Mị Ảnh

 
Phụt…
 
Lực lượng hai loại pháp tắc chi lực kinh khủng của hai võ giả giao phong với nhau. Đối phương giống như diều đứt dây bay vào hư không, miệng không ngừng phun máu sau đó rơi mạnh xuống mặt đất.
 
Sau kéo lê cả nghìn thước mới đứng vững được thân thể, võ giả giậm mạnh chân về phía sau tạo nên một cái hố lớn, trực tiếp quỳ lên mặt đất.
 
- Hai loại pháp tắc?
 
Võ giả trừng tròng mắt nhìn Nghệ Phong, rất khó lý giải tại sao Nghệ Phong lại có hai loại pháp tắc. Người có hai loại pháp tắc hắn đã nghe nói, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được.
 
Khí huyết trong ngực quay cuồng khiến hắn cười khổ không thôi. Mặc dù vừa rồi bị bất ngờ mới thành ra như vậy, nhưng cho dù hắn có sớm chuẩn bị thì cũng không thể ngăn cản công kích này của đối phương.
 
Nhìn thanh niên trước mặt hắn không xa, võ giả hít sâu một hơi hỏi:
 
- Đây là pháp tắc gì?
 
- Pháp tắc tương sinh!
 
Nghệ Phong đáp.
 
Võ giả lắc đầu, không khỏi thấp giọng mắng một tiếng nói:
 
- Mẹ nó! Cái này là pháp tắc gì chứ. Lão tử chưa từng nghe thấy, từ lúc nào mà ta trở nên lạc hậu thế này.
 
- Rất mạnh, mạnh hơn so với pháp tắc của ta.
 
Võ giả tán thưởng nói.
 
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ ngươi không phải đang nói nhảm sao? Không mạnh mà có thể đánh ngươi hộc máu à?

 
- Nhìn ngươi có vẻ hộc máu nhiều hơn bản đế. Ta không so đo với ngươi nữa, bất quá khu vực này bản đế muốn, ngươi tìm chỗ khác đi.
 
Nghệ Phong cường hành nói.
 
Một câu nói này khiến trong lòng võ giả phỉ báng không thôi, thầm nghĩ đã cướp đoạt địa bàn của người ta lại còn nói không thèm so đo. Người này thật quá vô sỉ. Dĩ nhiên, lời này hắn không dám nói ra, hắn biết tên hỗn đản này không dễ nói chuyện.
 
Thấy Nghệ Phong chuẩn bị rời đi, võ giả vội vàng gọi hắn lại:
 
- Đợi một chút.
 
Nghệ Phong cau mày xoay người, nhìn đối phương hừ nói:
 
- Sao nữa? Muốn đánh thêm một trận sao?
 
Võ giả vội vàng khoát khoát tay, nhìn Nghệ Phong lắc đầu nói:
 
- Bản Thánh cấp không muốn hộc máu. Ta thừa nhận thực lực không bằng ngươi, bất quá nếu ngươi muốn chém giết ta thì rất khó khăn.
 
Nghe thấy võ giả nói, Nghệ Phong cười to:
 
- Bản đế rất thiện lương, không thích giết người.
 
Mặc dù mới gặp Nghệ Phong, nhưng nghe hắn nói những lời này, trong lòng võ giả vẫn cảm thấy khinh bỉ không thôi. Dĩ nhiên, lời của Nghệ Phong không bị người trên đại lục nghe thấy, bằng không có thể bị họ nhổ nước bọt mà chết đuối. Một kẻ có danh xưng là ma đầu mà tự nhận mình lương thiện. Thật không biết xấu hổ!
 
- Ta có một cuộc giao dịch, không biết Thánh cấp có muốn làm hay không?
 
Võ giả cười nói với Nghệ Phong. Lần trước trốn thoát khỏi tay một Thánh cấp, hắn đánh không lại người đó nhưng muốn cướp bóc thì không khó. Chỉ là nếu mời một võ giả mạnh hơn mình cùng đi đoạt, nói không chừng có thể cướp được.
 
- Không có hứng thú.
 
Trong khi võ giả Thánh cấp nhị giai còn đang nghĩ tới tương lai tốt đẹp, một câu nói của Nghệ Phong khiến hắn nhảy dựng lên.
 
- Kháo! Ngươi còn chưa nghe ta nói cái gì mà đã nói không có hứng thú.
 
Võ giả trợn mắt nhìn Nghệ Phong, trong lòng thầm nghĩ nếu không phải đánh không lại thì lão tử đã dùng roi quất chết ngươi.
 
- Nhà bản đế rất giàu, không thiếu thứ gì, không cần phải đi cướp. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
 
Nghệ Phong nói rất tùy ý.
 
Võ giả cười hắc hắc nói:
 
- Vậy cũng chưa chắc, huống chi làm gì có ai không thích mình có nhiều bảo vật. Đây là linh khí cấp năm đó, còn là Thiên giai, Linh châu, rất nhiều thứ nha.
 
- Linh châu?
 
Ánh mắt của Nghệ Phong sáng lên, Tru Tiên Kiếm đã có bốn viên linh châu, chỉ còn cần một viên cuối cùng.
 
Võ giả thấy Nghệ Phong như thế, tiếp tục dụ dỗ:
 
- Hắc hắc, có hứng thú hay không. Ngươi phải hiểu được, nếu có linh khí cấp năm thì thực lực của ngươi sẽ mạnh thêm một tầng. Lấy thực lực của ngươi, ngay cả Thánh cấp nhị giai cũng không thể ngăn cản.
 

- Kháo, Lão tử không có linh khí cũng có thể đánh ngươi hộc máu.
 
Nghệ Phong mắng một tiếng, võ giả nghe vậy không khỏi có chút đỏ mặt, xấu hổ nói:
 
- Cái đó là hiểu lầm. Ta chỉ là Thánh cấp nhị giai bình thường, còn ngươi là một tên biến thái. Dĩ nhiên nếu lần này ngươi lấy được linh khí cấp năm thì sẽ càng đánh bại ta dễ dàng hơn.
 
Nghệ Phong tự nhiên biết linh khí cấp năm kinh khủng như thế nào, ngay cả linh khí bình thường trên đại lục cũng rất khó tìm. Đạt tới cấp bậc linh khí này chính là tồn tại trấn tông.
 
Bất quá, so sánh với linh khí cấp năm, Nghệ Phong quan tâm tới Linh châu hơn.
 
- Ngươi có những thứ này?
 
Nghệ Phong hoài nghi nhìn võ giả.
 
Võ giả khinh bỉ nhìn Nghệ Phong một cái rồi nói:
 
- Ta muốn làm một giao dịch với ngươi, hiện giờ thì ta không có những thứ này.
 
- Vậy ngươi nói làm cái rắm gì?
 
Nghệ Phong quay đầu, không để ý người này nữa, trong lòng thầm nghĩ sao ngươi còn chưa gọi.
 
- Ta không có, nhưng ta biết ở đâu có.
 
Võ giả nóng nảy nói.
 
- Vậy ta khẳng định ngươi không thể có được, nếu không ngươi đã đoạt vào tay.
 
Nghệ Phong tùy ý nói.
 
- Hắc hắc!
 
Võ giả cười một tiếng nói tiếp:
 
- Mặc dù ta đánh không lại, nhưng hai người chúng ta liên thủ thì sẽ có cơ hội thôi. Đối phương chỉ là Thánh cấp tam giai.
 
Nghệ Phong dừng bước, nhíu mày hỏi:

 
- Thánh cấp tam giai?
 
Võ giả gật đầu rất chân thành:
 
- Bằng không ta làm sao có thể trốn thoát khỏi tay hắn. Đây chính là linh khí cấp năm a, nếu là lấy được thì…Chậc chậc… Huống chi, hai người chúng ta liên thủ, cho dù đánh không lại đối phương thì cũng có thể trốn thoát. Có muốn thử một chút hay không?
 
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nhìn võ giả đang mang vẻ mặt dụ dỗ:
 
- Ngươi tin chắc người đó chỉ là Thánh cấp tam giai?
 
Cũng khó trách Nghệ Phong phải cẩn thận, nếu là tam giai thì còn có thể ứng chiến. Nhưng nếu là tứ giai thì phiền toái lớn. Thánh cấp chỉ cần chênh lệch một giai thôi cũng cách biệt như trờ với đất. Mà Nghệ Phong khi đánh nhau với Thánh cấp nhị giai, ngay cả vận dụng pháp tắc tương khắc còn rơi vào thế hạ phong.
 
- Dĩ nhiên, ta rất quen thuộc với Thánh cấp tam giai này.
 
Võ giả vỗ ngực nói:
 
- Hơn nữa ngươi cảm thấy ta sẽ dùng tính mạng của mình để đùa giỡn hay sao?
 
- Ta còn muốn suy nghĩ một chút.
 
Nghệ Phong cũng không trực tiếp trả lời, trong lòng nghĩ thầm hiện giờ đã có cơ hội tìm được linh châu có lẽ không nên bỏ qua. Nhưng hắn cũng không tin, bởi người này vừa mới đánh nhau cùng mình, nếu hắn không bố trí bẫy rập để mình tự chui đầu vào cũng rất khó.
 
Hiện tại quan trọng nhất là dung hợp Phệ Châu, đề cao thực lực của mình lên trước. Có thực lực tuyệt đối thì không cần phải sợ âm mưu quỷ kế gì của hắn.
 
- Vậy ngươi từ từ suy nghĩ, ta tới chỗ Hi Lâm Thánh cấp tìm nơi điều dưỡng. Thật là xui xẻo, mới vừa dưỡng thương xong lại bị ngươi đánh.
 
Nói xong, võ giả cũng không để ý Nghệ Phong, thân ảnh chớp động biến mất.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui