Đám người nam tử trung niêm đi ba ngày đường, ba ngày ngày này tuy đụng phải không ít ma thú lớn nhỏ các loại, thế nhưng đều bị dong binh đoàn thu thập. Mặc dù có chút thời điểm gặp phải nguy hiểm, nhưng Nghệ Phong cũng không xuất hủ, chỉ cần không ai trong đoạn bị thương vong, để những vỏ giả này rèn luyện cũng tốt.
Có dong binh đoàn này dẫn đường, Nghệ Phong giảm bớt rất nhiều đường vòng, rất nhanh tiếp cận sát biên giới đế quốc Trạm Lam.
Khi tiến tới sát biên giới đế quốc Trạm Lam, nam tử trung niên quay về phía mọi người cười nói:
- Vượt qua quan khẩu trước mặt chính là đế quốc Trạm Lam. Chuyện này thực sự thu hoạch rất lớn, ha ha...
Mọi người nghe nam tử trung niên nói vậy, trong lòng rất cao hứng. Dọc đường chém giết, thu hoạch thực sự rất nhiều.
- Đội trưởng! Chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ trở về đế quốc Trạm Lam.
Một thành viên trong dong binh đoàn có chút hưng phấn hô. Một phần thu hoạch lần này, giữ lại nhà giao cho lão bà của chính mình, nàng còn không thưởng cho chính mình sao. Những thành viên khác trong đoàn không khỏi cười khà khà, nghĩ thầm vài loại tư thế lão bà mình vẫn không chịu nếm thử, lần này xem nàng làm thế nào có thể cự tuyệt.
- Uhm! Nghỉ ngơi một chút!
Nam tử trung niên dặn dò mọi người, lập tức nhìn Nghệ Phong bên cạnh nói:
- Tiểu huynh đệ cũng là người đế quốc Trạm Lam? Ha ha, trở về đế quốc Trạm Lam định tới nơi nào?
Nghệ Phong không rõ ý tứ của nam tử trung niên, Nghệ Phong tùy ý nói:
- Ha ha, ta chuẩn bị trở về nhà một chuyến.
- Uhm!
Nam tử trung niên cười cười, lập tức quay về phía Nghệ Phong nói:
- Không biết tiểu huynh đệ có hứng thú tham gia dong binh đoàn hay không?
Nam tử trung niên híp mắt nhìn Nghệ Phong, hắn khác thành viên trong đoàn, thích nhìn mặt bắt hình dong. Mấy ngày này nam tử trung niên tỷ mỉ quan sát Nghệ Phong, phát hiện Nghệ Phong càng lúc càng không tầm thường. Chưa tính tới hạng người nhấc tay bạo phát khí tức uy nghiêm, quan trọng nhất chính là, đối với mỗi lần bọn họ tranh đấu cùng ma thú, đều thấy Nghệ Phong thản nhiên như không, hình như Nghệ Phong căn bản không để ý tới. Nam tử trung niên gặp không ít thanh niên tài tuấn, nhưng đây chính là lần đầu tiên trông thấy người như vậy.
- Thực sự xin lỗi, gia tộc có quy tắc, không thể tùy ý gia nhập dong binh đoàn.
Nghệ Phong cười cười nói.
Nam tử trung niên nghe Nghệ Phong những lời này thực sự rất tin tưởng, nhìn phong độ khí chất của Nghệ Phong, nhận thấy Nghệ Phong xuất thân phú quý. Bất quá, không biết người này tại sao đi xa như vậy.
- Ha ha, nếu như tiểu huynh đệ không hứng thú cũng không ép. Bất quá, tiểu huynh đệ có thể nói ta biết biết thực lực của ngươi hay không?
Nam tử trung niên không tin Nghệ Phong không chút lực lượng giống như biểu hiện bên ngoài.
Nghệ Phong nghe nam tử trung niên nói, suy nghĩ một chút nói:
- Nếu như trước kia ta không bị trọng thương, thực sực cũng được coi là nhân vật thượng đẳng. Thế nhưng, sau khi bị trọng thương, không dám vận dụng một tia lực lượng.
Nam tử trung niên nghe Nghệ Phong trả lời, thầm nghĩ thực lực của Nghệ Phong thấp nhất phải đạt tới Tướng Cấp.
- Ha ha, vậy chúc tiểu huynh đệ sớm bình phục.
Nam tử trung niên quay về phía Nghệ Phong cười nói.
- Vượt qua quan khẩu này, tiểu huynh đệ lên đường bảo trọng.
Nghệ Phong cười cười gật đầu:
- Đội trưởng yên tâm, lần lần đa tạ các ngươi.
Nam tử trung niên lắc đầu, phẩy phẩy tay nhìn các thành viên khác trong đoàn.
Trái lại, Tử Trúc nghe Nghệ Phong nói chính mình không trọng thương cũng được coi là nhân vật thượng đẳng, nàng hoài nghi hỏi:
- Ngươi không nói khoác chứ? Người như ngươi, ta dùng một quyền có thể đánh gã, ngươi cũng được coi là nhân vât thượng đẳng sao?
