Mị Ảnh

 
Trong lòng Đông Hải cung chủ cũng vô cùng lo lắng cho các trưởng lão bị nhốt tại cấm địa. Băng Ngưng một mực yêu cầu, hắn cũng không cự tuyệt. Bất quá, Băng Hồn muốn cùng Nghệ Phong và Băng Ngưng tiến nhập cấm địa, trực tiếp bị Đông Hải cung chủ cự tuyệt.
 
Đông Hải cung chủ biết Nghệ Phong rất vội vàng, hắn cũng không cần chữa thương. Dẫn Nghệ Phong, Băng Ngưng và Long Hùng tới cửa Truyện Tống Trận.
 
- Đây chính là Truyện Tống Trận thông tới cấm địa Đông Hải. Ta sẽ đưa các ngươi tới đó. Hãy nhớ kỹ, không được vận dụng sức mạnh, nếu như Băng Ngưng không nhận được sự tán thành của cấm địa, lập tức phải nghĩ cách rời khỏi.
 
Đông Hải cung chủ nhắc nhở nói.
 
Băng Ngưng gật đầu, thoáng nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Ta đã biết.
 
- Nghệ Phong! Ta giao Băng Ngưng cho ngươi chăm sóc.
 
Đông Hải cung chủ nhìn Nghệ Phong nói. - .
 
Nghệ Phong quay về phía Đông Hải cung chủ gật đầu nói:
 
- Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định cố gắng hết sức.
 
Sau khi Đông Hải cung chủ giao cho Băng Ngưng vài vật phẩm, Nghệ Phong, Băng Ngưng cùng với Long Hùng tiến vào Truyện Trống Trận. Sau khi ăn mấy viên ma tinh, ba người liền biến mất tại Truyện Tống trận.
 

Đông Hải cung chủ nhìn bóng hình ba người biến mất, trong lòng âm thầm cầu khẩn. Cấm địa này, đối với Đông Hải cung vô cùng quan trọng. Nếu như lại có thể mở một lần nữa tự nhiên rất tốt. Thế nhưng, tới bây giờ hắn cũng không biết cấm địa xảy ra biến cố gì. Mà cũng chỉ có Băng Ngưng mới có thể tiến sâu vào cấm địa dò xét.
 

 
- Đây chính là cấm địa Đông Hải cung các nàng?
 
Nghệ Phong nhìn nơi trước mặt giống như Thủy Tinh cung, kinh ngạc hỏi. Quan trọng là, Nghệ Phong ngẫng đầu nhìn thấy toàn bộ nước biển đều ngưng đọng. Bất quá, vùng nước biển này bị cổ năng lượng kỳ dị ngăn cản, không thể hạ thấp xuống.
 
- Đây chính là đáy biển Đông Hải!
 
Băng Ngưng nói.
 
Câu nói này khiến Nghệ Phong hít sâu một ngụm lương khí, dưới đáy biển Đông Hải, áp lực của nước lớn tới mức nào? Thế nhưng dưới áp lực lớn như vậy, cư nhiên có thể xây dựng Thủy Tinh cung tráng lệ như vậy. Hơn nữa, liếc mặt không thể nhìn thấy đầu cùng Thủy Tinh cung, cũng có thể thấy được nó to lớn tới cỡ nào.
 
Công trình kiến trúc to lớn như vậy có thể bảo trì tới bây giờ vẫn không hề biến dạng. Có thể nói cường giả xây dựng Thủy Tinh cung trước kia vô cùng nghịch thiên.
 
- Thủy Tinh cung là do hai cung mời đông đảo Thánh Cấp phối hợp xây dựng. Tại thời kỳ đó, cho dù Thánh Cấp cũng không thể bước vào. Bất quá, hiện tại đã trải qua nhiều năm, rất nhiều hạn chế đã thay đổi. Uy lực không còn như xưa. Bất quá, cũng không thể coi thường.
 
Băng Ngưng giải thích nói.
 
Nghệ Phong gật gật đầu, quả thực hắn rất bội phục thủ đoạn của các tiền bối đời trước Băng Ngưng.
 
- Đi thôi!
 
Băng Ngưng quay về phía Nghệ Phong nói.
 
- Đi theo ta, sẽ gặp ít nguy hiểm nhất.
 
Nghệ Phong gật gật đầu, cùng Băng Ngưng tiến vào Thủy Tinh cung. Long Hùng cũng hưng phấn đi theo Nghệ Phong, trải qua kinh lịch phong phú tại Ám Vực, theo Nghệ Phong chính là quyết định chính xác nhất của hắn.
 
Ba người tiến nhập vào trong, khi cách cửa Thủy Tinh cung khoảng 1000m. Nhất thời cảm giác được một cổ lực lượng cường đại đẩy mạnh. Cổ lực lượng này đối với Nghệ Phong và Long Hùng thực sự không quá lớn, thế nhưng đủ khiến Băng Ngưng cảm thấy cật lực.
 
Nghệ Phong đang định giúp Băng Ngưng, nhưng Băng Ngưng lắc đầu nói:
 
- Không sao! Đây chính là tầng ngăn cách của Thủy Tinh cung, vượt qua tầng ngăn cách, ta nghĩ sẽ không phải gặp khó khăn nữa.
 
Nói xong, đấu khí băng hàn trong cơ thể Băng Ngưng đột nhiên tăng vọt. Khi đấu khí trong cơ thể nàng tăng lên, cổ áp lực kia dường như thấy nàng đáng mến, lập tức tránh sang hai bên nhường đường.
 
