Nghệ Phong ra khỏi Học viện Trạm Lam, nhanh chân bước về phía phủ đệ của mình. Đối với việc Học viện Trạm Lam có đáp ứng điều kiện của mình hay không, hắn cũng không hề lo lắng. Có thể đáp ứng là tốt nhất. Hai cường giả Tướng Cấp đủ cho mình hoành hành tại đế đô. Cho dù đối mặt với phản kích của hai đại thế gia, hắn cũng không cần lo lắng.
Nếu không đáp ứng, đối với mình cũng không có tổn thất gì. Nghệ Phong không tin bọn họ có thể giải được độc biến dị "Lam lăng hoa" mà không cần sự trợ giúp của mình.
Chỉ là, đáy lòng Nghệ Phong cũng có chút bất đắc dĩ. Nếu sớm biết có thể sẽ gặp phải độc này, trước đây khi ngũ trưởng lão dạy mình, mình chăm chỉ học một chút, cũng không đến nỗi nước đến chân mới nhảy như hiện tại.
Tuy rằng mình tự tin có thể giải được độc này, nhưng không nắm chắc mười phần, vẫn không tránh khỏi lo lắng. Dù sao điều này cũng quan hệ đến sinh mạng của mình.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong lại không khỏi nhớ đến tiểu ny tử Khinh Nhu kia. Bởi vì động lòng trước vẻ yếu đuối của nàng, mình ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lấy thân thử độc.
Mẹ kiếp! Không hay a! Bản thiếu sao lại làm chuyện lỗ vốn như vậy?
Trong lòng Nghệ Phong không khỏi hung hăng mắng chửi mình một phen. Chỉ là, nghĩ tới dáng vẻ xấu hổ yêu kiều mỹ lệ của tiểu ny tử, trong lòng hắn lại thầm tính toán. Lần sau nhất định phải kêu nữ nhân này cùng mình nghiên cứu cấu tạo thân thể mới được!
Nghệ Phong nhãn tản đi bộ trên đường. Khi tới một hẻm nhỏ cổ kính, hắn nhanh chóng nhịn không được nhíu nhíu mày. Nghệ Phong ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Nghệ Phong cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất quả nhiên thấy được một chút máu. Nghệ Phong đi theo dấu máu vài bước liền thấy một nam nhân đang nằm trong vũng máu, trên ngực có một vết thương cực lớn. Máu tươi không ngừng từ đó trào ra.
Nam nhân thấy Nghệ Phong đi đến, trong lòng kĩnh hãi, cố gắng gượng đứng lên, nhưng vết thương quá nặng khiến hắn không thể nào động đậy được thân thể.
Nhìn Nghệ Phong tới càng lúc càng gần, nam nhân nắm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt dữ tợn không gì sánh được!
Nghệ Phong liếc mắt nhìn trọng kiếm trong tay nam nhân, sau đó nhìn thoáng qua vẻ mặt kiên nghị của hắn, thầm suy nghĩ có nên tới hay không.
Nam nhân thấy khoảng cách giữa mình và Nghệ Phong càng lúc càng thu hẹp, thân thể hơi cử động, khiến máu từ vết thương càng mạnh mẽ trào ra. Với tốc độ này, e là không được bao lâu hắn sẽ mất máu mà chết!
Nghệ Phong thấy vẻ cảnh giác của nam nhân đối với mình, hắn nhíu mày nói:
- Bản thiếu khó có được một lần hảo tâm. Bỏ lỡ sẽ không có cơ hội!
Nam nhân vẫn chăm chú nhìn Nghệ Phong, thân thể rốt cuộc không động đậy nữa, tựa hồ lúc này hắn cũng hiểu rõ, nếu như đây là địch nhân của mình đã sớm một kiếm chém chết mình rồi.
Nghệ Phong thấy nam nhân trọng thương rốt cục không nhúc nhích nữa liền lấy từ trong lòng ra một lọ dược vật, đổ lên vết thương thật lớn trên ngực hắn. Cùng lúc đó, kim châm trên tay Nghệ Phong cũng không ngừng liên tiếp phóng ra. Bạn đang đọc truyện được tại
Rất nhanh, máu vốn đang mạnh mẽ trào ra từ vết thương đã dần ngưng chảy, chỉ còn chút ít vẫn tiếp tục hơi rỉ ra.
Nghệ Phong thấy thế không khỏi cau mày. Hắn nhìn ngực nam nhân giống như bị một đao khoét sâu vào, không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Bị thương nặng như vậy lại không hề hôn mê, có thể thấy sức chịu đựng của hắn kiên cường đến mức nào!
Nam nhân trọng thương hiển nhiên mất máu quá nhiều, sắc mặt trở nên trắng bệch. Mặc dù đại bộ phận chảy máu đã được Nghệ Phong đơn giản xử lý qua, nhưng một phần nhỏ máu vẫn tiếp tục tuôn trào. Hắn vẫn có thể mất mạng bất cứ lúc nào!
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, lấy từ trong lòng ra một viên đan dược đút cho hắn. Đồng thời hơi vận chuyển đấu khí, bao trùm lên kim châm, đâm lên người hắn.
Thế nhưng, khi đấu khí của Nghệ Phong dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn, vừa định giúp hắn giải khai dược lực, lại phát hiện toàn bộ đấu khí bị đẩy hết ra ngoài.
Tình huống như vậy khiến Nghệ Phong kinh hãi nhìn nam nhân trọng thương này, không thể tin được hoảng hốt hỏi:
- Ngươi là Vương Cấp?
Nghệ Phong sững sờ tại chỗ. Chỉ có Vương Cấp mới có thể tự động xua đi đấu khí của mình.
Một cường giả Vương Cấp không ngờ bị người đánh trọng thương, có thể thấy được đối thủ của hắn kinh khủng cỡ nào. Nghệ Phong thậm chí có chút hối hận. Cứu một người không hề có quan hệ gì với mình lại đắc tội một người có thể đánh trọng thương cường giả Vương Cấp, thực không đáng!
Mà ngay khi Nghệ Phong còn đang kinh hãi về thực lực của nam nhân này, tiếng bước chân gấp gáp lại vang lên bên tai hắn.
Nghệ Phong hầu như không cần suy nghĩ cũng biết được đối phương hẳn là đang truy sát nam nhân trọng thương này. Tình huống như vậy khiến hắn không khỏi cười khổ.
- Xem ra hôm nay xui xẻo rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...