- Câm miệng!
Nghệ Phong một lần nữa quát lên với Họa Thủy.
- Lần thứ tư rồi!
Họa Thủy gần như nghiến răng nghiến lợi quay qua Nghệ Phong nói. Nàng ở Chanh Ban có bao giờ phải chịu đựng khiêu khích của một tên hỗn đản mới vào như vậy.
Nghệ Phong không thèm phản ứng lại Họa Thủy, mà quay đầu lại hỏi Khinh Nhu:
- Khinh Nhu, nàng tin ta chứ?
Khinh Nhu thấy Nghệ Phong chăm chú nhìn mình, không khỏi kinh hoảng né tránh ánh mắt của hắn, ôn nhu nói:
- Ta...
Nhưng nàng còn chưa nói hết câu, đã bị Họa Thủy ngắt lời:
- Khinh Nhu, đừng tin chuyện ma quỷ của tiểu tử này! Hắn chính là coi trọng muội, muốn tìm cơ hội tiếp cận muội mà thôi!
Họa Thủy tuyệt đối không cho phép tên hỗn đản thoạt nhìn cực kỳ xấu xa này tiếp xúc với Khinh Nhu thuần khiết thiện lương của mình.
- Họa Thủy tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy a!
Khinh Nhu xấu hổ, sẵng giọng kêu lên với Họa Thủy.
Nghệ Phong không có và này Nghệ Phong không thèm tiếp tục gây sự với nữ nhân này nữa, trực tiếp nhìn Khinh Nhu nói:
- Loại độc này kinh khủng thế nào sau này các ngươi sẽ biết. Hiện tại nàng chỉ có cảm giác như người mang thai, một thời gian nữa nàng sẽ thấy thân thể vô lực, đầu óc mê muội, thậm chí có chút khó thở.
Họa Thủy rất muốn ra quyền hung hăng trừng trị tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một phen, buộc hắn dừng lại, nhưng nàng cũng muốn nghe rốt cuộc hắn còn có thể nói ra cái quỷ gì.
- Khinh Nhu, nếu như nàng không tin, có thể tìm một y sư cao cấp kiểm tra. Nếu chỉ kiểm tra bình thường, có thể bọn họ sẽ tra không ra, nàng kêu bọn họ chú trọng hai nơi lòng bàn tay và mi tâm. Độc tố trong hai khu vực này nồng đậm hơn cả, bọn họ hẳn là có thể nhận thấy được.
Nghệ Phong quay qua Khinh Nhu nói.
Khinh Nhu nghe Nghệ Phong nói như vậy nhất thời đã tin hơn nửa, bởi vì vài ngày trước nàng đã nhờ một y sư cao cấp kiểm tra qua thân thể, kết quả hẳn giải thích nàng nhiễm phong hàn.
- Ta thực sự trúng độc rồi sao?
Khinh Nhu nhìn Nghệ Phong hỏi.
Nghệ Phong gật đầu, lấy từ trong người ra mấy viên thanh độc, đưa cho Khinh Nhu nói:
- Nàng cầm mấy viên đan dược này đi. Tuy rằng không hoàn toàn giải hết độc nhưng cũng giúp cảm giác mang thai của nàng biến mất. Nếu nàng muốn khỏi hắn, sau này cứ tới tìm ta, ta sẽ giúp nàng nghĩ biện pháp.
Nghệ Phong rất tự tin có thể áp chế độc này phát tác, nhưng nếu muốn thanh trừ triệt để lại không có lòng tin quá lớn. Bởi vì đối với loại độc biến dị "Lam lăng hoa" hắn cũng không có hiểu biết nhiều. Tuy rằng bằng hữu của Ngũ trưởng lão đã dạy độc này cho lão, nhưng kiến thức Nghệ Phong học của ngũ trưởng lão lại đều mang tính chọn lọc, mà biến dị "Lam lăng hoa" lại là một trong những môn độc hắn không chọn. Chỉ là, hắn từng nghe ngũ trưởng lão đề cập qua rất nhiều lần, cho nên mới có thể nhận ra mà thôi.
Khinh Nhu đưa tay tiếp nhận đan dược, gật đầu.
Họa Thủy thấy Khinh Nhu gật đầu như thuận như vậy, có cảm giác Khinh Nhu như chú cừu non thuần khiết bị lừa. Nàng có chút sốt ruột nói:
- Khinh Nhu, hắn lừa muội đó!
Nghệ Phong đưa mắt lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân quả thực lớn lên gây họa này, ánh mắt không tự chủ đảo đảo qua cái rốn của nàng, thản nhiên nói:
- Nữ nhân điên, ngươi cũng đã uống máu của Khinh Nhu, nếu ngươi không tin, có thể tìm y sư cao cấp kiểm tra một phen, xem hắn có thể trị được cho ngươi hay không.
- Được! Kiểm tra thì kiểm tra!
Họa Thủy vui mừng nói. Nàng không tin độc mà Nghệ Phong phát hiện ra sẽ có chút lợi hại nào. Nói chuyện giật gân luôn luôn là bản tính của con người, chính nàng cũng thường làm như vậy. Nếu muốn đối chất với tiểu tử này, cách đó là hay nhất.
- Đi thôi! Ngay bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi tìm y sư cao cấp.
Họa Thủy một khắc cũng không muốn trì hoãn, nói với Nghệ Phong.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Khinh Nhu. Đối với Họa Thủy, nàng cũng không có cách nào, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu. Đương nhiên, Khinh Nhu cũng muốn chứng thực chuyện này. Tuy rằng nàng thiện lương nhưng cũng không ngốc, ngược lại cực kỳ thông minh. Tất nhiên nàng đã đoán được việc mình trúng độc nhất định có liên quan đến mấy vị ca ca của mình.
Khinh Nhu cũng không muốn để phụ thân biết chuyện này. Nàng không muốn vì mình mà phụ thân cùng mấy vị ca ca xảy ra xung đột. Đây chính là tâm tính thiện lương của Khinh Nhu.
Nghệ Phong gật đầu. Nếu đối phương có y sư cao cấp kiểm tra là hay nhất. Đối với Khinh Nhu mỹ lệ, Nghệ Phong không hi vọng nàng hương tiêu ngọc vẫn. :
...
Đám người Chanh Ban thấy Nghệ Phong bị Họa Thủy mang đi, đồng thời bọn họ cũng không tin Khinh Nhu trúng độc khó giải, nhất thời nhìn có chút hả hê.
- Ha ha! Tiểu tử này còn thật sự không sợ chết! Không ngờ còn dám đi theo Họa Thủy!
- Tiểu tử này vừa tới đã có chủ ý với Khinh Nhu, Họa Thủy không nổi bão mới là lạ!
- Thật sự muốn đi cùng Họa Thủy xem Nghệ Phong bị chỉnh thê thảm đến thế nào. Chậc chậc! Không ngờ dám cùng Họa Thủy đi tìm y sư cao cấp!
- Ngươi xong rồi a! Họa Thủy mà cũng dám đi theo sao? Nàng chỉnh người thực sự nghiêm khắc đó. Nghe nói đám người Lăng Thiên Vũ cũng đều đã bị nàng chỉnh qua.
- Ha ha... Cái này còn phải nói sao? Ai dám thực sự theo tới đại bản doanh của Họa Thủy chứ?
- ...
Mọi người ta một câu ngươi một câu bàn luận sôi nổi, hiển nhiên là cực kỳ cố kỵ Họa Thủy. Nỗi sợ hãi đối với nàng đã thực sự in sâu vào trong tiềm thức mỗi người.
Mà lúc này Nghệ Phong lại không nhanh không chậm đi theo phía sau Họa Thủy, chỉ cảm thấy dường như Họa Thủy rất sợ hắn tiếp xúc với Khinh Nhu, cứ lôi kéo Khinh Nhu không cho hắn tiếp cận.
Hành động này khiến Nghệ Phong sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói thầm:
- Bản thiếu là người chính trực, ngươi cứ phòng ta như phòng sắc lang thế là sao?
Nghệ Phong nhìn về phía Họa Thủy, vừa lúc thấy nàng nắm tay Khinh Nhu, hắn không khỏi ngạc nhiên, lập tức trong lòng lại cười trộm không ngớt.
- Hắc hắc! Thì ra nữ nhân này mới là một nữ sắc lang! Họa Thủy không ngờ lại có khuynh hướng hoa bách hợp!
Nghệ Phong cười nhạt không ngớt, thậm chí tưởng tượng thấy hình ảnh hai thân thể nữ nhân trơn bóng dụ hoặc cùng quấn quýt trên giường. Thật là sảng khoái a! Đối với hoa bách hợp, Nghệ Phong vẫn luôn có thái độ tán thưởng.
Khi Khinh Nhu chú ý tới Nghệ Phong, thấy bộ dáng hắn như vậy, sắc mặt nàng nhất thời đỏ bừng lên. Nàng hơi giãy dụa, rút tay khỏi tay Họa Thủy, không muốn Nghệ Phong có hiểu lầm gì.
Họa Thủy thấy Khinh Nhu giãy giụa muốn rút khỏi tay mình, nàng tàn bạo quay sang Nghệ Phong hừ lạnh nói:
- Hỗn đản, ngươi đi lên trước chúng ta!
Nghệ Phong sờ sờ mũi:
- Chuyện đó và chuyện ta đi lên trước có quan hệ gì? Các ngươi chơi đùa là việc của các ngươi, ta xem là việc của ta!
Câu nói của Nghệ Phong nhất thời khiến Khinh Nhu đỏ mặt tới mang tai. Nàng gấp giọng giải thích:
- Nghệ Phong, không phải ngươi...
- Khinh Nhu a! Không có việc gì. Không phải chỉ là nữ nhân đụng chạm vài cái sao? Cái này đã tính là gì. Ta còn chứng kiến nữ nhân quấn quýt cùng một chỗ. Không có gì đâu! Ta sẽ không khinh bỉ các nàng. Đối với hoa bách hợp, ta vẫn rất tán thưởng!
Nghệ Phong nghiêm túc nói.
- A! Không phải như ngươi nghĩ đâu!
Khinh Nhu cảm thấy mình điên rồi, sao càng giải thích càng đen vậy? Nghĩ vậy, nàng không khỏi trừng mắt liếc Họa Thủy.
- Khinh Nhu, ta thực sự không nghĩ gì a! Hoa bách hợp thôi mà, có đôi khi nam nhân rất thích nữ nhân hoa bách hợp!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói, muốn Khinh Nhu vượt qua áp lực tâm lý.
Họa Thủy lúc này cũng cổ quái liếc mắt nhìn Nghệ Phong, lập tức tán thưởng nói:
- Thấy ngươi thức thời như vậy, lát nữa ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng một chút.
Khinh Nhu thấy Họa Thủy nói như vậy không khỏi có cảm giác muốn đánh nàng ta một trận, oán hận trừng mắt nhìn hai người, trong lòng thầm mắng: "Hủ nữ đãng nam, thật sự xứng đôi!"
Họa Thủy thấy Khinh Nhu chuẩn bị tức giận, lập tức không dám có hành động gì nữa, luôn miệng xin lỗi nàng không ngớt.
Cũng chỉ có trước mặt Khinh Nhu Họa Thủy mới thu liễm tính tình. Thái độ này của Họa Thủy khiến Nghệ Phong kinh ngạc không ít. Hiển nhiên, nữ nhân ăn mặc hoang dã dụ hoặc như vậy còn biết xin lỗi cũng quả là hiếm gặp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...