Liễu Nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua tên Á Thánh, cũng không trả lời câu hỏi của hắn. Bộ dáng khinh thường của Liễu nhiên, khiến cho trái tim Á Thánh không ngừng trùng xuống. Hắn nhìn Liễu Nhiên thật sâu một cái, cũng không dám ra tay, toàn bộ không gian chợt biến thành an tĩnh.
- Lão đầu tử!
Nghệ Phong thấy Liễu Nhiên đứng im, nhịn không được nhắc nhở, hắn không muốn những kẻ kia sống trên đời thêm một khắc nào nữa. Liễu Nhiên nhẹ gật đầu với hắn, khí thế mãnh liệt tràn ra khóa chặt Á Thánh thần bí.
- Bản Đế không quan tâm đến việc giết một tên Á Thánh Tiên phủ.
Lời này khiến cho sắc mặt thần bí nhân đại biến. Hắn không hoài nghi chút nào tính chân thật của những lời này. Nếu Liễu Nhiên đạt tới Thánh cáp, chém giết hắn quả thực không thành vấn đề. Cho dù Liễu Nhiên là Á Thánh, hắn cũng không chút nào tin tưởng có thể chống đỡ công kích của Liễu Nhiên. Dưới áp lực khổng lồ của Liễu Nhiên, sắc mặt đệ tử Mặc gia đã biến thành trắng bệch, vốn tưởng rằng xuất hiện một tôn Á Thánh hỗ trợ, bọn hắn có thể bình an vô sự, nhưng thực không ngờ trong hàng ngũ đối phương còn có tồn tại mạnh hơn nữa. Dưới áp lực này, rốt cục cũng có người không chống đỡ nổi. Một đạo thân ảnh từ bên trong cung điện bay thẳng ra ngoài hóa thành một đạo tàn ảnh hướng về phía chân trời chạy trốn.
- Muốn chạy?
Liễu Nhiên cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười khinh thường. Thân ảnh biến mất trong nháy mắt. Chỉ một giây sau, một đạo nhân ảnh bị hắn ném xuống đất, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi. Nhìn qua tên võ giả bị ném dưới đất, miệng không ngừng phun máu. Bốn phía trở nên tĩnh mịch, mọi người trợn mắt nhìn về phía Liễu Nhiên, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái cùng sợ hãi. Đặc biệt là gia chủ Mặc gia, nhìn vị võ giả Quân cấp của Mặc gia bị Liễu Nhiên túm cổ ném trên mặt đất như một con gà con kia, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Chẳng lẽ Liễu Nhiên thực sự đã tiến vào Thánh cấp hay sao?
Liễu Nhiên cũng không nhìn tên Quân cấp bị ném xuống dưới đất này, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Mặc gia nói.
- Để bản Đế xem. Hôm nay ai có thể đào tẩu?
Một câu lập tức khiến cho đệ tử Mặc gia toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thậm chí còn có người run lẩy bẩy hai chân. Dưới thủ đoạn mạnh mẽ của Liễu Nhiên, ngay cả một tia ý thức phản kháng bọn hắn cũng không có. Liễu Nhiên không thèm để ý đến đám người này, lại chuyển mắt nhìn Nghệ Phong.
- Dùng Phệ Châu cắn nuốt tinh khí của đối phương, thông qua phương pháp thôn phệ.
Nghệ Phong gật gật đầu với Liễu Nhiên, trực tiếp nắm lấy tên Quân cấp dưới chân hắn, Nghệ Phong dựa theo phương pháp thôn phệ mà nam tử Vương Tọa truyền cho, năng lượng của ba viên Phệ Châu không ngừng tiên vào trong thân thể tên võ giả. Dưới động tác của Nghệ Phong, tinh khí toàn thân của tên võ giả Quân cấp bị Nghệ Phong rút ra, thân thể của hắn bằng tốc độ mặt thường có thể thấy được hao gầy đi. Tinh khí của một võ giả Quân cấp ngũ giai cực lớn, nếu như Nghệ Phong hấp thu được toàn bộ, lập tức có thể khiến cho tinh khí toàn thân hắn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Nhưng mà, mọi chuyện cũng không phải giống như trong tưởng tượng, dưới loại cưỡng ép thôn phệ này. Tinh khí có thể lợi dụng ít vô cùng, chẳng qua chỉ là một phần nghìn. Cho nên đối với Nghệ Phong mà nói, muốn dựa vào một tên Quân cấp ngũ giai khiến cho hắn khôi phục triệt để chẳng khác gì người si nói mộng. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không lo lắng. Mặc gia nhiều người như thế, chờ lão đầu tử thu thập xong, chẳng lẽ còn sợ không đủ tinh khí cho hắn thôn phệ hay sao?
Người mặc gia nhìn thoáng qua vị võ giả Quân cấp của Mặc gia dần dần trở nên khô héo, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Bọn hắn muốn cứu đối phương, nhưng mà nhìn qua thân ảnh Liễu Nhiên lẳng lặng đứng đó, không ai dám có động tác gì. Cho dù là Á Thánh chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn này của Nghệ Phong cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh. Một tên Quân cấp dưới tình huống không thể phản kháng, bị ba viên Phệ Châu hợp lực thôn phệ, căn bản là không kiên trì được bao lâu.
Khi Nghệ Phong ném thi thể gầy đét của tên Quân cấp xấu số này qua một bên, rốt cục Yêu Hậu cũng nở nụ cười. Tuy rằng sắc mặt lúc này của Nghệ Phong vẫn trắng bệch dị thương, nhưng tình huống thân thể cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Liễu Nhiên nhìn thoáng qua tình huống của Nghệ Phong, trong lòng rốt cục cũng có chút thả lỏng. Đáy lòng đối với Phệ Châu của Nghệ Phong cũng có chút hâm mộ, có được Phệ Châu, căn bản không sợ lưu lại ám thương.
Liễu Nhiên yên lòng, một lần nữa dời mắt về phía người Mặc gia.
Chứng kiến Liễu Nhiên chuẩn bị xuất thủ, Á Thánh đột nhiên quát lạnh.
- Liễu Nhiên, đừng quên hứa hẹn năm đó của ngươi!
Lời này lập tức khiến cho ánh mắt Liễu Nhiên phát lạnh, lập tức cười lạnh nói.
- Đừng có dùng hiệp nghị năm đó uy hiếp bản Đế. Đợi bản Đế diệt xong Mặc gia, bản Đế cũng muốn nghe thử một chút Tiên phủ các ngươi giải thích thế nào? Hiệp nghị năm đó viết rất rõ ràng, nếu ai vi phạm sẽ bị quần công. Bản Đế không tìm Tiên Phủ các ngươi cùng đi diệt Mặc gia, ngươi còn có tư cách ở đây kêu gào?
- Ngươi.... :
Á Thánh còn chưa nói dứt lời, Liễu Nhiên giận dữ gầm lớn.
- Cút....
Thanh âm như sấm nổ, khiến cho toàn bộ không gian rung chuyển, thương khung chấn động, sóng âm truyền lan tỏa khắp bốn phía, cho dù người ở ngoài ba trăm dặm cũng phải biến sắc. Mà Á Thánh dưới uy thế của một tiếng gầm này, sắc mặt đại biến. Đồng thời một cỗ lửa giận không tên tràn ngập trong lòng hắn. Hắn chưa từng bị người khác sỉ nhục như vậy, đặc biệt người ở trước mắt khi xưa vẫn còn là một tên hậu bối tùy ý để hắn vân vê.
- Liễu Nhiên ngươi chớ quên nàng còn ở trong Tiên cảnh.
Á Thánh nhìn chằm chằm Liễu Nhiên rít lên. Vốn Á Thánh tưởng rằng có thể dùng nàng uy hiếp Liễu Nhiên, dù sao năm đó cũng bởi vì nàng mới khiến cho Liễu Nhiên buộc phải nhập thế. Nhưng mà, khiến cho hắn không tưởng tượng nổi chính là, trong mắt Liễu Nhiên xuất hiện vẻ khinh bỉ, đúng vậy chính là khinh bỉ. Câu nói tiếp theo của Liễu Nhiên lại khiến cho Á Thánh trợn mắt há hốc mồm.
- Nghệ Phong dạy bản Đế một điều. Không thể bị uy hiếp, nếu nàng chết, bản Đế sẽ giết nghìn vạn người chôn cùng nàng.
Liễu Nhiên lạnh lùng nói sau đó nhìn Nghệ Phong rồi dừng mắt trên người Linh Nhi đang say ngủ song lòng Yêu Hậu. Thời điểm Linh Nhi bị bắt làm con tin, Nghệ Phong vẫn không bị uy hiếp. Nhưng mà, hắn lại có thể cứu được Linh Nhi. Năm đó, hắn làm ra vô số nhượng bộ, nhưng nàng vẫn bị bắt đi Tiên cảnh. Sự thật chứng minh, bó tay bó chân cũng không thể giải quyết được vấn đề. Nếu như không thay đổi được, như vậy phải cường thế tiến lên. Nếu như nàng thực sự chết đi. Hắn sẽ tàn sát ngàn vạn người chôn cùng nàng, như vậy nàng cũng sẽ không cô độc.
Một ít cao tầng của Mặc gia vừa nghe được lời này, sắc mặt biến thành xám xịt. Liễu Nhiên không còn cố kỵ, mức độ nguy hiểm của hắn đã đạt tới đỉnh điểm. Hai vị trưởng lão liếc nhìn Liễu Nhiên, nhớ tới lời Liễu Nhiên vừa nói, không khỏi lắc đầu, sư đồ hai người này chỉ sợ là thiên hạ bất loạn. Nghệ Phong còn đỡ, nhưng mà Liễu Nhiên đã đạt đến đẳng cấp kia, tuyệt đối có thể khiến cho thiên hạ đại loạn.
- Mặc gia! Các ngươi thực là đáng chết!
Hai vị trưởng lão hung tợn trợn mắt nhìn người Mặc gia, đặc biệt là Mặc Lâm. Có lẽ đại lục sẽ bởi vì ngòi nổ này mà một lần nữa lâm vào hỗn loạn. Liễu Nhiên không nói nhảm thêm lời nào nữa, nhìn Á Thánh nói.
- Nể mặt nàng, mười hơi thở cút. Nếu không thì lưu lại nơi này vĩnh viễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...