Mị Ảnh

 
- A!
 
Trong tiếng hét thảm, một ngón tay văng ra. Nghệ Phong không để ý tới Ngưu Quý đang chảy máu, thân ảnh chớp động đuổi theo, Long Kiếm huy vũ, nạp linh giới rơi vào tay của hắn.
 
Nghệ Phong không dò xét đồ vật bên trong Nạp Linh giới, chỉ cần thấy hình xăm trên Tru Tiên kiếm đang chuyển động là có thể biết bên trong giới chỉ quả thật có linh châu.
 
Ngưu Quý nắm bàn tay có một ngón bị cắt đứt, hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn Nghệ Phong, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng cùng thù ghét.
 
Bất quá, Nghệ Phong đối với ánh mắt như thế đã gặp rất nhiều, hắn không chút phật lòng nhìn đối phương cười nói:
 
- Cám ơn nhiều!
 
Ngưu Quý nghe thấy những lời này của Nghệ Phong, bị chọc suýt nữa phun máu, hắn hít sâu một hơi nhìn Nghệ Phong cả giận đe dọa:
 
- Ngươi sẽ phải hối hận.
 
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
 
- Vậy sao? Hiện giờ bản đế sẽ tiễn ngươi đi uống trà với diêm vương.
 
Ngay tại thời điểm Nghệ Phong chuẩn bị động thủ thì Khải Nam vội đưa tay kéo hắn lại:
 
- Nghệ Phong Thánh cấp. Đừng!
 
- Hả?
 
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn hai người.

 
Khải Nam ngượng ngùng nói:
 
- Nếu đoạt đồ của hắn thì được, nhưng đối phương dù sao cũng một Thánh cấp. Nếu như bị ngươi chém giết sẽ dẫn tới xung đột giữa hai trận doanh, hậu quả này không ai dám gánh vác. Quan trọng nhất là không dễ chém giết một Thánh cấp, nếu ép quá, hắn mà tự bạo thì chúng ta cũng không có chỗ tốt gì.
 
Nghe Khải Nam nói, Nghệ Phong khẽ nhíu mày. Bất quá thấy Hi Lâm cũng tỏ vẻ bỏ qua cho Ngưu Quý, vì thế Nghệ Phong nhún nhún vai không tiếp tục nữa. Các ngươi cũng không muốn giết đối phương, vậy ta cũng chẳng muốn để ý, dù sao ta cũng phải ra khỏi bí cảnh này.
 
- Vậy thì để cho ngươi tiếp tục sống.
 
Nghệ Phong nhìn Ngưu Quý không sao cả nói.
 
Khi Nghệ Phong chuẩn bị xem xét đồ vật bên trong giới chỉ thì sắc mặt hắn biến đổi, lạnh lùng nhìn hai người Hi Lâm Khải Nam nói:
 
- Cường giả cùng trận doanh của đối phương đã bị kinh động. Chia làm ba hướng chạy mau.
 
Khải Nam gật đầu, hắn cũng đã nhận ra điều này. Bất quá trong lòng thầm nghĩ hắn, một chiêu cuối của ngươi mạnh mẽ như thế làm sao không kinh động tới các cường giả bên đó được.
 
Hi Lâm cùng Khải Nam cũng không tiếp tục dây dưa, hai người thu liễm khí tức bay về hai phương hướng khác nhau. Dù sao đây còn là địa bàn của người ta, bọn họ không có can đảm tới áp đảo sân nhà.
 
Nghệ Phong nhìn Ngưu Quý một cái, thân pháp Mị Ảnh chớp động, giống như hai người Hi Lâm cùng Khải Nam bay về một hướng khác.
 

 
Ngưu Quý nhìn cung điện đã hóa thành phế tích dưới chân, hít sâu một hơi, trong mắt hắn tràn đầy sự thù hận. Ngay khi ba người Nghệ Phong vừa rời đi không lâu, có hai võ giả rơi xuống bên cạnh Ngưu Quý, nhìn bộ dạng trọng thương chật vật của hắn mà hai người kinh hãi nhìn nhau.
 
- Ngưu Quý. Chuyện gì xảy ra? Người nào đã phá hủy cung điện của ngươi, lại còn đánh ngươi bị trọng thương?
 
Khó trách bọn họ cảm thấy cảm thấy kinh ngạc, thực lực của Ngưu Quý bọn họ hiểu rất rõ. Mặc dù Thánh cấp tam giai không phải là vô địch nhưng cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng. Vậy mà hiện giờ nơi ở của hắn lại bị người ta hủy đi, bản thân còn bị trọng thương.
 
- Khải Nam!
 
- Khải Nam?
 
Một võ giả cau mày nhìn Ngưu Quý:
 
- Thực lực của hắn còn yếu hơn cả ta, sao có thể đánh ngươi thành bộ dạng này?
 
- Khải Nam không biết từ nơi nào tìm tới một Thánh cấp thực lực cường hãn. Đặc biệt là một chiêu cuối cùng, ta bị hắn đánh cho thành trọng thương. Mảnh phế tích này chính là kết quả của một chiêu đó.
 
- Hắn mạnh như vậy sao?
 
