Nghệ Phong thấy bỗng nhiên xuất hiện một Tướng Cấp, ánh mắt hắn ngưng trọng, nhìn Dạ Quỷ ngã trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia hàn quang. Nếu như Dạ Quỷ xảy ra chuyện, hắn sẽ khó ăn nói với Thiên Nghịch.
Nghệ Phong hướng Cao Thiên, Cao Không nói:
- Cao Thiên, để mọi người trở về đi!
- Vâng! Thiếu gia!
Đấu khí của Cao Thiên hơi vận chuyển ở trên người, cảnh giác nhìn đoàn người vây quanh bọn họ, đặc biệt là ba Tướng Cấp kia, mang theo đám người Dạ Quỷ hướng về phía Nghệ Phong.
Trận doanh đối phương nhìn đám người hướng về phía Nghệ Phong, bọn hắn cũng không có động tác, lẳng lặng nhìn một màn này. Không hề có ý tứ động thủ lần nữa!
Cao Thiên một đường cảnh giác ôm Dạ Quỷ đi tới bên người Nghệ Phong, ánh mắt nhìn khóe miệng tràn ra máu của Dạ Quỷ nói:
- Thiếu gia, người xem?
Nghệ Phong gật đầu, từ trong lòng lấy ra mấy khỏa đan dược, đưa cho Cao Thiên nói:
- Ăn đi, để khôi phục một chút đấu khí!
Một màn này, để mọi người lần thứ hai hít sâu một ngụm lương khí, đan dược cao giai này ở trong tay Nghệ Phong, thật giống như đậu phộng, tùy ý phân phát! Cái này để cho bọn họ đố kị vạn phần! Những người bọn họ muốn mua đan dược như vậy, cũng đều có tiền mà không mua được!
Nghệ Phong thấy Cao Thiên đi phân phát đan dược xuống phía dưới, lúc này hắn mới ngồi xổm xuống kiểm tra Dạ Quỷ, đấu khí tra xét trong cơ thể hắn, cảm thụ được khí tức hỗn loạn của hắn, Nghệ Phong hơi nhíu nhíu mày, từ trong lòng lấy ra một viên đan dược tản ra mùi thơm ngát, không chút nghĩ ngợi bỏ vào trong miệng đang ra máu của Dạ Quỷ.
- Khụ khụ...
Dạ Quỷ ho khan vài tiếng, phun ra mấy ngụm máu.
- Thiếu gia, thế nào?
Cao Thiên vội vàng hỏi.
Nghệ Phong không trực tiếp trả lời, mà là quay đầu hướng năm người còn lại của Sát Lâu nói:
- Bảo vệ tốt đội trưởng của các ngươi!
- Vâng!
Năm người của Sát Lâu vận chuyển đấu khí, hàn quang toả ra trên chủy thủ, sát ý mười phần nhìn bốn phía!
Tuy Cao Thiên không được Nghệ Phong trực tiếp trả lời, thế nhưng cũng biết Dạ Quỷ không có nguy hiểm đến tính mạng. Hắn thở dài một hơi, lẳng lặng đứng ở phía sau Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn ba Tướng Cấp của đối phương, hơn nữa cả Bao Đạt là bốn Tướng Cấp. Nghệ Phong nhìn bọn họ, đáy lòng cười nhạt không ngớt, Nghệ gia này thực là đại thủ bút, hơn mười Sư Cấp, ba Tướng Cấp. Cái này cho dù là đại thế gia của đế đô cũng lấy ra hơn phân nửa lực lượng à nha! Xem ra lần giao phong này, bọn hắn đã hạ quyết tâm muốn thắng!
Ba Tướng Cấp kia cũng đồng dạng nhìn Nghệ Phong, hai bên đối nhãn nhìn nhau, hắn cười lạnh một tiếng nhìn Bao Đạt nói:
- Bao Đạt bá tước, xem ra hạ quyết tâm không muốn trả kim tệ cho ta rồi!
Bao Đạt nhìn Nghệ Phong, trong mắt đồng dạng biến ảo bất định, tuy rằng lần này Nghệ Phong xuất động chỉ có mười người, thế nhưng biểu lộ ra thế lực làm chấn động mọi người, mười người đối kháng rất nhiều cao thủ bên hắn, thậm chí còn bị bọn họ chém giết rất nhiều, tuy rằng một người của đối phương bị thương nặng, thế nhưng kết quả ai cũng biết, bên mình đã thất bại thảm hại.
Đáy lòng Bao Đạt không khỏi mắng to, làm quân cờ cho người khác thực mẹ nó khổ sở, hai bên đều có thực lực biến thái!
- Nghệ Phong hầu tước nói đi đâu vậy, Bao Đạt ta đã nói qua, ta không có lấy kim tệ của ngươi, cớ sao lại đi trả?
Tuy rằng Bao Đạt vừa mới chiếm chút thượng phong từ Nghệ Phong, thế nhưng nhìn một Tướng Cấp gia nhập lần thứ hai, trong lòng hắn cũng hơi có chút lo lắng.
Nghệ Phong hừ một câu nói:
- Bản thiếu cũng không muốn Kim tệ, chỉ là thủ hạ của ngươi làm thủ hạ của ta bị thương nặng, điểm ấy chúng ta còn phải hảo hảo lãnh giáo một phen!
Câu nói này thiếu chút nữa làm Bao Đạt chửi mẹ nó. Bên hắn bị giết nhiều người như vậy chưa nói, bên ngươi chỉ bị thương một người liền muốn qua đây lãnh giáo? Lẽ nào thủ hạ của ngươi đều là long thể, thủ hạ của ta đều bùn đất đắp thành sao?
Mọi người nghe thế, đối với việc Nghệ Phong bao che khuyết điểm và không nói lý lại hiểu thêm một tầng, nhãn thần nhìn về phía Bao Đạt cũng tràn đầy đồng tình. Còn kém không hướng hắn nói "cố nén bi thương đi" !
- Hừ!
Bao Đạt hừ một câu, nhìn thi thể nằm đầy đất, nhớ tới Nghệ Phong mới vừa nói, hắn vẫn nhịn không được hừ lạnh.
Nghệ Phong không để ý đến tiếng của Bao Đạt, quay đầu nhìn về phía Tướng Cấp vừa mới đánh lén Dạ Quỷ, nhàn nhạt nói:
- Ngươi làm thủ hạ của ta bị thương nặng, vậy ngươi hãy dùng mệnh hoàn lại đi!
Câu nói này nhất thời để ánh mắt mọi người tập trung lên trên người Tướng Cấp kia, sau đó lần thứ hai nhìn biểu tình trầm ổn như trước của Nghệ Phong.
Tướng Cấp kia xem thường nhìn thoáng qua Nghệ Phong, rất khinh thường nói:
- Ngươi dùng cái gì muốn mạng của ta?
Ngữ khí của Tướng Cấp này rất tự ngạo, thực lực của hắn đã tới tam giai, hơn nữa bên mình còn có hai cường giả Tướng Cấp nhị giai, Nghệ Phong làm sao có năng lực ở trong đông đảo cường giả này lấy tính mệnh của hắn? Huống chi, Nghệ công cũng tuyệt đối không nhìn một cường giả Tướng Cấp như mình bị chém giết?
- Ngươi là khinh thường ta?
Nghệ Phong nhìn Cường giả Tướng Cấp kia nhàn nhạt nói.
Cường giả Tướng Cấp kia ngạo nghễ liếc mắt nhìn Nghệ Phong, tuy rằng không có nói rõ ra, thế nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Nghệ Phong nhất thời nở nụ cười, nhìn Cường giả Tướng Cấp kia nói:
- Tốt! Ngươi còn có giúp đỡ gì thì mau gọi ra đi! Miễn cho đến lúc đó hối hận!
Cường giả Tướng Cấp kia hừ lạnh một câu, ngạo nghễ nhìn Nghệ Phong, hắn muốn nhìn rốt cuộc Nghệ Phong làm sao lấy tính mệnh của mình?
Nghệ Phong thấy thế cũng không cho là đúng, hắn cười cười nói:
- Ha ha, các ngươi hẳn là không còn cao thủ nữa! Nếu như vậy, bản thiếu sẽ động thủ!
Bao Đạt nghe Nghệ Phong nói như vậy, hắn mơ hồ có một dự cảm bất tường, hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía chỗ Nghệ Công ẩn thân, hắn hi vọng Nghệ gia lại phái ra một cao thủ, như vậy mới có chút an toàn.
Chỉ là, hắn đợi một đoạn thời gian, cũng không thấy một người Nghệ gia đi ra, hắn cũng đoán được, sợ là Nghệ gia phái đi ra nhiều người như vậy đã là cực hạn, dù sao lúc đó Nghệ gia và hắn suy đoán, đánh giá lực lượng Nghệ Phong mang đến vô cùng thấp!
Bao Đạt hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn tia dự cảm bất an trong lòng kia. Hắn cho rằng đây là cảm giác buồn lo vô cớ. Bên mình có đông đảo cao thủ như vậy, chẳng lẽ còn sợ một Nghệ Phong sao?
- Ngươi tính đi, trong vòng ba chiêu, ta nhất định lấy tính mệnh của ngươi!
Nghệ Phong nhìn Cường giả Tướng Cấp kia nhàn nhạt nói. :
Câu nói này, nhất thời làm giữa sân ồ lên một mảnh, cả đám vì Nghệ Phong nói mà kinh hãi rồi, trong vòng ba chiêu lấy tính mệnh của một Cường giả Tướng Cấp, lại dưới tình huống Tướng Cấp này được đông đảo Tướng Cấp cùng Sư Cấp khác bảo hộ!
Mọi người cổ quái liếc mắt nhìn nhau, nhìn Nghệ Phong nghị luận nói:
- Có phải là đầu Nghệ Phong bị vô nước không? Tuy rằng hắn xác thực mạnh như vậy, thế nhưng trong ba chiêu lấy mạng một Tướng Cấp? Hắn cho rằng hắn là Vương Cấp sao? Coi như là Vương Cấp, cái này cũng là một khiêu chiến a!
- Nghệ Phong quá kiêu ngạo rồi! Ba chiêu lấy tính mệnh một Tướng Cấp, hắn thật đúng là dám nghĩ!
- Ha ha, hảo hảo xem đi! Ta cũng muốn nhìn một chút, Nghệ Phong rốt cuộc có thủ đoạn gì, có thể để hắn nói ra lời ngưu bức như vậy!
...
Tất cả các nghị luận đều có ý không tin, đồng dạng Nghệ Công đứng ở nơi bí ẩn nghe thấy những lời này, khóe miệng không khỏi thoáng hiện nụ cười châm chọc. Hắn biết Nghệ Phong có vài phần thực lực, thế nhưng muốn trong vòng ba chiêu lấy tính mệnh thủ hạ của mình, kia hầu như là nói mộng.
Mà chỉ có Thượng Quan Vũ Phượng đứng ở một chỗ khác, nàng chăm chú nhìn Nghệ Phong, tuy rằng không biết lòng tin của Nghệ Phong từ đâu đến, thế nhưng nhìn Nghệ Phong sáng tạo nhiều kỳ tích như vậy, không ngờ đáy lòng nàng lựa chọn tin Nghệ Phong. Đôi bích thủy của nàng chăm chú nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Nghệ Phong, tựa hồ muốn xem thấu Nghệ Phong!
Cùng lúc đó, bầu không khí trong sân cũng an tĩnh lên, lẳng lặng đợi Nghệ Phong xuất thủ, nhìn hắn có năng lực gì mà nói ra lời kiêu ngạo như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...