Mị Ảnh

 
- Cho ta xem một chút!
 
Đột nhiên Nghệ Phong nắm lấy bàn tay phải của nữ nhân, một cảm giác mềm mại trắng nõn truyền và đầu Nghệ Phong.
 
- Ngươi làm gì vậy?
 
Nữ nhân thấy Nghệ Phong kéo tay của nàng liền nhíu mày nhìn Nghệ Phong, đáy lòng đối với hành động này của hắn rất không thích.
 
Nghệ Phong không nói gì, lực lượng Ngũ Hành tiến vào trong cơ thể nàng. Hiển nhiên lực lượng Ngũ Hành không xung động với lực lượng kỳ dị trong cơ thể nàng
 
Tình huống này cũng không khiến cho Nghệ Phong cao hứng, tuy lực lượng trong cơ thể nữ nhân không ngăn cản một cách rõ ràng, thế nhưng chỉ cần nàng ngăn cản sẽ đối kháng cùng lực lượng của hắn, làm tổn thương ngũ tạng lục phủ của nàng. Phương pháp trị liệu cho Tần Y chắc chắn không thể áp dụng trên người nữ nhân này được.
 
Rất hiển nhiên, nguyên nhân của tình huống này không phải lực lượng tinh đan bộc lộ, mà là bản thân nàng không phù hợp. So với Tần Y, vấn đề của nàng hiển nhiên phiền toái hơn nhiều.
 
- Ta không có cách nào!
 
Nghệ Phong có chút không nỡ buông bàn tay mềm mại của nữ nhân ra, nhún nhún vai nói:
 
- Bằng không ta sẽ đóng băng ngươi trở về chỗ cũ. Nói không chừng, hậu nhân còn có thể trị liệu thành công cho nàng.
 
Nghe thấy Nghệ Phong nói như kiểu lâu lâu không bị ăn đòn, cảm thấy ngứa thịt không nhịn được muốn người khác đạp mình một cước. Trong lòng thầm nghĩ người này thực quá vô sỉ, bất quá bị Nghệ Phong quấy rầy như vậy, tâm tình của nàng cảm thấy tốt hơn vài phần.
 
Nữ nhân nhìn Nghệ Phong một cái rồi nói:
 

- Cho dù có đóng băng một lần nữa cũng không cải biến được kết cục này. Hơn nữa, với thực lực của ngươi hiện giờ, có năng lực đóng băng ta một cách triệt để sao?
 
Nghệ Phong nghĩ một lúc liền gật đầu. Thầm nghĩ nếu hắn đóng băng một người bình thường thì dễ như trở bàn tay. Thế nhưng đóng băng một người có được tinh đan của Chí Tôn, e rằng phải đạt tới Thánh cấp mới có thể làm được.
 
Đóng băng nhưng không cho người tử vong, đây là một việc rất chuyện khó khăn. Trong đó là quan trọng nhất chính là lập tức đóng băng tất cả khí quan của nàng, tuyệt đối không thể một trước một sau quá lâu. Bằng không đây không phải là đóng băng, mà thành mưu sát mất rồi.
 
- Nàng còn có thể sống được bao lâu nữa?
 
Nghệ Phong hỏi.
 
- Nửa tháng!
 
Khóe miệng nữ nhân mỉm cười, nàng nói giống như việc này không liên quan đến mình. Năm đó nàng cũng đã tính toán khoảng cách bộc phát ám tật còn nửa tháng, mà nửa tháng sau chính là sinh nhật hai mươi tám tuổi của nàng. Chỉ có điều, ngày đó rất có thể là ngày mà tánh mạng nàng kết thúc. Trước đó nửa tháng, các vị Thánh cấp trong tông môn đã đóng băng nàng lại:
 
- Nửa tháng nữa chính là sinh nhật hai mươi tám tuổi của ta.
 
Nghe thấy nữ nhân nói, Nghệ Phong hơi sững sờ, lập tức cười nói:
 
- Nàng là một lão yêu bà sống ít nhất cả ngàn năm rồi. Vậy mà còn nói mình mới hai mươi tám. Nàng cho rằng nàng là ta, năm nay ta mới mười tám đây!
 
Nữ nhân nghe thấy Nghệ Phong nói, lập tức trợn tròn mắt phẫn nộ nhìn Nghệ Phong, hận không thể rút da lóc xương hắn ra. Nàng hết sức bất mãn khi hắn gọi nàng là lão yêu bà:
 
- Ta nói cho ngươi biết, bản tiểu thư còn chưa tới hai mươi tám. Đóng băng có thể tính sao?
 
Nghệ Phong thì thầm một tiếng nói:

 
- Tại sao không tính, ngươi đóng băng có thể dừng lại nhưng mà thời gian đâu dừng lại cho ngươi đâu.
 
Nữ nhân nổi giận, nhìn Nghệ Phong tức giận nói:
 
- Ta nói! Không tính!
 
Nghệ Phong thấy nữ nhân này trợn tròn cặp mắt xinh đẹp, nhìn qua lại có một vẻ phong tình khác hẳn. Hắn nhún nhún vai vai nói:
 
- Không tính thì không tính!
 
Lúc này nữ nhân mới thoả mãn gật đầu, lập tức nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Còn nữa ngươi mới mười tám, thật sự rất không biết xấu hổ.
 
Nghệ Phong lặng lẽ cười cười, nhìn nàng nói với vẻ ngại ngùng:
 
- Được rồi, nếu nàng đã nhìn ra, ta thừa nhận ta đã nói dối. Kỳ thật một thời gian nữa ta mới mười lăm thôi.
 
- Phi!
 
Nữ nhân cảm giác mặt mình có chút nóng lên.
 

Bất quá, thời điểm khi nàng chứng kiến quan tài bằng thủy tinh, lại không nhịn được thở nhẹ ra một hơi nói:
 
- Đáng tiếc. Cơ hội duy nhất năm đó lại bị người khác phá hủy.
 
- Có cơ hội duy nhất?
 
Nghệ Phong nghi ngờ hỏi.
 
Nữ nhân gật đầu nói nói:
 
- Năm đó tuy Y Thánh không thể giải quyết ám tật của ta, nhưng mà đối mặt với nan đề đó đã khơi dậy hứng thú của hắn. Một tháng sau khi hắn trở về phát thiếp đã mời tất cả các y sư nổi danh trên đại lục cùng đến nghiên cứu trị liệu ám tật cho ta. Y Thánh trong giới y sư có danh vọng rất vang dội, hắn vừa lên tiếng tự nhiên có thể dẫn tới tất cả các y sư nổi danh trên đại lục hội tụ tại phủ đệ Y Thánh, cùng nghiên cứu trị liệu.
 
Nghe nàng nói, Nghệ Phong chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh này đều cảm giác sôi sục không thôi. Tất cả những y sư kiệt xuất nhất đại lục hội tụ, đó là chuyện rung động nhân tâm cỡ nào?
 
- Chẳng lẽ như vậy vẫn không trị liệu được nàng sao?
 
Nghệ Phong hỏi nàng, nhiều y sư như vậy cùng nhau nghiên cứu thì cho dù là tinh đan của Viễn cổ Chí Tôn, cũng không có khả năng hoàn toàn thúc thủ vô sách a.
 
Nữ nhân lắc lắc đầu nói:
 
- Y Thánh không hổ là nhân vật có một không hai trong thiên hạ vật, tuy lúc ấy thật không có biện pháp. Thế nhưng, khi tiếp thu ý kiến quần chúng đã nghĩ tới một pháp môn giúp ta giải quyết vấn đề tinh đan.
 
Nghệ Phong cảm thấy đương nhiên. Nếu một chút biện pháp cũng không có thì thật sự mới là kỳ quái. Nhiều y sư biến thái như vậy, cho dù người có chết cũng có thể cứu sống.
 
- Pháp môn này đã thất bại?
 
Nghệ Phong thấy nữ nhân bị băng phong phỏng đoán cách này không thành công, không khỏi hồ nghi hỏi.
 
Nữ nhân nghe thấy Nghệ Phong hỏi liền lắc đầu nói:

 
- Không phải!
 
- Không phải thất bại? Vậy là cái gì?
 
Nghệ Phong kinh ngạc không thôi, không có thất bại, vậy tại sao tuổi thọ của ngươi chỉ còn có nửa tháng.
 
Nữ nhân lắc đầu nói:
 
- Bởi vì ta căn bản không thử biện pháp kia.
 
- Nàng không thử?
 
Nghệ Phong sững sờ, không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Y Thánh đã hao tốn nhiều tinh lực như vậy, không có khả năng tốn công vô ích.
 
Nữ nhân nhìn Nghệ Phong gật đầu nói:
 
- Đúng vậy. Mặc dù Y Thánh nói có chín thành hi vọng giải quyết ám tật cho ta, nhưng mà ta lại không được thử. Ha ha, nhắc tới cũng buồn cười, ta không muốn chết, thế nhưng hết lần này tới lần khác ông trời lại muốn đẩy ta tới bờ vực tử vong. Bạn đang đọc truyện được tại
 
Nghe nữ nhân nói, Nghệ Phong tự nhiên có thể phát giác được nàng khát vọng với tánh mạng như thế nào. Hắn trầm mặc nhìn ánh mắt của nữ nhân có chút mất mát. Nghệ Phong há to miệng, một câu cũng không thể nói ra. Ám tật này, Nghệ Phong không có cách nào giải quyết giúp nàng, thấy Nghệ Phong trầm mặc, nữ nhân lập tức lại nở nụ cười. Nàng nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Lúc trước Y Thánh hao tổn vô số tinh lực, từ các nơi mang tới các loại dược liệu nghịch thiên, luyện chế ra một viên đan dược thập giai đỉnh phong. Đan dược này có hiệu quả nghịch thiên cải mệnh. Trong lịch sử của đại lục, tỷ lệ xuất hiện đan dược như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thế nhưng, viên đan dược này lại không đến được tay ta. Thánh cấp năm đó hộ tống viên đan dược trên đường đi đụng phải địch nhân của hắn, hắn bị chém giết đồng thời đan dược cũng lưu lạc bên ngoài. Sau đó tông môn phái võ giả điều tra đan dược đã rơi vào tay Bạch gia, cũng đã tới muốn lấy lại nhưng không thể.
 
- Đợi một chút? Nàng nói cái gì? Đan dược thập giai? Bạch gia?
 
Nghệ Phong trừng tròng mắt nhìn nữ nhân này.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui