Rời khỏi chỗ Dung Mị, Nghệ Phong đi tới khu vực bình dân. Nhìn khu vực bình dân đã tới vài lần, Nghệ Phong cười cười bước tiến về phía trước.
Trong mắt Nghệ Phong hiện cặp mắt trong suốt, đôi mắt trong suốt thấm nhuần tất cả. Ánh mắt kia và thân ảnh kia tại chỗ sâu nhất trong đầu Nghệ Phong hợp cùng một chỗ, khóe miệng Nghệ Phong bỗng nhiên nhếch lên tươi cười ấm áp. Tuy rằng Diệp Hi hiện tại nắm giữ Kim Lâu trong tay, là Nữ Vương tại Đế Đô. Thế nhưng, nhà của nàng vẫn như cũ.
- Nghệ Phong! Sao ngươi lại tới đây?
Diệp Hi nhìn Nghệ Phong đứng trước cửa nhà nàng, lập tức kinh hỉ hô lớn.
- Ta trở về Đế Đô một chuyến, cho nên tới đây gặp mọi người.
Nghệ Phong nhìn Diệp Hi trước mặt thành thục hơn rất nhiều, giống như trái mận chín đợi người tới hái, khóe miệng nhếch lên tiếu ý nói.
Diệp Hi thấy nhãn thần Nghệ Phong chuyển tới thân thể nàng, đặc biệt khi liếc nhìn đôi gồ bồng của chính mình, khuôn mặt nàng đột nhiên phiến hồng. Bất quá, nghe Nghệ Phong nói tới Đế Đô vẫn còn nhớ rõ đến đây thăm nàng, trong lòng có chút vui sướng.
Diệp Hi không biết chính mình đối với Nghệ Phong có cảm giác như thế nào, bất quá đối với nam tử khó hiểu này, luôn luôn tồn tại loại tình cảm đặc biệt. Loại tình cảm có thể không phải tình cảm nam nữ, thế nhưng thực sự rất ấn tượng đối với Nghệ Phong.
- Đi thôi! Vào nhà ngồi!
Diệp Hi quay về phía Nghệ Phong hô, trong lòng nàng cũng có rất nhiều nghi vấn. Ví như, đế quốc Trạm Lam trắng trợn tàn sát Mặc gia, nghe nói liên quan tới Nghệ Phong.
Diệp Hi không phải Nghệ Lưu, tuy rằng nàng hiện tại là người đứng đầu Kim Lâu. Thế nhưng, khi Nghệ Lưu chỉ thị tất cả cao tầng tại Kim Lâu không để nàng biết được tin tức này, tin tức nàng chỉ đạt được đôi lời. Bất quá, đều là tin vịt mà thôi, thực sự không biết cụ thể. Dù sao, đối với người bình thường mà nói, bọn họ không đủ khả năng tiếp xúc với Nghệ Phong.
Người bình thường cho rằng cường giả Tôn Cấp chính là bất khả chiến bại, hơn nữa bọn họ lý giải Quân Cấp chính là người trong truyền thuyết. Tuy rằng Diệp Hi không đến mức như vậy, nhưng dù sao thân phận của nàng không quá đặc biệt, không thể biết rõ tin tức thực sự. Nàng chỉ biết Nghệ Phong bởi vì chuyện tình Tội Ác Chi Thành, không kiêng nể tàn sát thiên hạ. Bạn đang đọc truyện được tại
Nghệ Phong thoáng liếc nhìn nữ nhân tuyệt mỹ, vóc dáng quyến rũ trước mặt, mỉm cười nói:
- Nhìn bộ dáng nàng, có lẽ sắp đột phá Tôn Cấp.
Diệp Hi gật đầu nói:
- Đã từng đột phá một lần, thế nhưng thất bại.
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Uhm, chờ chút ta tặng nàng mấy viên đan dược thất giai, có thể giúp nàng vượt qua bình cảnh này.
Diệp Hi tiếp nhận từ Nghệ Phong rất nhiều thứ tốt, thấy Nghệ Phong nói vậy nàng không hề cự tuyệt, lập tức gật đầu ưng thuận.
Diệp phụ Diệp mẫu nhìn thấy Nghệ Phong cũng vô cùng vui vẻ, bất quá Nghệ Phong từ vẻ mặt mừng rỡ của bọn họ, lại nhận thấy một tia sầu ý. Nghệ Phong âm thầm để trong lòng, không trực tiếp hỏi hai người.
Diệp Phụ nhìn sắc mặt Nghệ Phong nhợt nhạt, ánh mắt chuyển về phía Diệp Hi hỏi, Diệp Hi lập tức lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Diệp phụ thấy Diệp Hi như vậy, trong lòng Diệp phụ vô cùng kinh ngạc. Hình ảnh Nghệ Phong trong trí nhớ của hắn vẫn luôn luôn cường thế, nhã nhặn. Nhưng hiện tại mang theo thương thế cùng với khí chất nội liễm như vậy, thực sự đối lập cực đại.
Đồng thời, bọn họ đối với thái độ của Nghệ Phong đối với Diệp Hi cũng vô cùng nghi hoặc. Nghệ Phong có tình ý với Diệp Hi sao? Nhìn biểu hiển của Nghệ Phong lại không giống. Thế nhưng đối tốt với Diệp Hi có chút quá phận.
Diệp phụ Diệp mẫu không nghĩ ra đành phải ngưng phỏng đoán. Dù sao đi nữa, bọn họ biết Nghệ Phong sẽ không làm tổn thương bon họ, điểm ấy dựa theo việc Nghệ Phong giao Kim Lâu cho Diệp Hi tất rõ.
Đám người Diệp gia ngây ngẩn một hồi, Diệp phụ Diệp mẫu mới cáo từ rời đi.
Sau khi Diệp phụ Diệp mẫu rời khỏi tầm mắt của Nghệ Phong, Nghệ Phong không chút rời mắt khỏi thân thể Diệp Hi. Phải thừa nhận, toàn thân nữ vương Đế Đô hiện tại thực sự toát lên khí tức tôn quý, loại khí tức trước kia Nghệ Phong không thể cảm nhận được trên thân thể Diệp Hi.
Xinh đẹp mị hoặc, phong tình vạn chủng, lúc này thực sự có thể hình dung Diệp Hi.
Dưới ánh mắt Nghệ Phong, rốt cục Diệp Hi có chút không nhịn được, hoảng loạn nói:
- Được rồi, Tội Ác Chi Thành xảy ra chuyện gì?
- Nàng không biết?
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn Diệp Hi nói, theo lý thuyết Diệp Hi là người đứng đầu Kim Lâu, mặc dù tại đại lục không đáng gì, thế nhưng muốn đạt đươc tin tức này cũng không khó.
Diệp Hi lắc đầu nói:
- Hình như Nghệ Lưu hạ lệnh khiến các cao tầng Kim Lâu không được truyền tin tức đến tai ta.
Câu nói này khiến Nghệ Phong nghi hoặc không thôi, Nghệ Lưu không việc hạ lệnh mọi người không được nói để làm gì?
Nghệ Phong cũng không biết, từ khi Nghệ Phong bắt đầu để Diệp Hi tiếp nhận Kim Lâu. Nghệ Lưu coi Diệp Hi là em gái, loại tin tức này đối với Nghệ Phong có phần tiêu cực, đương nhiên hắn không muốn truyền đến tai Diệp Hi.
Dù sao, biệt danh ma đầu trong tai người đời cũng không dễ nghe.
- Không sao, không chuyện gì quá lớn. Mọi việc đã được giải quyết.
Nghệ Phong tùy ý nói.
- A!
Diệp Hi a một tiếng, bất quá nhìn sắc mặt Nghệ Phong trắng bệch, thầm nghĩ hẳn là hắn liên quan tới Tội Ác Chi Thành.
- Nhà nàng gặp chuyện phiền toái gì?
Nghệ Phong đột nhiên hỏi Diệp Hi. Với thân phận của Diệp Hi lúc này, còn có thể để cha Diệp Hi lo lắng, xem ra chuyện tình không nhỏ.
- A... Tại sao ngươi biết?
Diệp Hi ngây người hỏi.
- Chuyện phiền phức gì? Nói ta biết, không chừng ta có thể giúp nàng giải quyết.
Nghệ Phong vừa cười vừa nói.
Diệp Hi liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thấy nhãn thần Nghệ Phong lưu lại trong con mắt chính mình, tuy rằng không biết tại sao Nghệ Phong thích đôi mắt chính mình như vậy, nhưng nàng liền vội vàng chuyển tầm nhìn. Suy nghĩ một chút, nói với Nghệ Phong:
- Cách đây vài ngày, một quái nhân tới Đế Đô đi tới trước Kim Lâu, đúng lúc trông thấy ta, không biết hắn nảy sinh ý tưởng điên rồ gì? Cư nhiên muốn nhận ta làm đệ tử. Ta không đồng ý, lúc đó hắn liền rời khỏi Kim Lâu, ta cũng không quá để ý. Thế nhưng, ngày hôm sau hắn đột nhiên tìm đến trước cửa nhà ta. Dùng phụ thân, mẫu thân ta uy hiếp, ép ta phải làm đệ tử hắn.
- Thực lực người này thế nào?
Nghệ Phong nhíu mày hỏi.
- Người này thực sự vô cùng kiêu ngạo, hắn đi tới hoàng cung ăn trộm, bị đám cường giả tại hoàng cung vây công. Bất quá để hắn trốn thoát. Nghe cường giả tại hoàng cung nói, hẳn là thực lực của hắn đạt tới Tôn Cấp đỉnh phong.
Diệp Hi có chút lo lắng nói.
- Tôn Cấp đỉnh phong?
Khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên cười lạnh nói:
- Tôn Cấp đỉnh phong cũng dám kiêu ngạo như thế, quả thực không biết chữ chết viết như thế nào? Vì sao hắn uy hiếp nàng?
Diệp Hi nói:
- Người này nói, ta theo hắn lên núi tu luyện mười năm, mười năm sau thả ta xuống núi. Băng không, xin mời phụ thân phụ mẫu ta lên núi làm khách.
- Thật không biết sống chết!
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng nói:
- Chẳng lẽ hắn không biết phía sau Kim Lâu còn có bóng dáng của ta sao?
Diệp Hi lắc đầu nói:
- Chuyện này ta không rõ lắm.
Nghệ Phong thở nhẹ, chậm rãi nói:
- Cũng được. Ta muốn xem, Bản Đế vừa mới giết sạch Mặc gia, ai dám đụng tới mũi kiếm.
Diệp Hi nghe Nghệ Phong nói những lời này, trong lòng nguyên bản lo lắng, cư nhiên trong lúc đó có chút bình tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...