muốn dũng mãnh tuôn ra bên ngoài. Trong nháy mắt Nghệ Phong không khống chế được, đấu khí trong cơ thể lại trào ra.
- A...
Lực hút cường đại, khiến Nghệ Phong thầm cảm thấy hoảng hốt. Hắn vội vàng khống chế đấu khí và hồn lực trong cơ thể chống cự lại lực hút cường đại này. Nhưng chu dù như thế, đấu khí của Nghệ Phong thực sự vẫn không ngừng tràn ra. Thậm chí dường như toàn thân Nghệ Phong cũng bị hút qua.
- Ầm...
Lại một tiếng nổ, hào quang lại tăng mạnh. Lực hút đã không ngừng mạnh thêm gấp mấy lần. Thân thể Nghệ Phong cũng bị kéo trượt về phía trước. Đấu khí trong cơ thể càng không muốn ngừng dũng mãnh tràn ra ngoài.
Tình hình như thế khiến Nghệ Phong hoảng sợ không gì sánh được, hắn cố gắng ngăn cản lực hút này, sống chết chạy thoát ra ngoài.
Sau khi hắn cố hết sức chạy về tới chỗ Ngu Phi, hắn thấy Ngu Phi cũng đang gian nan chống lại lực hút này.
- Đi...
Nghệ Phong đi trước, giữ chặt tay Ngu Phi, lấy từ trong nhẫn ra hai viên đan dược, bỏ vào miệng hai người một viên để khôi phục đấu khí. Sau đó, hắn vận chuyển mười thành sức mạnh chạy về phía trước, tìm đường trốn ra ngoài.
- Nghệ Phong, đây là cái gì vậy?
Ngu Phi hoảng hốt. Nàng cảm giác lực hấp dẫn càng ngày càng mạnh, gần như muốn hút cả nàng bay vào trong.
- Ta cũng không biết!
Nghệ Phong cười khổ. Quỷ mới biết đó là thứ gì? Tuy nhiên hào quang trong sơn động tăng mạnh, thật ra lại khiến Nghệ Phong nhớ tới thần khí tên mập đã nói. Chẳng lẽ là do linh khí thuộc tính cắn nuốt cao nhất sao? Nhưng Nghệ Phong ngẫm lại, lại cảm thấy không có khả năng. Cho dù linh khí thuộc tính cắn nuốt, cũng sẽ không cắn nuốt mới mức này. Loại sức cắn nuốt, thật ra có chút giống ngụy Phệ Châu của hắn.
Nghệ Phong nghĩ vậy, hắn mạnh mẽ nhớ tới lời Quái lão nhân đã nói. Gần như trong nháy mắt hắn đã hiểu ra. Hắn kinh hãi không thể tin được nói ra:
- Phệ Châu?
Trời ạ! Nhất định là Phệ Châu. Chỉ có Phệ Châu mới có sức cắn nuốt kinh khủng như thế. Trong tình huống như vậy, với thực lực Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh và Tướng Cấp của mình cũng khó có thể ngăn cản. Đây nhất định là Phệ Châu! Trong nháy mắt, Nghệ Phong gần như đã khẳng định được!
- Cái gì?
Ngu Phi cố gắng kháng cự với lực hút, sau đó nhìn Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
- Chạy mau!
Nghệ Phong không thời gian trả lời Ngu Phi. Hắn kéo nàng chạy rất nhanh về phía bên ngoài. Nghệ Phong không cách nào hình dung hết sự khủng khiếp của Phệ Châu. Nhưng hắn biết nếu hắn chậm một bước, sẽ hồn lìa khỏi xác!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...