- Đừng!
Trữ Huyên thấy tay Nghệ Phong vẫn không an phận, va chạm vào phía trên đôi gò mềm mại của nàng, thân ảnh có chút run rẩy giữ chặt tay Nghệ Phong, không cho Nghệ Phong lại có động tác khác.
Nghệ Phong ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thẳng vào Trữ Huyên, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Trữ Huyên, khẽ hạ thấp giọng nói bên tai Trữ Huyên:
- Ta giúp nàng chữa thương.
Thân thể Trữ Huyên run rẩy, trong đầu không khỏi nhớ tới lần đầu tiên Nghệ Phong nhìn thấy nàng. Khi đó Nghệ Phong nắm lấy nhào nặn nàng một lần, Trữ Huyên thấy được hơi thở của Nghệ Phong có chút nóng rực, bỗng nhiên ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào Nghệ Phong.
- Bây giờ còn là ban ngày.
Khi Trữ Huyên nói xong câu đó, cảm thấy toàn bộ khí lực trên người giống như bị giảm xuống. Khuôn mặt xinh đẹp giống như bị lửa đốt, nóng bỏng lợi hại. Bạn đang đọc truyện được tại
- A! Bây giờ là ban ngày sao? Đúng lúc, không cần tới nến!
Nghệ Phong rất thản nhiên nói.
- Ngươi...
Trữ Huyên nghe Nghệ Phong nói, thiếu chút nữa tức giận phun ra một búng máu.
- Ta không quen!
- Cho tới bây giờ, nàng còn chưa thử qua. Nói không chừng, sau khi thử qua, về sau nàng lại thích làm vào ban ngày.
Nghệ Phong nói rất nghiêm túc. Đối với điểm ấy, hắn đã nghiệm chứng liễu, cho nên nói hết sức chân thành.
- Phi!
Trong lòng Trữ Huyên run rẩy: có quỷ mới thích ban ngày.
Tuy nhiên, khi Trữ Huyên cảm giác được hô hấp của Nghệ Phong dần dần trở nên nặng nề. Thậm chí nàng điều tra được trên người Nghệ Phong có một vài phản ứng, nàng trầm mặc hồi lâu, chậm rãi buông tay Nghệ Phong ra, nhắm mắt lại, đầu hơi nâng lên.
Nghệ Phong nhìn đôi môi nhỏ hồng của Trữ Huyên, lông mi run run, điệu bộ mặc người tới hái, khiến Nghệ Phong không chống cự được. Dụ hoặc này khiến Nghệ Phong liền sát lại về phía Trữ Huyên hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mê người đó.
Nghệ Phong tham lam, khiến Trữ Huyên bất đắc dĩ buông tha chống cự, đưa tay lên ôm chặt lấy Nghệ Phong, phối hợp với động tác của Nghệ Phong, có chút tham luyến.
Trữ Huyên cảm giác toàn thân bất lực. Mặc dù rất muốn ngăn cản động tác tiếp theo của Nghệ Phong, nhưng sau khi tay Nghệ Phong đụng chạm đến thân thể của nàng, lạig không thể không bất đắc dĩ buông tha.
Đai lưng bằng tơ bên hông bị Nghệ Phong kéo. Trữ Huyên thấy trên người chợt lạnh, ôm lấy tay Nghệ Phong. Trong ánh mắt nghi hoặc của Nghệ Phong, Trữ Huyên cố gắng ổn định lại tâm tình, lắc đầu nhìn Nghệ Phong nói:
- Đừng làm ở chỗ này!
Nghe thấy những lời này, tâm thần Nghệ Phong liền lĩnh hội, ôm lấy Trữ Huyên, đi về phía buồng trong. Trữ Huyên trắng nõn nằm trên giường, mất đi chút lực lượng cuối cùng, thầm thở dài một hơi:
"Cuối cùng vẫn không thể từ chối được hắn!"
Khi quần áo cuối cùng của nàng bị Nghệ Phong lấy đi, mặc dù Nghệ Phong từng đã từng nhìn thấy, nhưng Nghệ Phong vẫn cảm giác nàng đẹp tới mức khó thở. Vẻ đẹp này khiến Nghệ Phong giống như con thú, lao thẳng vào.
...
- Hối hận sao?
Sau đó, Nghệ Phong nhìn trên người Trữ Huyên còn ửng đỏ, khẽ nói bên tai Trữ Huyên. Ôm thân thể kiều diễm khiến người hít thở không thông, Nghệ Phong lại có chút tâm viên ý mã.
- Ừ!
Trữ Huyên khẽ nói ừ một câu.
- Ta không từ chối được ngươi.
Nghe thấy những lời này, Nghệ Phong lại ôm chặt Trữ Huyên, muốn kéo Trữ Huyên vào bên trong thân thể.
- Nàng cũng khiến ta không từ chối được.
Nghệ Phong rất nghiêm túc nhìn Trữ Huyên.
Trữ Huyên khẽ xì một tiếng:
- Bất kỳ mỹ nữ nào, ngươi đều không từ chối được.
Nghe thấy những lời này, Nghệ Phong rất không tán thành, lập tức phản bác nói:
- Không có khả năng. Khả năng tự chủ của ta rất mạnh. Không tin, nàng cứ đưa mỹ nữ tới cửa thử thách ta.
- Ngươi nằm mơ!
Tất nhiên Trữ Huyên biết Nghệ Phong có chủ ý gì, suy nghĩ một chút lại ghé đầu vào ngực Nghệ Phong, nghe nhịp tim của Nghệ Phong đập vẫn còn có chút dồn dập.
- Ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có lúc ở cùng một chỗ với người của Ma Tông.
- Đó là bởi vì ta chưa xuất hiện.
Tay Nghệ Phong di động phía sau tấm lưng trơn bóng của Trữ Huyên.
- Mẫu thân ta đã từng nói cho ta biết, ta sinh ra chính là người gây họa. Cho nên...
Nghe thấy những lời này, trên người Trữ Huyên lại ửng đỏ, khẽ cắn một cái trên người Nghệ Phong.
Ngay khi hai người bình tĩnh lại, Trữ Huyên bỗng nhiên nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi thật sự rất tham lam.
Nghe thấy những lời này, Nghệ Phong ngẩn ra, ngay lập tức liền vùi đầu vào trong mái tóc Trữ Huyên, nhìn Trữ Huyên nói rất nghiêm túc:
- Đây là nguyên nhân khiến nàng hối hận sao?
- Ừ! Biết rõ ngươi là người tham lam, nhưng vẫn không từ chối ngươi được.
Câu này không phải lời tỏ tình sao? Điều này khiến Nghệ Phong vô cùng cảm động. Nghệ Phong ôm chặt Trữ Huyên, khiến Trữ Huyên có phần khó thở:
- Cho dù nàng mắng ta tham lam, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Từ sau khi gặp nàng, ta đã quyết định.
- Thật bá đạo!
Trữ Huyên thì thầm nói nhỏ, nhưng Nghệ Phong nhìn thấy. Khóe miệng Trữ Huyên lại cong lên.
- A! Đừng!
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong lại có chút không an phận, vội vàng nắm lấy tay Nghệ Phong, khuôn mặt đỏ ứng, ngẩng đầu nhìn Nghệ Phong, lắc đầu nói.
- Còn có chút đau!
- Ta xem giúp nàng. Ta là y sư bát giai!
Nghệ Phong cười nói.
- A!
Trữ Huyên kinh sợ nắm lấy tay Nghệ Phong.
- Không cần!
Tuy rằng Trữ Huyên và Nghệ Phong từng có tiếp xúc rất thân mật, nhưng sao dám để cho Nghệ Phong nhìn thấy nơi đó của nàng.
Tuy nhiên rất rõ ràng, Nghệ Phong đúng như Trữ Huyên đã nói. Hắn là người tham lam, cho nên hắn lại có chút không an phận.
- Buổi tối đi!
Trữ Huyên hít một hơi thật sâu, khẽ nói bên tai Nghệ Phong. Điên cuồng vừa rồi đã khiến nàng cảm thấy quá phóng đãng. Nếu lại phóng đãng thêm một lần, Trữ Huyên không chắc nàng có chịu được nữa hay không.
- Thành giao!
Nghệ Phong đạt được đáp án vừa ý, rốt cục tay đã dừng tiếp tục giở trò xấu, nhìn Trữ Huyên cười nói, ôm chặt Trữ Huyên hít thở hương thơm nhàn nhạt.
...
Người tham lam, đối với cái hắn cực kỳ muốn nhận được, luôn nhớ kỹ một cách khác thường, khi nhận được sẽ muốn thật thỏa mãn. Tới khi chui ra khỏi chăn, đã là ngày hôm sau.
Có đôi khi, Nghệ Phong cảm thấy, thời gian ban đêm đặc biệt ngắn. Đối với điểm ấy, Nghệ Phong lập tức ân cần thăm hỏi buổi sáng tới trăm ngàn lần.
Đương nhiên, Lưu Vĩ không có quên chuyện đã đáp ứng Nghệ Phong. Sau khi nghiên cứu tấm bản đồ thật lâu, rốt cục đã xác định được vị trí, hắn đã vẽ ký hiệu ra một đường đi hoàn chỉnh cho Nghệ Phong, sau đó lại trả bản đồ lại cho Nghệ Phong.
Vừa xem Nghệ Phong có thể hiểu ngay đường đi. Điều này khiến trong lòng Nghệ Phong rất mừng rỡ. Sau khi khách sáo với Lưu Vĩ một chút, lại thuận miệng hỏi Phệ Châu thu hút bao nhiêu cường giả đi tới.
Đối với điểm ấy, Lưu Vĩ cũng lắc đầu. Hắn nói cho Nghệ Phong biết, hắn có được tin tức này chỉ là do ngẫu nhiên. Tình hình cụ thể hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Nhận được đáp án này, khiến Nghệ Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi. Bởi vì Trữ Huyên, Nghệ Phong ở lại Tinh Nguyệt Tông một ngày, sau đó mới khởi hành đi tới chỗ có tin tức về Phệ Châu. Tuy không biết có thể nhận được Phệ Châu hay không, dù sao cũng phải cố gắng một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...