Điệp Vận Du bất đắc dĩ đành liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Nhưng ngươi cũng không thể càn rõ ở trong trường học như vậy, vừa mới đi qua liền phế hơn mười học sinh của người ta.
Điệp Vận Du rất bất đắc dĩ đối với Nghệ Phong: vừa mới vào Học viện Trạm Lam đã phế học sinh Bạch Kim, quả thực là không coi ai ra gì. Phải biết rằng, mỗi một học sinh Bạch Kim đều là bảo bối của Học viện Trạm Lam.
Nhìn bộ dáng của phó viện trưởng, hiển nhiên tức giận không nhẹ! Cho dù chính mình đối mặt với hắn cũng không có chút nào che dấu sự tức giận đối với Nghệ Phong.
- Điệp tỷ tỷ biết bước tiếp theo của ta là cái gì không?
Bỗng nhiên bàn tay Nghệ Phong ngừng làm chuyện xấu, hắn nói nhàn nhạt với Điệp Vận Du, đột nhiên Nghệ Phong dừng động tác lại khiến nàng cảm thấy có chút không thích hợp!
- Ngươi muốn làm cái gì?
Điệp Vận Du nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, tên bại hoại này không chiếm tiện nghi của chính mình thực đúng là ngạc nhiên.
- Kỳ thực cũng không có gì, ta chỉ là muốn phế đi toàn bộ ngũ hổ của Học viện Trạm Lam mà thôi!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói rằng, ở vấn đề này hắn không thương lượng một chút nào. Cho dù phó viện trưởng muốn khai trừ hắn thì hắn cũng sẽ không hối tiếc!
- Cái gì?
Điệp Vận Du cả kinh kêu lên, nàng cảm giác đầu của Nghệ Phong đang nóng lên. Phế bỏ năm học sinh Bạch Kim, phó viện trưởng không nổi bão lên mới là lạ!
- Rốt cuộc bọn họ đắc tội ngươi như thế nào mới khiến ngươi hận như vậy?
Điệp Vận Du xoa xoa huyệt thái dương nói, đối với tên đệ đệ mờ ám này, nàng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
- Bọn họ không nên dùng từ Hoa Hạ bang. Trên thế giới này chỉ có ta mới xứng đáng dùng từ Hoa Hạ!
Thanh âm nhàn nhạt khiến Điệp Vận Du tiếp tục thấy được sự kiêu ngạo của Nghệ Phong: Nghệ Phong có phải là quá bá đạo không, ngay cả một cái tên cũng không cho người khác dùng? Cho dù là hoàng đế đế quốc cũng không bá đạo như vậy đi!
Bàn tay mềm mại nhỏ bé của Điệp Vận Du sờ lên trán của Nghệ Phong, thì thào lẩm bẩm:
- Không phát sốt a!
Động tác của nàng khiến Nghệ Phong dở khóc dở cười, hắn đưa tay lên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Điệp Vận Du nói:
- Nàng mới đang phát sốt! Phó viện trưởng đã nói với nàng những cái gì? Quên đi, quan tâm hắn nói những cái gì làm gì! Dù sao đi nữa ta cũng phải tiêu diệt Hoa Hạ bang!
Điệp Vận Du nghe được Nghệ Phong nói chắc như đinh đóng cột, nàng biết chắc chắn Nghệ Phong sẽ làm như vậy. Nàng còn nhớ kỹ hồi trước thực lực của Nghệ Phong không bằng đệ tử Kim Ưng Tông, thế nhưng tính tình quật cường của hắn đã khiến hắn đi ra ngoài chém giết đối phương! Nghệ Phong quyết định chuyện gì thì cho dù chính mình cũng không thể thay đối chủ ý của hắn.
Chỉ có điều Điệp Vận Du vẫn không rõ rốt cuộc hai chữ Hoa Hạ này có ý nghĩa gì khiến Nghệ Phong đặt nặng như vậy, nếu như chính mình nhớ không lầm thì trước đây Nghệ Phong nói muốn thành lập một đế quốc tên là Hoa Hạ đi!
- Hoa Hạ có ý nghĩa rất lớn đối với ngươi sao?
Điệp Vận Du dò hỏi, nàng thực sự vô cùng hiếu kỳ. Rốt cuộc vì sao hai chữ này có thể làm cho tâm tình Nghệ Phong không thể khống chế được.
- Ách…
Khóe miệng Nghệ Phong nở nụ cười, nụ cười rất thân thiết và ấm áp. Điều này khiến cho Điệp Vận Du nhìn ngẩn ngơ, cho tới bây giờ Điệp Vận Du vẫn còn chưa thấy qua bộ dạng của Nghệ Phong như vậy, quả thật giống như vẻ ấm áp khi nhớ tới mẫu thân.
Nghệ Phong nhớ tới cha mẹ đã làm lụng vất vả suốt đời để nuôi mình nên người, nhớ tới muội muội tinh quái của chính mình, nụ cười trên khóe miệng Nghệ Phong càng thêm ấm áp. :
Điệp Vận Du ôm Nghệ Phong, chăm chú nhìn khuôn mặt hắn hỏi:
- Ở đó có thật tốt như vậy không?
- Ha ha... Có thể sinh ra một người tài giỏi như ta, có thể là một địa phương kém sao?
Nghệ Phong từ từ hồi phục tinh thần từ trong hồi ức.
- Lăn...
Điệp Vận Du trực tiếp không nhìn những lời này của Nghệ Phong.
- Cho dù có địa phương như vậy thì cũng tuyệt đối không phải là nơi ngươi sinh ra. Ta chưa từng nghe Đế quốc Trạm Lam có một địa phương như vậy.
Nghệ Phong bất đắc dĩ đành nhún vai, cũng không có cố gắng giải thích, trên thực tế, chuyện tình ly kỳ như vậy có nói ra cũng không ai tin tưởng!
- Nàng không tin thì thôi, ta nói cho nàng! Ở Hoa Hạ Tôn Cấp nhiều như chó, Quân Cấp chỉ có triển vọng làm tiểu nhị của điếm, Thánh Cấp thì đi trông nhà xí, Thần Cấp giỏi lắm chỉ đi làm người quét rác. Người Hoa Hạ chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ để giết chết tất cả các ngươi! Coi như là ta ở Hoa Hạ cũng chỉ là thứ cặn bã của xã hội!
Nghệ Phong bốc phét thật lực, phảng phất như mỗi người Hoa Hạ đều là thiên thần!
- Hi hi...
Điệp Vận Du cười vui vẻ, nàng ưỡn ngực lên:
- Nghệ Phong, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy được ngươi tự hạ thấp chính mình như vậy.
Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ nói:
- Không có biện pháp, người Hoa Hạ chính là lợi hại như vậy, ta nghĩ muốn nói khoác cũng không thể được!
- Lăn...
Điệp Vận Du lười nghe Nghệ Phong bốc phét thành thần, nàng nói:
- Ngươi phải chú ý ít nhiều. chỉ là ta nhắc nhở ngươi một điểm, cho dù hôm nay ngươi diệt một Hoa Hạ bang, nếu lần sau còn có người dùng tên Hoa Hạ thì sao, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn độc chiếm hai cái từ này?
Điệp Vận Du hiển nhiên không tán thành hành vi điên cuồng của Nghệ Phong.
- Đơn giản thôi, có một người thì ta giết một người, có hai người thì ta giết hai người. Giết cho đến khi ca thế giới đều bị chấn động thì thôi, ta xem còn ai dám dùng!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, trong giọng nói tràn đầy kiên định.
Một câu nói khiến Điệp Vận Du dại ra tại chỗ: xem ra tiểu tử này thực sự điên rồi!
Điệp Vận Du bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng không muốn quản nhiều việc vào người. Dù sao đi nữa Nghệ Phong cũng không phải tới Học viện Trạm Lam để học tập. Cho dù bị phó viện trưởng khai trừ thì hắn cũng không có chút cảm giác nào.
- Ta thực sự muốn biết ngươi sẽ gây ra phong ba ở Học viện Trạm Lam như thế nào!
- Ách... Chuyện đó, ta luôn luôn khiêm tốn a!
Nghệ Phong nói rất chăm chú khiến Điệp Vận Du trợn mắt khinh bỉ một tiếng: muốn tiêu diệt ngũ hổ của người ta, ngươi còn không biết xấu hổ nói khiêm tốn. Ngươi thật đúng là khiêm tốn!
- Ở trong Học viện Trạm Lam tàng long ngọa hổ! Ngươi làm việc gì cũng phải cẩn thận!
Đột nhiên Điệp Vận Du nói.
Nghệ Phong tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Điệp Vận Du, hắn hơi cười cười, nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm giống như có thể chảy nước của nàng, hắn không khỏi cúi đầu xuống hôn một cái.
Điệp Vận Du hầu như phản xạ có điều kiện né tránh, gương mặt của nàng ửng đỏ động lòng người, liếc mặt nói với Nghệ Phong:
- Không được làm xằng làm bậy!
Nghệ Phong bá đạo lấy tay giữ lấy khuôn mặt của Điệp Vận Du, không chút nghĩ ngợi hung hăng cúi xuống hôn lấy hôn để.
Hai người không cần phải nói nhiều liền quấn lấy nhau, Nghệ Phong rất bá đạo, không chút kiêng nể hôn vào đôi môi non mềm của Điệp Vận Du. Vẻ bá đạo của hắn khiến nàng có muốn tránh cũng không thoát được, hơi thở nóng rực do Nghệ Phong phun ra khiến nàng cũng hơi có chút mê ly!
- Ai nha…
Chung quy Điệp Vận Du cũng không ngăn Nghệ Phong lại, bị hắn giữ chặt khiến nàng có chút phát hận, mặc dù chính mình với Nghệ Phong vô cùng mờ ám, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, tay nàng đặt lên hông Nghệ Phong, hung hăng cấu véo.
Nghệ Phong đã có thâm niên trong nghề, sao có thể bởi vì chút đau đớn bên hông mà bỏ qua mỹ vị trong miệng. Hắn không chút quan tâm tới bàn tay Điệp Vận Du đang không ngừng tăng lực bên hông, tiếp tục tham lam hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Điệp Vận Du.
Bàn tay Nghệ Phong giống như rắn luồn vào trong quần áo của Điệp Vận Du, đặt tay lên địa phương vô cùng lưu luyến kia. Tay kia cũng không kém chút nào, men theo bờ lưng trắng Mịn của Điệp Vận Du mà đi dần dần xuống chỗ vểnh ở phía dưới.
Điệp Vận Du thấy tiểu tử này càng lúc càng lấn tới, đành phải buông tay ở bên hông Nghệ Phong ra, gắt gao giữ lấy tay Nghệ Phong không cho lấn thêm, thế nhưng ngoài miệng lại rất phối hợp với Nghệ Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...