Nghệ Phong trông thấy tràng cảnh như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Đấu khí trong cơ thể hắn mạnh mẽ đề thăng, trực tiếp phá tan cổ lực lượng cản trở. Cùng Băng Ngưng bước vào Thủy Tinh cung.

 
Nghệ Phong đi vào Thủy Tinh cung, sắc mặt ngưng đọng, lập tức phát hiện một mảnh không gian rộng lớn. Tại mảnh không gian này, san hô trải rộng khắp nơi, cự thạch mọc lan tràn.
 
- Đây chính là tầng ngoài cấm địa. Cẩn thận một chút, bên ngoài không quá nguy hiểm. Thế nhưng cũng có rất nhiều mê trận. Tuy rằng thực lực các ngươi không cầm sợ hãi, thế nhưng đụng phải cũng khá phiền phức.
 
Băng Ngưng nhắc nhở nói.
 
Long Hùng nhìn san hô xung quanh màu sắc sặc sỡ, hưng phấn đập đập. Nghệ Phong định nhắc nhở Long Hùng, bất quá nghĩ tới thực lực của Long Hùng, cũng không nói gì.
 
Khi Nghệ Phong nhấc chân chuẩn bị rời đi, đột nhiên Băng Ngưng kéo tay Nghệ Phong, bàn tay mềm mại lạnh lẽo khiến Nghệ Phong sửng sốt, nhìn về phía Băng Ngưng. Sắc mặt Băng Ngưng ửng đỏ, giả vờ trấn tĩnh nói:
 
- Nơi này rất nhiều mê trận, như vậy sẽ không lạc đường.
 
Nghệ Phong gật đầu, tay nàng cư nhiên nắm lấy tay chính mình. Cảm giác mềm mại, khiến Nghệ Phong càng nắm chặt. Miệng nàng ngậm chặt, vành tai nóng lên, đầu nghiêng sang một bên coi như không biết.
 
- Cẩn thận!
 
Nghệ Phong cùng Băng Ngưng từng bước cẩn thận hành tẩu. Khi Nghệ Phong cảnh giác nhắc nhở, Băng Ngưng đã đặt chân lên khối đá kỳ dị. Băng Ngưng đạp một đạp, nhất thời Nghệ Phong cảm thấy xung quanh trở nên u tối, ngay cả Băng Ngưng cũng không nhìn thấy. Nếu như không nắm chặt tay nàng, có lẽ Nghệ Phong tưởng rằng nàng biến mất.
 
Nghệ Phong chau mày nhìn xung quanh, kéo Băng Ngưng tiến về phía trước. Thế nhưng, tốn không ít thời gian, vẫn không thể đi ra khỏi phiến không gian này.
 
- Đây là mê trận, không tìm vị trí tâm trận, rất khó có thể thoát ra ngoài.
 
Băng Ngưng nói.
 
Nghệ Phong gật gật đầu, hắn đã biết. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là, mê trận này ngay cả hắn cũng không phát hiện được vị trí tâm trận.
 
- Ta chưa từng nghiên cứu về mê trận.

 
Băng Ngưng lo lắng nói. Không tìm được tâm trận, bọn họ sẽ bị vây ở chỗ này.
 
- Một mê trận nho nhỏ mà thôi, có bao nhiêu uy thế?
 
Nghệ Phong hừ lạnh, nhìn không gian mù mịt xung quanh. Trong lòng sửng sốt, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ tăng vọt, đấu khí trải dài vô cùng kinh khủng, cuốn sạch toàn bộ không gian.
 
- Phá...
 
Trong khi Nghệ Phong rống giận, đạo đấu khí trải rài mạnh mẽ hướng về phía trước. Ầm một tiếng, nguyên bản không gian u tối trong nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ u tối. Cơn lốc kinh khủng bạo phát cuốn sạch tất cả, mê trận dưới đợt công kích này của Nghệ Phong đã hoàn toàn bị phá vỡ. Nghệ Phong dẫn theo Băng Ngưng nhanh chóng rời khỏi đó. Băng Ngưng trông thấy Nghệ Phong sử dụng sức mạnh phá mê trận, nàng chợt nhớ tới câu nói của Thái gia gia: Khi thực lực đủ cường hãn, tất cả đều là hư ảo.
 
- Đi thôi!
 
Nghệ Phong nhìn Băng Ngưng, kéo nàng tiếp tục tiến về phía trước.
 
Bởi vì hiếu kỳ, Long Hùng đã gây ra không biết bao nhiêu phiền phức. Với thực lực hiện tại của hắn, bất quá chỉ chịu chút mệt mỏi mà thôi. Nó không cần quan tâm, vẫn đụng chạm khắp nơi.
 
Dọc đường đi, liên tục gặp phải cạm bẫy. Bất quá, những cạm bẫy này đối với Nghệ Phong hoàn toàn không đáng nhắc tới. Cho du Băng Ngưng cũng có thể đơn giản phá vỡ. Duy nhất chỉ có mê trận tạo chút phiền phức. Đương nhiên, dưới sức mạnh của Nghệ Phong, mê trận cũng không thể cản trở bước đi của bọn họ.
 
Tốc độ như vậy, khoảng cách đám người Nghệ Phong vượt qua càng lúc càng dài. Nghệ Phong, hiện tại cách cấm địa không xa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui