Mọi người không phải là hạng người lòng tham không đáy, lúc thu hồi được đan dược, cả đám chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Đối với lựa chọn như vậy, Nghệ Phong cũng không phản đối. Lần này có thể được đến viễn cổ ảo cảnh truyền thừa đã là niềm vui quá lớn lao đối với hắn, như vậy hoàn toàn là đủ rồi. Nghệ Phong cũng không hy vọng xa vời có thể nhận được chỗ tốt gì khác. Huống chi, chỗ tốt bình thường, thực sự hắn còn cảm thấy chướng mắt.
Cứ như vậy, một đám người lần thứ hai trùng trùng điệp điệp trở về lối vào di chỉ. Mà ngay khi đám người Nghệ Phong chuẩn bị bước ra khỏi di chỉ, Băng Ngưng lại kéo Nghệ Phong qua một bên. Điều này khiến Nghệ Phong sửng sốt, đồng thời trong lòng cũng quá đỗi vui mừng. Thầm nghĩ cuối cùng băng tuyết nữ thần này cũng không đỡ được tuyệt thế mị lực của bản thiếu, trước khi rời đi di chỉ này, muốn biểu diễn một phen mây mưa thất thường trên hành trình lên đỉnh...
Nghĩ vậy, sống lưng của Nghệ Phong thẳng lên vài phần, đi từng bước giống như quan lớn cười hì hì theo phía sau Băng Ngưng, ánh mắt di động trên thân thể mềm mại đầy đặn của Băng Ngưng... Đáy lòng nghĩ đến lúc đó chính mình có nên rụt rè một phen, dù sao chính mình là một người thuần khiết, không thể biểu hiện quá mức rõ ràng.
Vừa nghĩ như vậy, Nghệ Phong liền quyết định, chờ một chút Băng Ngưng dùng sức mạnh, nhất định sống chết cũng phải giãy dụa, cuối cùng không giãy dụa nổi, bị uy áp của nàng đánh gục, mới giữ lại nước mắt, cực kỳ không cam lòng phối hợp.
Nghệ Phong đi tại phía sau Băng Ngưng càng nghĩ càng thấy cần như vậy, thậm chí nghĩ một chút lát nữa phải phản kháng làm sao để chiếm tiện ghi, lại không đẩy ra Băng Ngưng, vừa nghĩ như vậy, Nghệ Phong mới phát hiện đây là một môn học vất rất sâu, cho dù cả đời cũng không thể nghiên cứu thấu đáo.
- Ngươi lại đang suy nghĩ cái gì?
Băng Ngưng thấy bộ mặt Băng Ngưng lộ ra biểu tình như vậy, bỗng nhiên mặt lại lộ ra vẻ khổ sở, thỉnh thoảng cái loại này còn mang theo tà mị khiến cho tim nàng đập nhanh, điều làm cho Băng Ngưng không nhịn được hỏi...
- Nghĩ? Ta không nghĩ? Là nàng nghĩ mới đúng!
Vẻ mặt Nghệ Phong đứng đắn nhìn Băng Ngưng.
- Ta nghĩ cái gì?
Băng Ngưng rất không hiểu Nghệ Phong nói, quay sang nghi hoặc hỏi Nghệ Phong.
- Cái kia, ta nói cho nàng, nàng không nghĩ tốt chút nào. Ta tuyệt đối sẽ không theo nàng!
Nghệ Phong dùng ngôn từ chính nghĩa nói, thân thể làm ra một tư thế phòng ngự.
- Theo ta?
Băng Ngưng ngẩn ra, lập tức nhìn bộ dáng hai tay ôm ngực của Nghệ Phong, liền nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt xôn xao một chút trở nên huyết hồng, băng sơn mỹ nhân ngường ngùng, để Nghệ Phong nhìn ngẩn ra, suýt chút quên việc hắn cần phải chống đối... Băng Ngưng tức giận tới mức thân thể không ngừng run rẩy, khi nàng run rẩy bộ ngực no đủ của nàng nhún nhún, cực kỳ mê hoặc.
Mà nhìn trong ánh mắt Nghệ Phong, trong nháy mắt Nghệ Phong cảm thấy đắc ý dào dạt: Mị lực của bản đại thiếu quả nhiên không người có thể ngăn cản, bản đại thiếu còn không bắt đầu, Băng Ngưng cũng đã kích động hưng phấn như vậy, khụ, mị lực của con người quá lớn cũng không tốt, chỉ biết thương cảm quần áo toàn thân. Nghĩ đến chắc chắn thân quần áo này sẽ bị xé nát.
- Hỗn đản!
Băng Ngưng không nhịn được mắng một câu, tư tưởng của hỗn đản này quá mức xấu ra rồi, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì?
Băng Ngưng nhìn bộ mặt giả vờ kinh khủng kia của Nghệ Phong, còn có đắc ý không dấu nổi dưới khóe miệng, cảm giác đáy lòng cũng rung động, mặt càng thêm nóng lên.
- Ta nói cho nàng biết, ta tuyệt đối không theo nàng...
Nghệ Phong thấy Băng Ngưng còn không động thủ, hắn không nhịn được lần thứ hai kinh khủng nhắc nhở nói, đấy lòng lại không khỏi phỉ báng lên, cô nàng này xảy ra chuyện gì? Thời gian đã qua đi lâu như vậy rồi, còn không dùng sức mạnh muốn chờ đến lúc nào đây? Theo lý thuyết, hẳn là nàng nên nhe rằng cười tà, sau đó âm tà cười giống như nữ vương nói:
- Tiểu tử, ngươi theo ta đi! Bản tiểu thư sẽ cho ngươi ăn ngon mặc đẹp!
Thế nhưng, mặc dù Băng Ngưng có kích động hưng phấn không thôi, thế nhưng lại chậm chạp không động thủ. Chẳng lẽ là chính mình biểu hiện quá mức cứng rắn, nàng sợ không ứng phó nổi?
Nghĩ vậy, Nghệ Phong nghĩ hắn đã biết được nguyên nhân chủ yếu của vấn đề, nguyên bản tư thế phòng ngự trong nháy mắt biến mất. Điềm đạm đáng yêu nhìn Băng Ngưng, rất chăm chú nói:
- Cái kia, ta rất sợ đau!
Một câu nói này, thiếu chút nữa không để Băng Ngưng té lăn trên mặt đất, thở phì phì nhìn Nghệ Phong rống giận một tiếng nói:
- Câm miệng!
Băng Ngưng cảm giác điên rồi, nguyên bản nàng cho rằng đã hiểu được mức độ vô sỉ của tiểu tử này, thế nhưng thật không ngờ không chỉ là vô sỉ, hơn nữa còn xấu xa đến loại tình trạng này... Cái gì gọi là đi theo chính mình? Cái gì gọi là sợ đau? Xxx, hỗn đản này cư nhiên nghĩ bà cô nãi nãi mày muốn dùng sức mạnh.
Tuy rằng Băng Ngưng không tính là người hiền lành nhã nhặn lịch sự, thế nhưng cũng tôn quý cao nhã. Tuy nhiên, lúc này lại bị Nghệ Phong tức giận khiến cho đáy lòng thô bạo mắng lời thô tục. Có thể thấy được Băng Ngưng bị tức giận tới trình độ nào.
- Câm miệng thì câm miệng!
Nghệ Phong rất ủy khuất nhìn Băng Ngưng, thầm nghĩ ngươi dùng sức mạnh hay cường ngạnh, vì sao ngay cả quyền lợi nói vài câu cũng không cho mình nói, xem ra nữ nhân này đã lên kế hoạch thật lâu rồi...
Nghệ Phong biểu lộ ra dáng dấp bị ủy uất ức cực kỳ điềm đạm đáng yêu, phảng phất thực sự bị người cường ngạnh đè ra, để Băng Ngưng suýt nữa không té ngã xuống đất, thân thể mềm mại tức giận càng run rẩy không thôi, hận không thể chém giết Nghệ Phong nghìn vạn lần.
Băng Ngưng tức giận sôi lên, thở nhẹ mấy hơi mới dẹp loạn tâm tư trong lòng, hừ một tiếng, quay ra nói thẳng với Nghệ Phong:
- Giúp ta!
Nói xong, Băng Ngưng sạch sẽ lưu loát ngồi dưới đất, cũng không quản Nghệ Phong, trực tiếp kết tay làm ấn, hấp thu năng lượng trong hư không. Băng Ngưng sạch sẽ lưu loát phân phó Nghệ Phong, để Nghệ Phong ngẩn ra, lập tức nhìn khuôn mặt trầm ngưng của Băng Ngưng, hắn thiếu chút nữa che mặt khóc. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Không có khả năng, không lẽ nữ nhân này không định dùng sức mạnh? Không có đạo lý, bản thiếu anh tuấn tiêu sái như vậy, sao nàng không nhân cơ hội này dùng sức mạnh, vậy còn chờ đến lúc nào hả trời?
Nghệ Phong thiếu chút nữa không ôm miệng mà khóc, sớm biết rằng nữ nhân này không dùng sức mạnh bởi vì thấy tư thế chống cự của hắn, vậy thì cho dù đánh chết hắn hắn cũng không chống đối... Thế nhưng, hiện tại không công lãng phí cơ hội này rồi.
Nhìn Băng Ngưng đang bị vây trong trạng thái tu luyện, Nghệ Phong thì thầm một tiếng:
- Bằng không, bản đại thiếu làm giúp là được!
Nghệ Phong thở dài một hơi nhìn về phía Băng Ngưng, thế nhưng nữ nhân này đã hoàn toàn yên tĩnh trong tu luyện, năng lượng bốn phía cũng không ngừng điên cuồng dũng mãnh vào trong cơ thể nàng, theo linh khí tiến vào, nhiệt độ bốn phía cũng cấp tốc giảm xuống, nhiệt độ băng lãnh để Nghệ Phong phải vận chuyển đấu khí chống đối.
Nhận thấy được mật độ đấu khí không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Băng Ngưng, ánh mắt Nghệ Phong hơi sáng ngời, thầm nghĩ nguyên lai là nữ nhân này muốn đột phá.
- Lẽ nào chính mình hiểu sao rồi? Nữ nhân này cần đột phá, cho nên mới tìm mình tới bảo hộ cho nàng?
Nghệ Phong thì thầm một tiếng:
- A! Ta hiểu rồi! Khẳng định nữ nhân này muốn độ phá trước, sau đó tự tin có thực lực tuyệt đối áp chế ta, sau đó lại dùng sức mạnh... Đúng, nhất định là như vậy!
Nghĩ vậy, Nghệ Phong đắc ý dào dạt, đáy lòng cũng chăm chú hộ vệ cho Băng Ngưng, đến nơi đây đột phá. Không phải là chuyện nhỏ, nói không chừng có thể bị quấy rầy mà tẩu hỏa nhập ma, lại nói tiếp, người có thể không cần lo lắng đột phá tầu hỏa nhập ma, Nghệ Phong cũng chỉ biết có Lăng Thần Quyết mà thôi.
Thấy Băng Ngưng càng kết thủ ấn càng nhanh, sắc mặt Nghệ Phong cũng triệt để thay đổi, thẳng tắp nhìn kỹ trên người Băng Ngưng. Linh khí bốn phía cuồn cuồn chảy về phía Băng Ngưng.
Một màn này cũng để tinh thần Nghệ Phong chăm chú hơn, toàn lực nhìn vào Băng Ngưng, cẩn thận phòng bị có ma thú vô tình bị hấp dẫn tới đây...
Được Nghệ Phong cảnh giới, từng vòng linh khí như không muốn sống tràn vào trong cơ thể Băng Ngưng, năng lượng kinh khủng dũng mãnh vào trong cơ thể Băng Ngưng, Nghệ Phong có thể nhận thấy được khí tức Băng Ngưng không ngừng kéo lên, trong quá trình này, Nghệ Phong có thể cảm nhận rõ ràng thực lực Băng Ngưng đang một đường tăng lên.
Một màn này để khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên tươi cười, tuy rằng biết Băng Ngưng có thiên phú dị bẩm. Thế nhưng đối với việc Băng Ngưng đột phá tam giai, Nghệ Phong đoán rằng hẳn là còn phải qua một đoạn thời gian, thế nhưng thật không ngờ nàng đã mau chóng đột phá như vậy, điều này cũng làm cho hắn hơi sợ hãi than, thầm nghĩ quả nhiên thiên phú của nữ nhân này không kém, cho dù kém hơn chính mình, thế nhưng vẫn mạnh hơn người khác rất nhiều.
Nhiệt độ bốn phía vẫn đang điên cuồng giảm xuống, loại nhiệt độ này, gió lạnh thổi mạnh từng cơn, để cây có bốn phía dường như cũng bị đông cứng lại, ngưng kết ra sương trắng.
Linh khí bốn phía như trước không muốn sống dũng mãnh vào trong cơ thể Băng Ngưng, rất nhanh khí thế Băng Ngưng đã kéo lên đỉnh phong, Nghệ Phong phát hiện ra, lúc này Băng Ngưng đã bước chân vào hàng ngũ tam giai, chỉ cần đột phá một chút bình cảnh nhỏ kia là có thể đạt được.
Thế nhưng, điểm bình cảnh này, cho dù Băng Ngưng liên tục trùng kích, đều không đột phá được. Mà cùng lúc đó, linh khí bốn phía dũng mãnh vào cũng đột nhiên dừng lại, dưới tình huống như vậy, Băng Ngưng khẩn trương. Không có năng lượng bổ sung, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể đột phá được bình cảnh. Nếu như muốn đột phá tam giai, sợ là lần này kết thúc bằng thất bại, lúc này không được còn phải chờ tới khi nào.
Nghệ Phong thở dài đang chuẩn bị tiếp thu thất bại, lại phát hiện sau lưng của nàng có một đôi bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt lên, khi Băng Ngưng ngẩn ra, đồng thời nghe được bên tai truyền đến tiếng hô:
- Ổn định tâm thần, toàn lực đột phá, vấn đề năng lượng giao cho ta!
Băng Ngưng nghe câu âm thanh quen thuộc kia, tuy rằng không biết Băng Ngưng có cách gì, nhưng vẫn nghe lời ổn định tâm thần, chuẩn bị trùng kích tầng bình cảnh cuối cùng kia.
Thấy Băng Ngưng như vậy, Nghệ Phong cũng không dừng lại, năng lượng của Phệ Châu trong cơ thể dũng mãnh tràn ra ngoài, lập tức bao trùm bốn phía xung quanh Băng Ngưng, nguyên bản năng lượng đang dừng lại, lúc này lần thứ hai không muốn sống dung nhập vào cơ thể Băng Ngưng, hơn nữa trải qua thôn phệ của Phệ Châu, trở nên tinh thuần dị thường.
Theo cổ năng lượng này tiến vào trong cơ thể, Băng Ngưng triệt để thất thần, không rõ Nghệ Phong làm cách nào được như vậy. Thế nhưng càng làm cho Băng Ngưng kinh ngạc chính là, cổ năng lượng này cư nhiên tinh thuần đến mức đáng sợ, ít nhất tinh thuần gấp hơn trăm lần so với năng lượng trong cơ thể nàng. Kết quả như vậy, để Băng Ngưng chấn động không thôi.
Rốt cuộc Băng Ngưng cũng rõ ràng, vì sao Nghệ Phong khinh thường không thèm quan tâm đến đan dược thất giai tinh thuần đấu khí này, hắn có đấu khí tinh thuần như vậy, đan dược đó đâu còn hiệu quả gì!
- Đột phá nhanh lên!
Nghệ Phong thấy Băng Ngưng cư nhiên bị thất thần, không nhịn được thấp giọng hét lên một tiếng, hận không thể tát cho nữ nhân này hai cái, thầm nghĩ lúc này không mau chóng hấp thu đấu khí đột phá, ngược lại còn chơi trò thất thần.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...