Mị Ảnh

 
Ngũ Tuyệt lão nhân nhìn Nghệ Phong, suy nghĩ một chút mở miệng nói:
 
- Có hai người mù, đồng thời mua hai đôi tất trắng, hai đôi tất đen. Thế nhưng, bởi vì hai người không cẩn thận, đánh rơi cùng một chỗ, tám đôi bít tất trong tay xen lẫn vào nhau. Hai người này, có cách nào đạt được bít tất bọn họ muốn?
 
Ngũ Tuyệt lão nhân nói xong, nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Cho người thời gian mười hơi thở suy nghĩ.
 
Mọi người bên cạnh nghe vậy, cả đám bắt đầu vội vàng suy nghĩ. Cho dù là Thủy Nhược Vân cũng suy nghĩ. Thế nhưng, trong khoảng thời gian rất ngắn, bọn họ còn chưa nghĩ ra... Lại nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
 
- Không cần thời gian mười hơi thở, hiện tại ta nói đáp án.
 
Câu nói này, khiến một người xôn xao, toàn bộ đám người sững sờ nhìn Nghệ Phong. Lúc này Ngũ Tuyệt lão nhân vừa mới ra đề mục, đối phương tựa đã có đáp án?
 
Khi mọi người chăm chú nhìn, Nghệ Phong chậm rãi nói:
 
- Rất đơn giản. Hai người mù đều tự lấy một chiếc trong mỗi đôi tất, tám chiếc tất, vừa vặn là hai đen hai trắng.
 
Mọi người nghe được những lời này của Nghệ Phong, thoáng trầm ngâm, thực sự như vậy rất có lý. Đề mục này không khó, bọn họ ngẫm nghĩ một chút có thể nghĩ ra, thế nhưng nhanh như vậy liền giải được, thực sự thông minh nhanh nhẹn. Nguồn: https://truyenfull.vn

 
Ngũ Tuyệt lão nhân vỗ tay hoan nghênh cười nói:
 
- Thảo nào một mạch đi tới tầng năm, không đề mục nào khiến ngươi dừng bước, hiện tại rốt cục ta cũng minh bạch.
 
- Tiền bối quá khen!
 
Nghệ Phong quay về phía Ngũ Tuyệt lão nhân khom người nói:
 
- Mời tiền bối ra đề mục thứ hai.
 
Thủy Nhược Vân nhìn Nghệ Phong không quan tâm hơn thua, trong lòng vô cùng bội phục. Nếu như tín ngưỡng của hai người không khác nhau, Thủy Nhược Vân nghĩ Nghệ Phong thực sự chính là một nhân tài vô cùng tốt. Đáng tiếc, hắn là ma!
 
Ngũ Tuyệt lão nhân thấy biểu tình Nghệ Phong thản nhiên, khẽ cười nói:
 
- Ngươi hãy nghe cho kỹ. Một tòa thành trì trăm vạn nhân khẩu, bởi vì đắc tội với một ma đầu. Ma đầu chạy tới thành trì, ngày đầu tiên giết một vạn hai nghìn ba trăm bốn mươi năm người, ngày thứ hai giết hai vạn ba nghìn bốn trăm năm mươi sáu người, ngày thứ ba giết ba vạn bốn nghìn năm trăm sáu mươi bảy người. Cứ như vậy, ngày thứ chín giết chín vạn một trăm hai mươi ba người. Vậy hỏi sau mười ngày, còn bao nhiêu người sống trong thành trì. Cho ngươi thời gian ba hơi thở.
 
Ngũ Tuyệt lão nhân vừa dứt lời, đám người bắt đầu điên cuồng tính nhẩm. Thời gian ba hơi thở cực kỳ ngắn, nếu muốn tình số lượng khổng lồ như vậy, đối với bọn họ nhất định rất khó. Trừ phi là người am hiểu tính nhẩm, bằng không trong khoảng thời gian ba hơi thở rất khó lý giải.
 
Mọi người ở đây ngày cả ngày đầu tiền còn không biết tính khi nào xong, bỗng nhiên nghe Nghệ Phong nói:
 
- Mọi người không cần tính, cả tòa thành trì không còn ai.
 
Những lời này, khiến mọi người kinh ngạc, tất thảy không hiểu nhìn Nghệ Phong. Đám người chăm chú chau mày, suy nghĩ một chút rốt cuộc có vài người phản ứng, lập tức nhìn nhãn thần Nghệ Phong mang theo màu sắc kỳ dị.
 
Một vài người vẫn như trước không chút phản ứng, nhìn Nghệ Phong không khỏi thở dài. Tại sao tính như vậy, không thể tính không còn ai ah! Đáng tiếc, ba bộ vũ kỹ Địa Cấp ah.
 
Khi một vài người thở dài, Ngũ Tuyệt lão nhân vỗ tay nói:
 
- Không còn ai? Ngươi giải thích thế nào?
 
Nghệ Phong hồi đáp:
 
- Đề này không phải khảo sát tính nhẩm, chính là khảo sát nhân tính. Một ma đầu chạy đến sát hại hàng loạt dân chúng trong thành, nếu có thể chạy trốn đã sớm chạy. Có thể không kiên trì đến ngày thứ năm, cũng đã chạy hết.
 
- Ha ha! Thú vị! Thú vị!

 
Ngũ Tuyệt lão nhân nói:
 
- Đúng vậy! Ngươi nói thực sự chính là nhân tính. Đề này, ngươi qua.
 
- Đa tạ!
 
