Khi Cuồng Hổ khẳng định có lễ vật, lúc này Nghệ Phong mới phân phó Cuồng Hổ mời khách vào, trên mặt mang theo dáng tươi cười.
Rất nhanh, Nghệ Phong dẫn một thanh niên có tuổi tác cùng Nghệ Phong không sai biệt lắm tiến vào phủ. Nam tử kia mặc quần áo màu tím, cũng không có trang sức đại biểu thân phận Hoàng tử. Mi thanh mục tú, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười. Tuy rằng vì nguyên nhân tuổi tác nên có chút ngây ngô. Thế nhưng lại làm cho người khác một cảm giác mát mẻ hài hòa.
Nghệ Phong không có nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, mà nhìn thoáng qua hai hộp lễ vật trong tay hắn mang theo kia. Con mắt Nghệ Phong híp lại thành một tuyến, dáng tươi cười càng thêm dày. Những quý tộc kia đưa đến lễ vật còn quý trọng như thế, ngươi là Hoàng tử, lễ vật hẳn là quý trọng hơn rồi!
- Ha ha, không có hẹn mà đến. Không biết có quấy rầy Nghệ Phong hầu tước hay không?
Tam Hoàng tử nhìn Nghệ Phong ha ha cười nói.
Nghệ Phong nhìn Tam Hoàng tử tươi cười trước mặt, hắn cũng hào sảng nở nụ cười, đưa mắt gọi người hầu đi tiếp lễ vật do Tam Hoàng tử mang đến, trong miệng lại nói nói:
- Tam Hoàng tử nói đi đâu vậy! Hoàng tử điện hạ tới, còn mang theo lễ vật làm gì, thật không có ý tứ a!
Tam Hoàng tử đem lễ vật đưa cho người hầu, sau đó cười nói:
- Chỉ là chút lòng thành, Hầu tước không cần để ý!
Những lời này của Tam Hoàng tử, để đáy lòng Nghệ Phong càng thêm vui vẻ. Rõ ràng là hai hộp lớn, còn nói là vật nhỏ! Hắc hắc, Hoàng tử đưa lễ vật mà không đáng tiền? Ai tin a?
- Đến đến! Hoàng tử điện hạ! Chúng ta đến uống vài chén!
Nghệ Phong rất nhiệt tình bắt chuyện với Tam Hoàng tử, đáy lòng cũng rất buồn bực. Sớm biết Tam Hoàng tử sẽ đến, vừa rồi hắn không nên bảo gia nhân đem trà mới lên, đây chính là lá trà thượng đẳng a!
Tam Hoàng tử nhấp một ngụm trà do thị nữ đưa lên, sau đó cười nói:
- Nghệ Phong hầu tước thực biết hưởng thụ! Nước trà tốt như vậy, ngay cả ta cũng khó được uống vài lần!
Tam Hoàng tử nói những lời này xong, đáy lòng không khỏi rất nghi hoặc, đám quý tộc vừa mới đi ra ngoài kia, không phải đều nói trà của Nghệ Phong không thể uống sao? Nước trà thượng hạng như vậy, vì sao không thể uống? Tam Hoàng tử đối với khẩu vị của đám quý tộc này không khỏi có chút hoài nghi!
Nghệ Phong ha ha cười nói:
- Tam hoàng tử thích thì uống nhiều một chút!
Tam Hoàng tử nghe Nghệ Phong nói, cười cười nói:
- Điệp phi nói Nghệ Phong hầu tước rất keo kiệt, xem ra là Điệp phi hiểu lầm Nghệ Phong hầu tước rồi!
Lời vừa nói ra, làm cho ánh mắt Nghệ Phong ngưng trọng, sau đó quay đầu hướng mấy thị nữ bên cạnh nói:
- Các ngươi đều lui xuống đi!
Nghệ Phong bình tĩnh nhìn Tam Hoàng tử, thấy hắn như trước không nhanh không chậm uống trà, tựa hồ không thèm để ý nhãn thần của Nghệ Phong chút nào, Nghệ Phong nhìn bóng lưng Cuồng Hổ tự động lảng tránh, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, hướng Tam Hoàng tử nói:
- Điệp phi bảo ngươi đến tìm ta?
Tam Hoàng tử lắc đầu cười nói:
- Điệp phi không bảo ta tới tìm ngươi, chỉ là lần trước ta tới vấn an mẫu hậu, lúc ấy mẫu hậu khen ngươi rất tốt. Lúc đó ta cũng chỉ để ở trong lòng, bất quá trải qua ngày hôm qua, ta đã triệt để minh bạch ý tứ của Điệp phi! Sáng sớm ngày hôm nay, ta đi tìm Điệp phi một chuyến!
Nghệ Phong hướng Tam Hoàng tử trêu chọc nói:
- Vậy Điệp phi và ngươi nói cái gì rồi?
- Nói cũng không nhiều! Điệp phi nói sơ qua tính cách của ngươi một chút, nói ngươi thích cái gì. Thế nhưng đối với thực lực và thân phận của ngươi thì chưa từng nói! Ta thấy lạ là, Điệp phi và ngươi có quan hệ gì? Vì sao nàng hiểu ngươi như vậy?
Tam Hoàng tử mỉm cười nhìn Nghệ Phong hỏi.
Nghệ Phong nghe Tam Hoàng tử nói như vậy, đáy lòng không khỏi tính toán lên. Điệp Vận Du làm như vậy, nói rõ nàng xác thực cùng mẫu hậu của Tam Hoàng tử cũng chính là Hoàng hậu có quan hệ vô cùng tốt, thế nhưng Điệp Vận Du vì sao muốn chủ động cùng Tam Hoàng tử nói đến mình, lẽ nào nàng không sợ đám người Tam Hoàng tử phát hiện quan hệ của bọn họ sao?
Nghệ Phong có chút không hiểu Điệp Vận Du rốt cuộc muốn làm cái gì, thế nhưng nếu Điệp Vận Du không sợ. Hắn sợ gì chứ?
Nghĩ vậy, Nghệ Phong cũng đình chỉ suy đoán của hắn, có chút rõ ràng chính là, Điệp Vận Du xem trọng Tam Hoàng tử, nàng này phiên làm là nói cho Nghệ Phong, nếu như có thể mà nói, có thể cùng Tam Hoàng tử hợp tác.
Đối với ánh mắt của Điệp Vận Du, Nghệ Phong không chút nghi ngờ. Bất quá Nghệ Phong cũng không muốn tùy ý gia nhập tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế!
- Tam Hoàng tử, vấn đề này hẳn là điện hạ cũng hỏi qua Điệp phi rồi, không biết Điệp phi đã nói cho ngươi chưa?
Nghệ Phong trêu chọc nhìn Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử cười ha ha, hiển nhiên sớm biết mình hỏi không ra cái gì. Chỉ là đáy lòng lại hoài nghi, Nghệ Phong có phải là người trong thế lực của Điệp Vận Du hay không!
- Ha ha, ta nghĩ Nghệ Phong hầu tước là một người thông minh, hẳn là biết mục đích ta tới?
Tam Hoàng tử cũng không cùng Nghệ Phong nói lời vô dụng, hướng Nghệ Phong đi thẳng vào vấn đề.
- A?
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn Tam Hoàng tử, hiển nhiên không rõ lời này của Tam Hoàng tử là có ý gì!
Tam Hoàng tử nhấp một ngụm trà, đối với phản ánh này của Nghệ Phong không cho là đúng, hắn cười cười nhìn Nghệ Phong, tựa hồ muốn xem thấu tâm tư Nghệ Phong.
Nghệ Phong không hiểu, hắn cũng không gấp. Lẳng lặng đợi Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy tư thái của Tam Hoàng tử như vậy, trong lòng đối với ánh mắt của Điệp Vận Du càng thêm tán thưởng, đây là một nam nhân thông minh! Hơn nữa kiên trì và thủ đoạn cũng không thiếu! Nghệ Phong thích người như vậy, bởi vì người như vậy không phải bằng hữu thì chính là địch nhân. Chỉ là cái loại này có thể để sinh hoạt của hắn phong phú thêm một chút!
Nghệ Phong nhìn Tam Hoàng tử liên tục uống trà, hắn cảm giác có chút đau lòng, vốn đang chuẩn bị cùng Tam Hoàng tử so kiên trì một chút, lại sợ Tam Hoàng tử uống hết trà, hắn vội vàng nói:
- Tam Hoàng tử muốn làm Hoàng đế?
Lời này vừa nói ra, làm cho Tam Hoàng tử suýt nữa phun hết nước trà trong miệng ra.
- Hỗn đản này, luôn dùng từ trực tiếp như vậy sao? Hắn thật đúng là đủ đại nghịch bất đạo!
Chỉ là, thấy Nghệ Phong nói trắng ra như vậy, Tam Hoàng tử cũng mỉm cười gật đầu, coi như đồng ý lời Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong gõ mặt bàn, sau đó nhìn Tam Hoàng tử cười nói:
- Tam Hoàng tử điện hạ, không phải ta khinh thường ngươi. Chỉ bất quá ngươi so với hai vị ca ca của ngươi, ngươi kém quá xa. Ta cũng không hy vọng tương lai cùng ngươi tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế thất bại, bị hai vị ca ca của ngươi coi là cái đinh trong mắt nhổ đi!
Tam Hoàng tử nhìn Nghệ Phong, tiếu ý trên khóe miệng càng đậm, hắn hỏi ngược lại:
- Nghệ Phong hầu tước sợ hai vị ca ca của ta?
- Ách... Nguồn: https://truyenfull.vn
Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức nói:
- Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, coi như là tìm đối tượng hợp tác, ta cũng phải tìm một người có xác suất thành công cao, như Tam Hoàng tử điện hạ, xác suất thành công... Ha ha...
Nghệ Phong không có nói rõ, thế nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Tam Hoàng tử điện hạ cười cười, hướng Nghệ Phong nói:
- Nếu như ngươi không tìm ta? Lẽ nào ngươi còn có thể tìm người khác sao? Nghệ Phong hầu tước khí phách rất lớn, một lần trực tiếp đối nghịch với hai vị ca ca của ta! Nghĩ đến hai vị ca ca kia của ta, trong lòng đã có kế gạt bỏ ngươi rồi!
Nghệ Phong nhún nhún vai, như trước không nói lời nào.
Tam Hoàng tử thấy thế, hắn cũng không nóng nảy, nhìn Nghệ Phong nói:
- Ý tứ của Nghệ Phong hầu tước ta rất rõ ràng. Ngươi chỉ là muốn chỗ tốt, Điệp phi ngay từ đầu đã nói cho ta biết! Nếu ta không để cho ngươi một chút chỗ tốt, ngươi tuyệt đối không ủng hộ ta! Nàng nói ngươi là lợn chết, ta là nước sôi. Như vậy không sợ ngươi không theo!
Nghệ Phong nghe Tam Hoàng tử nói, suýt nữa bị tức chết, tiểu nương bì Điệp Vận Du này. Vì sao cái gì cũng đem hắn bán đứng. Còn có, nàng dám ví hắn là lợn chết? Nghệ Phong hận đến cắn răng! Hắn quyết định sẽ tìm một cơ hội để nàng nếm thử mấy chiêu nhân sinh mà hắn vừa mới lĩnh ngộ được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...