Nghe Tử Trúc nói, Nghệ Phong nhún nhún vai cười nói:
- Tại vòng tròn kia của ta đúng là được tính như vậy.
Tử Trúc bĩu môi nói:
- Vậy ngươi coi vòng tròn kia thực sự rác rưởi. Ngay cả người như ngươi đều được coi là nhân vật thượng đẳng.
Câu nói này, khiến Nghệ Phong ho khan mãnh liệt. Khi Nghệ Phong phẩy phẩy vài cái trên ngực chính mình, lúc này mới nhìn Tử Trúc nghiêm túc nói:
- Tiểu muội muội, đừng nói bậy. Điều này sẽ phải trả giá rất đắt.
Nghệ Phong thầm nghĩ, nếu như võ giả đẳng cấp nghe được có người nói bọn họ trong vòng tròn rác rưởi nhất định sẽ nổi bão. Đại lục này, mấy người có thể nói như vậy.
Mà Tử Trúc lại một mực khiến toàn bộ đám người bọn họ phủ nhận.
- Vốn chính là sự thực. Còn không cho phép người khác nói? Nếu không phải như vậy, ngươi tiếp ta một quyền. Chỉ cần tiếp được, ta chấp nhận vòng tròn của các ngươi không tệ lắm.
Tử Trúc trừng mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Nghệ Phong nhún nhún vai, không để ý tới tâm tử của tiểu cô nương.
- Ta chỉ biết, các ngươi không coi là gì.
Tử Trúc thấy Nghệ Phong không dám xuất thủ, thì thầm một tiếng cũng cảm thấy không thú vị.
- Đi thôi!
Nghệ Phong nhìn Tử Trúc cười nói:
- Đội trưởng bảo chúng ta khởi hành.
Tử Trúc bĩu mội, nhưng rất nhanh đứng dậy cùng Nghệ Phong rời đi.
Mọi người rất nhanh tới quan khẩu, khi tiến tới quan khẩu, nam tử trung niên khẽ nhíu nhíu mày, bước chân đột nhiên dừng lại.
- Đội trưởng? Làm sao vậy?
Mọi người thấy đội trưởng đột nhiên hô dừng lại, nghi hoặc hỏi.
- Xem ra chúng ta phải đổi đường.
Nam tử trung niên đột nhiên nói.
Những lời này khiến Nghệ Phong chau mày, con đường này là đường gần nhất đi tới đế quốc Trạm Lam. Nếu như đổi đường, không biết phải trải qua bao lâu mới có thể trở về.
- Làm sao vậy?
Nghệ Phong khẽ dò xét phía trước, cư phát hiện một Tôn Cấp đang đứng chắn không xa.
Nam tử trung niên nói:
- Phía trước xuất hiện một Tôn Cấp thích lăng nhục nữa nhân. Nếu như theo chúng ta chỉ là vài nam nhân, giao hắn một ít vật phẩm là có thể đi qua. Thế nhưng Tử Trúc ở đây, e là Tôn Cấp kia sẽ không buông tha Tử Trúc.
Tử Trúc nghe câu này, có chút kinh hoàng hỏi:
- Đột trưởng, ngươi nói thực?
Nam tử trung niên gật đầu nói:
- Khi Tôn Cấp này còn trẻ, lão bà của hắn bị người cưỡng bức, cho nên mới dị thường như vậy. Thực lực của hắn hết sức cường hãn, khiến người khác căn bản không thể chống đỡ. Ta đã từng nghe người khác nói chuyện tình của hắn. Đi nhanh, bằng không hắn phát hiện ra ngươi, muốn đi sẽ không đơn giản như vậy.
Nói xong, nam tử trung niên giục Nghệ Phong nhanh chóng rời đi. Nghệ Phong nhìn Tôn Cấp trước mặt, khẽ nhíu nhíu mày tiến lên phía trước. :
- Nghệ Phong! Quay lại!
Nam tử trung niên thấy Nghệ Phong trực tiếp tiến về phía quan khẩu, không khỏi nhíu mày hô lớn.
Nghệ Phong khẽ cười cười nói:
- Đội trưởng, không sao!
Nói xong, Nghệ Phong không để ý tới nam tử trung niên, trực tiếp hướng về phía quan khẩu.
Đội trưởng thấy tràng cảnh như vậy, thở dài quay về phía mọi người nói:
- Để hắn đi đi, hằn là nam nhân, Tôn Cấp kia sẽ không chủ ý đánh hắn, bất quá chỉ phải lãng phí một chút tiền tài mà thôi. Đối với Nghệ Phong mà nói, hắn không thiếu thứ này.
Nghe đội trưởng nói vậy, mọi người mới gật đầu, dẫn mọi người chuẩn bị rời đi. Dù sao, bọn họ không thể bỏ mặc Tử Trúc rời đi.
Còn Tử Trúc thấy Nghệ Phong cứ như vậy dứt bỏ chính mình, trong lòng có chút tức giận, hừ một tiếng giận dỗi theo nam tử trung niên cùng rời đi, trong lòng có chút hối hận trên đường đặc biệt chăm lo cho Nghệ Phong, thật không ngờ Nghệ Phong là người như thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...