Một võ giả có chút không tin, bất quá thấy vẻ mặt Ngưu Quý không giống nói dối, nhưng trong trong lòng vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
 
- Quan trọng nhất là, hắn đã đoạt linh châu cùng linh khí cấp năm của ta.
 
Ngưu Quý hít sâu một hơi nói.
 
- Cái gì? Ngươi có linh khí cấp năm?
 

Một võ giả mở to mắt nhìn Ngưu Quý, trước kia hắn làm gì nghe nói người này có linh khí cấp năm.
 
Ngưu Quý gật gật đầu nói:
 
- Mới vừa bị đoạt đi, bất quá hiện tại đã biến mất. Ta vừa cảm thấy thần thức để lại bên trong đã bị người ta xóa đi.
 
Nghe Ngưu Quý kể lại, hai võ giả đã hiểu chuyện gì. Dù sao, cho dù bọn họ cùng trận doanh, nhưng nếu đoạt được linh khí cấp năm thì phải xóa ấn ký của chủ nhân nó lưu lại trước.
 
- Nếu đã bị đối phương đoạt thì bây giờ chúng ta đi cướp lại.
 
Ánh mắt của một trong hai võ giả lóe lên.
 
Thấy đối phương như thế, Ngưu Quý cười lạnh một tiếng, hắn biết nói ra tất nhiên có thể khiến những người này không thể tin. :
 
- Ta khuyên các ngươi đừng đánh cái chủ ý này, ngươi không phải là đối thủ của hắn.
 
Ngưu Quý nói:
 
- Các ngươi tự nhận thực lực của mình so với ta như thế nào? Dưới tình huống có linh khí mà còn bị hắn chém đứt một ngón tay, đánh trọng thương. Các ngươi đi qua đó muốn nộp mạng cho hắn sao? Nếu không phải đối phương còn cố kỵ hai đại trận doanh khai chiến, sợ rằng ta đành phải liều mạng tự bạo.
 
Ngưu Quý nhìn hai người với vẻ châm chọc.
 
Hai người nghe thấy Ngưu Quý châm chọc cũng không giận, ngược lại tinh tế nghĩ tới bồ dạng của Ngưu Quý hiện giờ. Quả thật là người đó là một cường giả.
 
- Ngươi có biết hắn bậc gì không? Là Tứ giai sao?
 
Một võ giả hỏi.
 
- Nhị giai!
 
- Cái gì?
 
Võ giả cả kinh kêu lên:
 
- Ngươi không nói chơi chứ? Một nhị giai mà có thể khiến ngươi trở thành bộ dạng này sao?

 
- Hừ! Ngươi có tin hay không thì tùy. Thực lực của hắn ta không thể phán đoán theo lẽ thường được. Một chiêu khiến ta trọng thương không thể do Thánh cấp bình thường phát ra, nó cực kỳ giống với kỹ năng tự chủ của Thánh cấp ngũ giai thi triển.
 
Ngưu Quý cười lạnh nói.
 
- Kỹ năng tự chủ Thánh cấp Ngũ giai? Điều này sao có thể?
 
Hai người đồng thời kinh hô. Thánh cấp Ngũ giai đó là một tồn tại ở cấp bậc khác, tuy rằng cũng Thánh cấp nhưng bọn họ khác ở chỗ có thể thi triển kỹ năng tự chủ có lực lượng vô cùng khủng bố.
 
Ngưu Quý không giải thích, nhìn thoáng qua ngón tay bị chặt đứt, hắn hít sâu một hơi, trong mắt mang theo hận ý thật sâu.
 
- Nếu như vậy, chúng ta nên hỏi ý kiến của cấp trên xem sao?
 

 
Trong lúc những người này đang nghị luận thì ở một nơi xa Nghệ Phong đã lấy linh châu ra, một khắc khi nó xuất hiện, Tru Tiên kiếm từ trên cánh tay của Nghệ Phong hiện ra. Linh châu từ trong lòng bàn tay của hắn bay lên rồi khảm nhập vào Tru Tiên kiếm.
 
Sau khi viên linh châu hạ xuống cái lỗ còn trống cuối cùng, năm viên linh châu điên cuồng xoay tròn. Lúc này, một đạo ánh sáng từ trên linh châu bạo phát bao trùm cả Tru Tiên kiếm.
 
Trong nháy mắt, toàn thân Tru Tiên kiếm phát ra những ánh sáng chói mắt. Năm viên linh châu kết hợp với nhau giống như một xâu chuỗi tạo thành một vòng tuần hoàn cực lớn.
 
Nghệ Phong khẽ ngẩn người nhìn vòng tuần hoàn, hắn rất quen thuộc cái này, bởi chính hắn cũng có Ngũ Hành đại tuần hoàn.
 
Một khắc khi ngũ hành đại tuần hoàn được tạo thành, năm viên linh châu tản ra ánh sáng long lanh. Cùng lúc đó, Tru Tiên kiếm lại biến thành hình xăm trở về cánh tay trái của Nghệ Phong.
 
Điều bất đồng so với trước kia chính là, Tru Tiên kiếm trên cánh tay Nghệ Phong phát ra những tia sáng, khiến tay hắn giống như có một ngọn đèn đang lập lòe. Nghệ Phong nhìn một màn này dở khóc dở cười, tay của một người sao lại sáng lên được, điều này liệu có người tưởng hắn là quái vật?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui