Mị Ảnh

 
Chỉ trong chớp mắt năng lượng công hướng về phía Nghệ Phong đã bị chấn nát bấy.
 
- Là ngươi!
 
Nhìn bóng người trống rỗng xuất hiện kia, ánh mắt Thiên Lâm ngưng lại, nhìn bóng người này kinh hãi thốt lên.
 
Nghệ Phong đồng dạng chuyển mắt về phía bóng người này, lập tức hơi nhíu nhíu mày, trong ấn tượng của hắn, hắn chưa từng gặp qua cường giả như vậy.
 
- Lão gia hỏa kia, suốt ngày chỉ biết bắt nạt vãn bối, đây là phong cách của Thiên Phủ các ngươi hay sao?
 
Nam tử xuất hiện xem thường nhìn về phía Thiên Lâm, cánh tay hung hăng vung lên, một đạo năng lượng đánh thẳng vào Mặc Quân đang chuẩn bị tiêu diệt khôi lỗi, bay tay vừa vung lên, Mặc Quân đã nặng nề nện vào trong mặt đất.
 
- Ta khuyên các ngươi đều thành thật một chút, lão gia hỏa Thiên Lâm này không bảo vệ được các ngươi!
 
Nam tử nhàn nhạt nói, nguyên bản đám người Kim Phú đang định đánh lén lập tức dừng lại, trong mắt đồng dạng kinh khủng không thôi, nam tử này cũng kinh khủng đến mức nghịch thiên.
 
- Ta kháo... Ở đâu ra nhiều biến thái như vậy?
 
Đám người nhìn nam tử và Thiên Lâm đều hít sâu một ngụm khí lạnh, đáy lòng không khỏi mắng to. Vừa ra tay đã đánh bại Quân cấp, quả thực kinh khủng tới cực điểm, nếu như là bọn hắn trong tay hai người này, người ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể dí chết!
 
Nam tử không nhìn đám người Kim Phú, cánh tay đặt lên vai Nghệ Phong, một đạo đấu khí dâng trào tiến nhập vào trong cơ thể, giúp đỡ Nghệ Phong dẹp loạn huyết khí đang cuồn cuộn.
 
- Mặc dù thương nặng, nhưng lấy trình độ y thuật của ngươi, chắc hẳn không cần lo lắng!
 
Nam tử quay sang hiền lành cười với Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong khom mình hành lễ nói:
 
- Đa tạ tiền bối!

 
Nam tử lắc đầu, quan sát trên dưới Nghệ Phong một phen, sau đó lập tức gật đầu nói:
 
- Tiểu tử, trước đây ta cực ghét ngươi. Bất quá lần này ngươi có thể một mình giết lên Kim Ưng Tông, nhưng thật ra khiến ta có cái nhìn khác về ngươi. Coi như vì chuyện này, sau đó ta sẽ không bỏ phiếu chống nữa!
 
Nghệ Phong nghe thấy câu kỳ diệu không hiểu như thế, không rõ ý tứ như thế nào.
 
- Không biết tiền bối là?
 
Nghệ Phong cẩn thận hỏi, hắn chưa từng gặp qua người này không rõ vì sao hắn lại cứu mình. Thế nhưng Nghệ Phong có thể khẳng định, chắc chắc người này có quan hệ với mình, bằng không không có khả năng để hắn vì mình mà đối nghịch cùng Thiên Phủ.
 
- Tiểu thư phái ta tới!
 
Nam tử tùy ý nói:
 
- Ta là Tần Lực!
 
Nghệ Phong nhất thời bừng tỉnh, lấy Tần làm họ, trừ bỏ nàng không ai có thể chỉ thị cường giả như vậy!
 
- Nàng khỏe không?
 
Nghệ Phong hỏi.
 
Tần Lực lắc đầu nói:
 
- Tốt hay không tốt, ngươi làm Y Sư, hẳn là rõ ràng mức độ kinh khủng của hàn độc. Bất quá, ngươi cũng không cần phải lo lắng, có các vị trang chủ, tiểu thư sẽ không gặp nguy hiểm!
 
Nghe thấy câu thế, Nghệ Phong cau mày, hắn rất muốn lúc này có thể chạy đến bên cạnh nàng.
 
- Tiểu thư nghe được tin tức ngươi muốn lên Kim Ưng Tông, nguyên bản nghĩ tự mình tới đây, thế nhưng bởi vì trong người có hàn độc, không thể rời khỏi Tần gia trang!

 
Tần Lực nói.
 
- Ừm!
 
Nghệ Phong nhẹ giọng gật đầu, hắn vừa nghĩ đến nữ nhân điên đảo chúng sinh kia, lại oán hận sâu hơn với Kim Ưng Tông. Đặc biệt nghe được năm đó nàng sắp không khống chế được hàn độc lại bị ám sát, đó cũng là nguyên nhân rất lớn dẫn đến việc hàn độc sớm bị phát tác!
 
- Tần Lực, Tần gia ngươi muốn khai chiến cùng Thiên Phủ ta hay sao?
 
Thiên Lâm giận dữ hét.
 
- Ha ha, lão gia hỏa này! Ngươi cũng đừng nói khai chiến làm ta sợ. Một Thiên Phủ mà thôi, lẽ nào Tần gia trang ta sợ các ngươi hay sao? Thật đúng là cho rằng nhiều năm qua Tần gia ta dễ dàng tha thứ cho các ngươi như vậy là sợ các ngươi hay sao?
 
Tần Lực tùy ý nói. Bạn đang đọc truyện được tại
 
- Ngươi...
 
Thiên Lâm giận dữ.
 
- Ngươi cái gì ngươi? Nếu như Thiên Phủ muốn khai chiến, nhớ kỹ đưa chiến thư tới Tần gia trang. Trang chủ chúng ta chờ các ngươi!
 
Tần Lực nhàn nhạt nói, khiến người ta cảm giác dễ như ăn cơm, nhẹ tựa lông hồng.
 
Thiên Lâm hít sâu một hơi, cố gắng dẹp loạn tâm tình trong lòng, hắn hừ một tiếng nhưng lại không tiếp tục mở miệng, thân phận của hắn không đại biểu được Thiên Phủ. Đồng dạng hắn cũng rõ ràng, Thiên Phủ không có khả năng tùy ý khai chiến với Tần gia trang, không có khả năng vì một Kim Ưng Tông mà khai chiến!
 
Các thế lực siêu cấp giao phong với nhau phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của mọi người.
 
- Kim Phú lưu lại, còn lại ngươi có thể mang theo bọn hắn lăn đi!

 
Tần Lực nhàn nhạt nói.
 
- Không được!
 
Thiên Lâm hừ hừ nói.
 
- Không được? Ha ha, lão gia hỏa, ngươi muốn thử thực lực của ta hay sao?
 
Tần Lực híp mắt, trên mặt mang theo ý cười nhìn Thiên Lâm, giống như con mèo vờn chuột.
 
Bộ dáng này của Tần Lực khiến Nghệ Phong quay sang nhìn vào Thiên Lâm, quả nhiên sắc mặt Thiên Lâm cực kỳ xấu xí khó coi. Nghệ Phong nhất thời sáng tỏ, sợ rằng thực lực của Tần Lực mạnh hơn Thiên Lâm rất nhiều.
 
Nghĩ vậy, Nghệ Phong càng nhớ đến Tần Y, cho dù nàng không ở bên cạnh, như trước vẫn luôn chăm chú nhìn vào con đường hắn đi.
 
- Cút!
 
Tần Lực nhàn nhạt nói:
 
- Cho ngươi thời gian mười hơi thở, nếu như hết thời gian còn không cút, đừng trách bản quân ra tay!
 
Mà âm thanh của Tần Lực vừa hạ xuống, một câu nói liền vang lên trong hư không:
 
- Cút? Bản đế ngược lại muốn nhìn, ai dám cút?
 
Nghe thấy câu đó, Nghệ Phong kinh ngạc, há miêng hô to:
 
- Lão đầu tử, ngài tới muộn như vậy đồ đệ ngài sắp bị người ta đè chết rồi. Ta chết cũng đành thôi, chỉ lo cho ngài bị mất mặt thôi!
 
Liễu Nhiên nhìn thoáng qua tông môn Kim Ưng Tông đã máu chảy thành sông, lập tức liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nhàn nhạt nói:
 
- Ngươi bị bắt nạt thật thảm hại!
 
Nghệ Phong hắc hắc cười hai tiếng nói:

 
- Ta thừa nhận ta ra tay độc ác một chút, thế nhưng cũng chỉ độc ác một chút thôi. Bất quá đồ đệ của ngài lại bị người đánh phọt máu mồm, máu của ta cho dù ngàn vàng ta cũng không bán, ôi, thật sự bị bắt nạt quá bi thảm!
 
Mọi người nghe được lời nói vô sỉ của Nghệ Phong, cả đám lạnh gáy: Ta kháo, ngươi chỉ độc ác một chút? Một chút mà thiếu chút nữa làm cho người ta bị diệt tông, một chút mà ra lệnh cho hung hồn giết người không nói, còn thôn phệ hồn thể của người ta?
 
- Yên tâm, không ai có thể giết được ngươi, về phần phun máu gì đó, như vậy rất có lợi đối với ngươi!
 
Lão đầu tử nhàn nhạt nói, cũng không quan tâm Nghệ Phong, quay đầu nhìn về phía Tần Lực.
 
- Tần tiền bối!
 
Liễu Nhiên quay sang gật đầu chào hỏi với Tần Lực, những lời này khiến Nghệ Phong chấn động, bối phận của Tần Lực cư nhiên cao hơn lão đầu tử.
 
- Ha ha, tiền bối ta không dám nhận, thiếu niên trước đây bị đuổi giết bôn ba khắp nơi, ngày hôm nay đã có thực lực vượt xa ta rồi!
 
Tần Lực có chút cảm thán nói.
 
Liễu Nhiên cười cười, không nói gì thêm, quay đầu nhìn về phía Thiên Lâm, khóe miệng mang theo một tia tươi cười nghiền ngẫm:
 
- Thiên tiền bối thực sự có thú vui khác người, mỗi lần rảnh rỗi đều muốn tìm vãn bối phiền phức. Ha ha, ngay cả ước định năm đó, Thiên Phủ cũng không quan tâm nữa rồi!
 
Những lời này, khiến Thiên Lâm biến sắc:
 
- Ta chỉ đại biểu cho cá nhân ta, không liên quan đến Thiên Phủ!
 
- Có liên quan hay không ngươi nói cũng vô dụng. Chuyện này ta sẽ đích thân đến Thiên Phủ hỏi cho rõ ràng!
 
Lão đầu tử cũng vô cùng tức giận, thật không ngờ Thiên Phủ cư nhiên năm đó nói một đằng, bây giờ lại làm một nẻo.
 
- Đồ đệ ta nói, máu của hắn rất đáng giá. Tuy rằng ta không ủng hộ lời hắn, thế nhưng xác thực đáng giá hơn máu của các ngươi một chút. Ngày hôm nay bản đế cũng không làm khó các ngươi, vừa rồi đồ đệ ta mất bao nhiêu máu, các ngươi bồi lại gấp trăm lần là được. Tỉ lệ một so với một trăm, ta đã khuyến mãi rồi!
 
Liễu Nhiên nhàn nhạt nói.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui