Mị Ảnh

 
- Đến đây làm gì?
 
Nam tử Vương Tọa thấy Nghệ Phong đến một chỗ thì dừng lại, hắn nhíu mày hỏi. Hắn không muốn lãng phí thời gian.
 
- Có người ở chỗ này chờ ta.
 
Ngay khi Nghệ Phong vừa dứt lời, thân ảnh Trữ Huyên xuất hiện trong tầm mắt của hai người. Sau khi liếc mắt quan sát Nghệ Phong trên dưới một lát, Trữ Huyên khẽ nói:
 
- Ngươi đã về sao?
 
Chỉ là lời nói rất bình thản, khiến Nghệ Phong mỉm cười. Đây là Trữ Huyên trang nhã thản nhiên. Cho dù lo lắng cũng không biểu lộ quá rõ ràng. Nghệ Phong đi lên trước kéo tay Trữ Huyên rất bất đắc dĩ nói:
 
- Hình như ta lại trêu chọc phiền toái lớn.
 
- Không có việc gì! Ta quen rồi!
 
Trữ Huyên đối với Nghệ Phong nhoẻn miệng cười.
 
Nghe Trữ Huyên nói những lời này, Nghệ Phong cảm giác trong lòng ấm áp kiên định. Cho tới bây giờ nữ nhân này vẫn không tính toán những chuyện như vậy.
 

Nam tử Vương Tọa ở trên cánh tay Nghệ Phong, nhìn nữ nhân tuyệt mỹ cao quý này, hắn thoáng có chút thất thần. Năm đó hắn từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng so với nữ nhân này, không thể nghi ngờ là chênh lệnh giữa trời và đất. Cho tới nay hắn đều cảm thấy nữ nhân hắn đã cường bạo kia là xinh đẹp nhất. Nhưng so với nữ nhân trước mặt cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
 
- Thảo nào trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, tiểu tử này còn cố ý tới đây. Có mỹ nhân như vậy chờ đợi, bất kể là ai cũng không quên được.
 
Trong lòng nam tử Vương Tọa lại cảm giác có đố kị.
 
- Đi thôi!
 
Nam tử Vương Tọa thấy Nghệ Phong không có ý khởi hành không khỏi nhắc nhở nói.
 
Nam tử Vương Tọa nói khiến Trữ Huyên quay đầu nhìn về phía cánh tay Nghệ Phong. Nghệ Phong thấy ánh mắt nghi hoặc của Trữ Huyên, liền giới thiệu sơ qua nói:
 
- Hồn thể một vị tiền bối đang ở trên cánh tay ta.
 
Trữ Huyên gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ hỏi:
 
- Lấy được Phệ Châu hay không?
 
Nghệ Phong gật đầu:
 
- Bất quá có chút phiền phức. Tuy rằng đoạt được, nhưng bị người khác thu phục. Bọn họ có thể xác định được vị trí của ta. Đúng rồi, tiền bối, ngài có cách gì có thể tiêu diệt được lạc ấn của đối phương không?

 
Nam tử Vương Tọa trầm mặc một lát, ngay lập tức âm thanh truyền ra:
 
- Nếu bản vương ở thời kỳ hưng thịnh thì không phải là vấn đề quá lớn. Hiện tại bản vương chỉ là một hồn thể, Phệ Châu đối hồn thể có tác dụng khắc chế. Bản vương thậm chí không dám tới gần Phệ Châu.
 
Nghệ Phong lập tức cảm thấy đau đầu. Nếu không giải quyết được lạc ấn, trừ phi là đi tới thánh địa, bằng không thật sự khó ngăn cản được sự truy sát của Nhiếp Hồn Sư bát tinh.
 
- Nếu ngươi có luyện hồn thuật của Thánh Tông, phối hợp ngươi luyện hóa Phệ Châu, thật ra có thể thử luyện hóa đạo lạc ấn kia.
 
Nam tử Vương Tọa bỗng nhiên nói.
 
Nghệ Phong khẽ gật đầu, trong lòng vẫn không chút tin tưởng. Nếu bình thường thật ra Nghệ Phong không sợ một đạo dấu vết tinh thần. Nhưng lạc ấn này lại ở bên trong Phệ Châu, khó khăn luyện hóa đã tăng thêm gấp bội.
 
- Các ngươi tránh xa một chút, ta thử xem sao.
 
Nghệ Phong nói với Trữ Huyên và nam tử Vương Tọa.
 
Trữ Huyên gật đầu, người nhẹ nhàng di chuyển ra ngoài trăm mét. Đồng dạng nam tử Vương Tọa cũng từ cánh tay Nghệ Phong bay ra như tên bắn.
 

Trữ Huyên và nam tử Vương Tọa dò xét lẫn nhau một hồi, trong mắt đều có vẻ kinh ngạc. Trữ Huyên kinh ngạc vì đối phương chỉ là một hồn thể lại khiến nàng không nhìn thấu được thực lực. Mà nam tử Vương Tọa kinh ngạc vì, một nữ tử trẻ tuổi như thế lại có thể tu luyện đến trình độ Tôn Cấp cửu giai. Đồng thời căn cơ của nàng hết sức nồng hậu. Cho dù ở thời viễn cổ cũng coi như là người nổi bật. Bạn đang đọc truyện được tại
 
Ánh mắt nam tử Vương Tọa nhìn về phía Nghệ Phong, thấy hắn lấy ra Hồn Ấn Đỉnh. Suy nghĩ một lát, nam tử Vương Tọa vẫn lui lại phía sau trăm mét. Tuy rằng thực lực của hắn cường hãn hơn Trữ Huyên, nhưng vì hắn là hồn thể, sức chống cự khi đối mặt Phệ Châu không mạnh bằng Trữ Huyên.
 
Hồn Ấn Đỉnh phiêu du phía trên không gian. Phệ Châu từ trong Hồn Ấn Đỉnh chậm rãi nhẹ nhàng bay ra. Trong nháy mắt, Phệ Châu liền bạo phát lực thôn phệ khủng khiếp. Nghệ Phong có thể cảm giác được đấu khí của hắn rời đi rất nhanh.
 
Tình hình như thế, khiến Nghệ Phong vội vàng thi triển Phệ Châu ngăn cản. Phệ Châu âm dương đồng thời thi triển ra. Năng lượng Phệ Châu cao hơn Phệ Châu hỏa dương. Lúc này mới khiến sự thôn phệ của Phệ Châu giảm xuống.
 
Nhưng dù sao khả năng vận dụng năng lượng Phệ Châu của Nghệ Phong vẫn có hạn. Mà không có Phệ Châu dung hợp thôn phệ hiệu quả lại có thể phát huy đến trăm phần trăm. Cho nên cho dù sự thôn phệ của Phệ Châu âm dương có hiệu quả cao hơn Phệ Châu hỏa dương, nhưng Nghệ Phong vẫn cảm giác được đấu khí trong cơ thể tuôn ra từng đạo.
 
Ngay khi Nghệ Phong có chút nhíu mày, Phệ Châu bên trong khí hải của Nghệ Phong lại mạnh mẽ bạo động. Phệ Châu âm dương giống như đã bị khiêu khích, không cần Nghệ Phong khống chế, tự động bạo phát ra lực thôn phệ khủng khiếp.
 
Nghệ Phong chưa từng thi triển ra lực thôn phệ khủng khiếp như vậy. Thậm chí trước kia khi Nghệ Phong thi triển ra uy lực sung mãn cũng chỉ bằng một phần trăm của lần này.
 
Phệ Châu âm dương không bị khống chế, tập trung tất cả đấu khí bên trong khí hải của Nghệ Phong, tuyên bố chủ quyền của nó. Không cho bất kỳ Phệ Châu nào khiêu khích.
 
Phệ Châu âm dương bạo động, cho dù là Nghệ Phong cũng không vận dụng được đấu khí trong cơ thể. Đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong đã bị lực thôn phệ cường đại liên lụy. Cho dù Nghệ Phong khống chế thế nào cũng vô dụng.
 
Mà Phệ Châu hỏa dương dường như đã bị khiêu khích, không ngừng bạo động. Lực thôn phệ không ngừng tăng thêm. Lực thôn phệ khủng khiếp muốn kéo theo đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong đi ra. Nhưng mặc dù nó cố gắng như thế nào, vẫn không thôn phệ được chút lực lượng nào của Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong ngẩn ra, thật sự không ngờ được Phệ Châu âm dương lại có ý thức lĩnh vực mãnh liệt như thế. Bọn chúng tự động bảo vệ lãnh địa cho Nghệ Phong.
 
Nếu Phệ Châu âm dương là do Nghệ Phong khống chế, tất nhiên Nghệ Phong sẽ vui mừng vạn phần. Nhưng điều này hoàn toàn không nằm trong khả năng khống chế của Nghệ Phong. Hoàn toàn là do Phệ Châu âm dương tự động thực hiện.
 

Phệ Châu âm dương có hành vi như vậy khiến Nghệ Phong dở khóc dở cười.
 
Không dùng được chút lực lượng nào, hắn làm sao luyện hóa được lạc ấn bên trong Phệ Châu.
 
Nghệ Phong cố gắng tìm cách vận dụng chút lực lượng, nhưng dù thế nào cũng không thể làm được. Rất rõ ràng hai loại Phệ Châu đang tranh đấu. Nghệ Phong có thể cảm giác được tranh đấu giữa hai bên càng ngày càng cường hãn.
 
Cho dù là Trữ Huyên, dưới sự bạo động của Phệ Châu, liền vội vàng rút lui về phía sau mấy chục thước. Lúc này mới miễn cưỡng có thể chống lại lực thôn phệ của Phệ Châu.
 
- Chết tiệt...
 
Nghệ Phong thấy căn bản không điều động được đấu khí trong cơ thể, không nhịn được mắng:
 
- Khi muốn vận dụng các ngươi, chỉ có thể vận dụng một bộ phận. Hiện tại không cần các ngươi, các ngươi lại bắt đầu tuyên bố chủ quyền khu vực.
 
Nghệ Phong cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể buông tha luyện hóa lạc ấn. Hắn vừa định thu hồi Phệ Châu thì Yêu Ngọc luôn ngủ say trong lòng Nghệ Phong lại ló đầu ra, nhìn viên Phệ Châu kia suy nghĩ một chút. Trong lúc Nghệ Phong đang nghi hoặc, bay như tên bắn về phía Phệ Châu.
 
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nghệ Phong thoáng nhíu mày, nhưng không hề ngăn cản. Nghệ Phong biết Phệ Châu không thể làm tổn thương đến Yêu Ngọc.
 
Nhưng hành động tiếp theo của Yêu Ngọc lại khiến Nghệ Phong và Trữ Huyên nam tử Vương Tọa trừng mắt, không dám tin nhìn Yêu Ngọc.
 
Chỉ thấy Yêu Ngọc lại mở miệng rồng, nuốt Phệ Châu vào.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui