Nghệ Phong đi theo dáng người thướt tha của Điệp Vận Du tiến về phía trước, khóe miệng hiện lên tiếu ý, sau khi ngẫm lại, thầm quy cách tư thế thích hợp với nữ nhân trước mắt. Nghệ Phong suy nghĩ một lúc lâu, liên nghĩ ra đáp án: Nữ nhân này, hẳn là có thể xoay chuyển mọi tư thế.
- Ngươi cười cái gì? Cười tà ác như vậy?
Đột nhiên Điệp Vận Du quay đầu lại, khẽ mở đôi môi đỏ mọng của nàng khiến người ta phải xao động, nói.
- Ah! Ta đang suy nghĩ mặt trời đêm nay có chói mắt hay không? Cầu vòng có thể đẹp hơn sao hay không?
Nghệ Phong tùy ý trả lời.
Điệp Vận Du cười hi hi, cười trang điểm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hai người vừa mới từ hoa thuyền đi ra, hình ảnh mờ ảo của Điệp Vận Du trực tiếp rơi xuống mặt sông.
- Có thể sẽ rất đẹp. Ban ngày ánh trăng cũng rất đẹp. Lưu tinh so với ánh nắng chiều còn đẹp hơn nhiều.
Điệp Vận Du nháy mắt nhìn Nghệ Phong, thuận miệng nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy, nàng không biết. Khi ta còn bé thích tưởng tượng chính mình nằm trên mặt trăng mấy tháng. Đáng tiếc, ánh trăng nhiều lắm, ta không đếm hết.
Nghệ Phong thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.
- Hi hi... Nhưng thực ra, ánh trăng nhiều như vậy, rõ ràng ngươi không đếm được. Nếu như ngươi muốn đếm trăng, thực ra là có thể.
Điệp Vận Du vui vẻ cười, đã rất lâu nàng không cảm thấy hứng thú như vậy.
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du bằng vẻ mặt coi thường mà nói rằng:
- Trăng cần phải đếm sao? Liếc mắt vọng qua chỉ có một ah. Cái này ai mà chẳng biết, nàng kêu ta đếm đúng là vũ nhục đối với chỉ số IQ của ta.
- Hi hi... Ngươi tên là gì? Nói cho tỷ tỷ được không?
Điệp Vận Du quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, đôi mắt chớp động toát ra ánh mắt mê hoạch nhìn Nghệ Phong nói, khuôn mặt xinh đẹp kia khiến người ta không có lý do gì để cự tuyệt.
Nghệ Phong bĩu môi, không thỏa lòng nói:
- Sử dụng mị nhãn đối với ta rất không được. Vốn định lực của ta rất tốt, được xưng là Tọa Hoài Tựu Loạn Hội Hạ Lưu. Ách... Sai rồi, mà là Tọa Hoài Bất Loạn Liễu Hạ Huệ.
Từ trong đáy lòng Nghệ Phong rất khinh thường: Chỉ dựa vào thủ đoạn nhỏ này muốn gạt ta. Thật lực cười, bản thiếu gia đã sớm sản sinh kháng thể. Ahaaa, ít nhất cần phải cùng ta một đêm mới có thể mê hoặc được ta ah. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Điệp Vận Du cũng quên, không ngờ còn có nam nhân dưới nhãn thần của chính mình lại phản ứng như vậy. Cho dù đây là nhà nàng, cũng không thể như thế ah.
- Hi hi... Vậy ngươi muốn thế nào mới có thể cho ta biết tên ngươi?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, trong khí đó mỗi một cử chỉ đều khiến trái tim kẻ khác phải sao động. Thân thể đẫy đà, tựa giống như quả đào mật chín mọng, khiến kẻ khác không kìm được lòng muốn nuốt vào bụng.
Cỗ mị ý này, cho dù là Dung Mị truyền nhân Mị Tông so ra còn kém xa nàng ah. Thậm chí Nghệ Phong còn nghĩ đến điều tà ác, nếu như Điệp Vận du gia nhập Mị Tông, nàng sẽ hại nước hại dân ra sao.
- Theo ta đến hội trường... Ách... Nghệ Phong!
Nghệ Phong đang định tìm cách nói ra tâm tư của chính mình, thế nhưng ngẫm lại cảm thấy không thích hợp. Chính mình là quân tử ah, cần phải giữ gìn khí phách của quân tử.
- Nghệ Phong? Được!
Điệp Vận Du vui vẻ cười, biết được tên của thiếu niên này, sẽ không sợ hắn chạy mất. Tại đại lục này, không người nào nàng không tìm ra, chỉ có người nàng không dám tìm mà thôi.
- Ngươi vừa mới nói, muốn tỷ tỷ cùng ngươi cần phải làm cái gì?
Điệp Vận nhìn Nghệ Phong, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ thoáng hiện lên một tia buồn cười: Thiếu niên này, quả thực bạo gan.
Nhìn nữ nhân này cười toát lên khí tức thành thục mê hoặc, Nghệ Phong bĩu môi nói:
- Nhanh như vậy đã xưng là tỷ tỷ? Khụ, kỳ thực muốn làm tỷ tỷ của ta cũng được ah! Nàng cũng biết, ta rất non, béo mập trắng mịn. Chỉ có điều, sau này nàng phải sủng ái ta, yêu thương ta, thương xót ra, luyến tiếc ta, chiếu cố ta, nuôi dưỡng ta... Ách... Trước mắt, chỉ cần nàng có thể làm được những điều này, ta sẽ nhận nàng làm tỷ tỷ.
- Ngươi? Béo mập trắng mịn?
Trong lòng Điệp Vận Du hiện lên một tia buồn cười và kinh ngạc, quả thực thiếu niên này dám mở miệng.
- Hi hi, vậy ngươi muốn ta sủng ái ngươi như thế nào?
- Thực ra cũng rất đơn giản, khi ta ngủ dậy nàng giúp ta mặc quần áo, khi ta đói bụng nàng nấu cơm giúp ta, ta không có tiền nàng cho ta tiền, khi ta buồn nàng an ủi ta. Khi ta cô đơn nàng đến trò chuyện cùng ta. Dù sao còn một nguyên tắc nữa, khi ta cần nàng, nàng phải xuất hiện. Khi ta không cần nàng, nàng chờ ta cần nàng.
Biểu tình Nghệ Phong rất chăm chú nói. Giống như đây là một đạo lý không thể thay đổi được.
Rốt cục Điệp Vận Du đã minh bạch, người này tìm tỷ tỷ là muốn tìm túi tiền của mẫu thân thị nữ bạn gái tình nhân tri kỷ làm tỷ tỷ ah.
- Uhm, yêu cầu của ngươi quả thực rất thấp.
Điệp Vận Du gật đầu, tự tin nói.
- Nàng cũng hiều được là thấp ah, nếu như vậy ta sẽ tăng thêm? Khụ, quên đi, nhìn vào phần nàng đẹp như vậy, chỉ đòi hỏi những thứ này thôi.
Nhãn thần Nghệ Phong chiếm tiện nghi nhìn Điệp Vận Du.
Điệp Vận Du có chút sững người, đồng thời nàng buồn cười, thoải mái nghĩ:
- Ha ha, bao nhiêu người tìm cách cầu xin làm đệ đệ của ta đều không được chấp thuận, hắn thì ngược lại, giống như là ta đang cầu xin hắn vậy.
- Tốt! Nghệ Phong đệ đệ, gọi ta một tiếng tỷ tỷ xem nào?
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du với ánh mắt ngây thơ, bộ mặt vô hại, ủy khuất hô lên một tiếng giòn tan:
- Tỷ tỷ!
- Nghệ Phong đệ đệ, ngươi là một diễn viên xuất sắc. Biểu tình này, nếu như để bọn hắn nhìn thấy, nhất định sẽ tin ngươi là một hài tử thuần khiết.
Điệp Vận Du khẽ cười nói.
Sao hả? Bản thiếu gia vốn là một hài tử ngây thơ. Cái gì gọi là thấy một màn như vậy sẽ tin tưởng?
...
Nghệ Phong và Điệp Vận Du bông đùa một mạch đi về hoa thuyền của nàng, vốn Điệp Vận Du có ý ngoài giải sầu. Nàng cảm thấy chuyến này thật không uổng công, tâm tình vui sướng tới cực điểm không nói thành lời, quan trọng là, tìm được một người khiêu chiến với lão gia hỏa Tiêu Công kia. Tuy rằng, Điệp Vận Du không tin Nghệ Phong thực sự dám mắng Tiêu Công. Thế nhưng có chính mình bên cạnh châm ngòi thổi gió, nhất định Tiêu Công sẽ tin thiếu niên này bất kính. Đến lúc đó, không phải có một tuồng kịch sao?
Đương nhiên Nghệ Phong không biết, chính mình đã bị người coi là thằng hề, hắn nhìn hoa thuyền lộng lẫy mà lâm vào ngây dại. Trời ạ, những dải tơ lụa này, ngọc thạch, điêu khắc kỳ dị... Ta không thể mang được tất cả về nhà.
Nghệ Phong trực tiếp lướt qua đoàn người trong đó. Trên thuyền hoa, dùng mảnh tơ lụa đủ mọi màu sắc làm mành dựng lên bầu không khí, chiếc bàn được chế tạo từ gỗ lim vô cùng quý báu, âm thầm phát ra quang mang, mang theo phong cách cổ xưa. Trên bàn, đặt ấm trà màu đen được làm bằng sứ. Rất ít địa phương, có hoa văn điêu khắc tinh túy như vậy.
Toàn bộ không gian tạo lên một loại đại khí, khiến người ta cảm giác hoa mỹ.
Điệp Vận Du vừa bước vào hoa thuyền, nam nhân trên hoa thuyền liền mạnh mẽ ngẫng đầu, yết hầu cuồn cuộn không ngớt, đôi mắt không ngừng bốc lên ánh mắt nóng bỏng. Thấm chí, có vài người thay đổi tư thế, che giấu bụng dưới của chính mình.
Thế nhưng, dường như lại có người rất kính nể Điệp Vận Du, lén lút nhìn một hồi, rồi vội vàng quay mặt đi. Bất quá, ngẫu nhiên đôi mắt không kiềm chế được mà xoay tròn, nói cho Nghệ Phong biết, những người này tuy sợ. Nhưng không khống chế được chính mình.
- Khụ, muốn nhìn lại không dám nhìn, quả thực làm khó bọn họ.
Nghệ Phong thở dài một tiếng, dùng ánh mắt thông cảm nhìn mọi người trên hoa thuyền.
Sau khi Điệp Vận Du nghe được lời này, liền khẽ cười một tiếng:
- Ngươi cho là, ai cũng giống như ngươi như chú chim non không biết sợ sao? Vả lại, nhãn thần của ngươi thực sự sắc bén, suýt nữa khiến ta không chịu nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...