Nghệ Phong khom người nói.
 
Lúc này mọi người mới phản ứng, cả đám nhìn Nghệ Phong vô cùng bội phục. Khi mọi người vừa mới nghe đề mục này, đặc biệt nghe tới thời gian quy định, đầu tiên nghĩ Ngũ Tuyệt lão nhân khảo sát kỹ năng tính nhẩm. Đâu nghĩ tới điểm nhân tính này. Thế nhưng, Nghệ Phong lại nghĩ tới. Tại điểm trên, bọn họ kém xa Nghệ Phong, quả thực thanh niên này suy nghĩ rất chu đáo.
 
- Hai đề mục vừa nãy đều là món khai vị, lão phu không hi vọng quá cao có thể gây khó dễ Tà Đế đương đại.
 
Ngũ Tuyệt lão nhân vừa cười vừa nói. Tuy rằng hai đề này thực sự khá khó, nhưng có rất nhiều người có thể giải đáp, cũng không coi là tuyệt đề. Ngũ Tuyệt lão nhân ra đề ba, hai đề trước đều để người ta có cơ hội, đề mục sau cùng mới chân chính quyết định thắng bại.
 
Đối với hắn mà nói, chỉ cần thắng đề này, vậy chẳng khác nào thắng. Lúc trước dù cho Nghệ Phong giải thích lợi hại, cũng không làm nên chuyện gì.
 
Mọi người nghe Ngũ Tuyệt lão nhân nói, cả đám đều im lặng. Bọn họ biết, đề ba mới là đề khó nhất, rất nhiều anh hùng hào kiệt đều thất bại tại đề ba. Cho dù Thủy Nhược Vân từng chứng kiến tài trí của Nghệ Phong cũng không dám tin tưởng Nghệ Phong. Dù sao đối với Ngũ Tuyệt lão nhân mà nói, làm khó Tà Đế có thể giúp danh tiếng của hắn không ngừng vang xa. Cho nên mới có thể nói, hắn đành phải ra đề mục khó nhất.
 
Tất cả mọi người ngừng thở chờ đợi Ngũ Tuyệt lão nhân ra đề mục.
 
Ngũ Tuyệt lão nhân nói:
 
- Có một vấn đề vẫn gây khó cho lão phu trăm năm, cho tới tận bây giờ lão phu vẫn chưa thể tháo gỡ. Nếu như Tà Đế tới đây, vậy mong Tà Đế giúp ta việc này. Chỉ cần Tà Đế giúp ta tháo gỡ vấn đề này, ta lập tức dâng tặng Ngũ Hành Linh Tham, đồng thời coi Tà Đế là khách quý của Thiên Tuyệt Phong.

 
Câu nói này, khiến mọi người phía dưới ngưng thần, cả đám thầm nghĩ: Đề mục Ngũ Tuyệt lão nhân ra, ngay cả chính hắn không giải được. Hơn nữa trăm năm chưa có cách tháo gỡ, nói không chừng đề mục này không thể giải, cư nhiên hắn dùng đề mục này làm khó Nghệ Phong.
 
Mọi người không khỏi có chút đồng cảm với Nghệ Phong. Đương đại, đối với việc giải quyết đề mục khó không ai có thể sánh bằng Ngũ Tuyệt lão nhân. Nhưng ngay cả hắn cũng không thể lý giải, Nghệ Phong còn có thể sao?
 
Ngược lại, mọi người chỉ thấy Nghệ Phong vẫn thản nhiên như không nói:
 
- Vậy mời tiền bối ra đề mục.
 
Ngũ Tuyệt lão nhân gật đầu, lập tức lấy một chiếc dây thừng từ trong nạp linh giới. Toàn bộ dây thừng này đều tơ tằm màu đen trân quý cấu thành. Mà dây thừng này giống như tổ ong, vòng xoáy lan tràn khiến dây thừng giống như tổ ong.
 
Ngũ Tuyệt lão nhân quay về phía Nghệ Phong nói:
 
- Dây thừng này được mệnh danh là Thiên Thiên Kết, ý nghĩa đúng như tên gọi, nó có nghìn nghìn sợi dây kết lại. Đây chính là từ trong tay các thế hệ Ngũ Tuyệt lão nhân truyền thừa lại, đến nay không ai có thể tháo gỡ. Lần này ta mượn hoa hiến phật. Mong Tà Đế giúp ta cởi Thiên Thiên Kết này, thời gian không giới hạn.
 
Nói xong, Ngũ Tuyêt lão nhân cười lớn đưa Thiên Thiên kết khoảng chừng mười thước cho Nghệ Phong. Nghệ Phong tiếp nhận, quan sát một hồi, toàn bộ Thiên Thiên Kết đều hợp cùng một chỗ, thậm chí Nghệ Phong còn không tìm được đầu và cuối của Thiên Thiên Kết. Nó tựa như vòng tròn quấn quanh, ngay cả Nghệ Phong muốn tháo gỡ đều cảm giác không biết tháo gỡ từ đâu.
 
Mọi người nhìn Thiên Thiên Kết, cả đám vô cùng chấn động. Các thời đại Ngũ Tuyệt lão nhân không thể cởi Thiên Thiên Kết, đề mục này còn có thể lý giải sao? Cho dù là Thủy Nhược Vân cũng thoáng liếc nhìn Ngũ Tuyệt lão nhân, rất hiển nhiên Ngũ Tuyệt lão nhân muốn làm khó Nghệ Phong.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui