Nghệ Phong cảm thụ được đấu khí trong cơ thể vô cùng tràn đầy, lưu động mãnh liệt, Nghệ Phong thở nhẹ một ngụm trọc khí, trên ngón tay trắng trẻo lóe lên quang mang nhàn nhạt. Nhìn thoáng qua giống như ngọn lửa. Nghệ Phong không ngờ, lúc khôi phục hư nhược sau khi chính mình sử dụng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, rõ ràng cường độ đấu khí bay lên một mảng lớn. Điều khiến Nghệ Phong bất ngờ chính là, hồn lực mơ hồ cũng có vết tích đột phá.
Nghệ Phong biết, chỉ cần có một cơ hội, hồn lực của chính mình có thể đột phá đến cửu giai. Điều này, ít nhiều khiến hắn có điểm mừng rỡ.
- Uhm, về sau phải sử dụng chiêu này nhiều hơn, tìm thật nhiều người khuyết tật, phế nhân... Chậc chậc, thật mãnh liệt, rõ ràng còn có thể đề thăng thực lực, chiêu này quá ngưu đi.
Nếu như có người biết dự định của Nghệ Phong, sợ là Nghệ Phong sẽ bị vậy giết. Dùng vũ kỹ Địa cấp khi dễ người tàn tật, phế nhân. Người không thể vô sỉ đến tình trạng này.
Có lẽ bởi vì vào thu, Nghệ Phong mặc phong phanh không khỏi cảm thấy lành lạnh, hắn khẽ xoay người, để ngăn cản gió nhẹ bên ngoài cơ thể. Nhìn mặt sông trước mắt gợn lên gợn sóng nhè nhẹ. Phải thừa nhận, đây là cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp. Gió thu bao phủ, gợn sóng bập bềnh, nước sông trong suốt giống như chiếc gương, để dư quang mặt trời chiều phản xạ ra phía ngoài tản ra ánh sáng nhạt nhu hòa.
Mặc kệ tại nơi không gian nào, giống như mặt sông đặc biệt dành cho hoa thuyền. Hoa Hạ cổ đại có Tần Hoài hà, nơi này hấp dẫn vô số nam nhân đến mua vui, tầm hoa vẫn liễu. Mà ở đại lục Khống Mị, tại Mạc thành nhỏ như vậy đều có hoa hà. Mà dòng sông trước mắt so với Mạc Hà lớn hơn vô số lần, lại càng có nhiều đội thuyền lưu lại.
Hoa thuyền rực rỡ, bài trí lộng lẫy, quả thực khiến Nghệ Phong không kìm nổi lòng, nhớ tới nhân vật truyền kỳ Hoa Hạ Liễu Vĩnh. Lúc đó không tự chủ được, trong miệng niệm ra một thủ thi từ thích nhất khi còn nhỏ.
- Nghĩ bả sơ cuồng đồ một túy, đối tủy đương ca, cường nhạc hoàn vô vị. Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
- Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy. Không tồi, không ngờ vùng đất nhỏ bé này, có thể nghe được câu thơ dào dạt tình cảm như vậy.
Trong khi Nghệ Phong nghĩ tới Tần Y xinh đẹp, bỗng nhiên một thanh âm kiều mị vang vẳng bên tai Nghệ Phong.
- Ách...
Nghệ Phong không ngờ với thực Sư Cấp của chính mình hiện tại lại không có một chút phản ứng, bất quá, vừa vặn nhớ tới nụ cười mê hoặc của Thi Đại Nhi và Tần Y, liền bừng tỉnh.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía người vừa nói, thế nhưng người trước mặt chằm chằm nhìn mình, hắn không nhịn nổi nuốt nước bọt thật sâu. - .
Nữ nhân trước mắt đong đưa eo thon như rắn nước của nàng, đi về phía Nghệ Phong. Dưới bộ đồ bó sát, thân thể đẫy đà lỗi lõm đầy hứng thú toát lên cổ phong tình mê người. Cho dù Nghệ Phong đã từng gặp Trữ Huyên, Tần Y, Thi Đại Nhi xinh đẹp tuyệt trần,bụn dưới của hắn vẫn bốc lên một cổ hỏa diễm.
Cẩm y bó sát ngươi ôm trọn đường cong duyên dáng bốc hỏa, từ cổ áo thấp nhìn lại, trước mặt hiện ra đường rãnh trắng noãn. Đai lưng màu xanh ôm chặt vùng eo thon thả uyển chuyển, thậm chí có thể khiến Nghệ Phong cảm giác được lực đàn hồi và nị hoạt trong đó. Dưới cẩm y, lộ ra đôi chân dài trắng noãn, bùng lên ngọn lửa thiêu đốt lòng người.
Đặc biệt đôi mắt lóng lánh kia toát lên nghàn vạn tâm tình, khiến trái tim người khác không tự chủ được nhảy dựng lên.
Yết hầu Nghệ Phong cuồn cuộn không ngớt, trong mắt bốc lên hỏa diễm, tình huống như vậy khiến Nghệ Phong miễn cưỡng cười: Tuy rằng hắn không khẳng định lực của chính mình tốt tới cỡ nào. Thế nhưng, hắn chưa từng nghĩ tới tình cảnh thất lễ đến như vậy.
Trông thấy nàng, rõ ràng trong lòng Nghệ Phong bị kích động tới cực điểm.
Dường như Điệp Vận Du đã quen với ánh mắt rực cháy như vậy, nàng hiểu rất rõ thân thể của chính mình là khát vọng của rất nhiều nam nhân. Tuy rằng người đứng trước mắt chính mình là một thiếu niên, thế nhưng thiếu niên không phải nam nhân sao?
- Câu thơ vừa rồi là do ngươi làm?
Câu nói nhẹ nhàng, trong thanh âm không dồn hết lực, dường như có cảm giác mê hoặc khiến trái tim Nghệ Phong lần thứ hai đập mạnh.
- Mẹ nó, dị giới này nhiều yêu nghiệt như vậy sao?
Trong lòng Nghệ Phong thầm mắng, thế nhưng trong đáy lòng hắn lại âm thầm vui vẻ. Khà khà, yêu nghiệt càng nhiều, hắn càng có nhiều cơ hội. Bất quá, ngẫm lại liền bừng tỉnh, có linh khí tràn đầy ôn bổ, không khí không hề bị ô nhiễm. Lúc này không dưỡng ra người đẹp, chỉ có thể hoài nghi nền tảng thế giới này có vấn đề.
- A! Trên phiến đại lục này còn có người thứ hai đọc qua câu thơ này?
Nghệ Phong vô sỉ nói. Hắn còn không ngừng cười thầm trong lòng: Quả thực, trên phiến đại lục này không có người thứ hai đọc qua, bất quá đại lục khác thì có, khà khà...
- Không ngờ, tại vùng đất nhỏ này. Rõ ràng còn có thiếu niên tài tuấn như vậy.
Điệp Vận Du lại nhìn Nghệ Phong cười nói, đôi mắt long lanh như nước kia dường như truyền đến nghìn vạn tình ý.
- Đáng chết, đáng chết! Thật quá mất mặt, rõ ràng bản thiếu gia đã bị một nữ nhân làm xao động.
Trong lòng Nghệ Phong gào lớn, thế nhưng nhãn thần hắn lại không chút nào dời ra. Chăm chú nhìn cơ thể nữ nhân không chút kiêng nể, dời mắt một chút, hắn cảm thấy hỏa khí trong đáy lòng hắn tăng thêm một phần.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, nàng không ngờ thiếu niên này lại dày dạn kinh nghiệm như vậy. Nếu như thiếu niên khác, nào dám nhìn nàng chằm chằm như vậy, nhiều nhất chỉ dám liếc mắt nhìn trộm mà thôi, tuyệt đối không dám trực tiếp nhìn vào hai mắt của chính mình. Thế nhưng, thiếu niên trước mắt giống như lão luyện bụi hoa, ngay cả chính mình có phần không chịu nỗi nhãn thần của hắn.
Nghĩ vậy, Điệp Vận Du không kiềm nổi liền cười hi hi: Ngoài trừ một người, những nam nhân khác đều sợ chính mình sao? Không ngờ ngày hôm nay chính mình có lúc sợ người khác. Không ngờ lại là một thiếu niên choai choai.
- Thiếu niên tài tuấn? Ha ha, ta cũng chẳng có tài gì. Nhiều nhất, cũng chỉ uống rượu không say, xuất khẩu thành bẩn mà thôi.
Nghệ Phong cười ha hả nói.
Quả thực hắn nói không sai, hắn thực sự có thể uống rượu, cũng giống vậy, xuất khẩu thành bẩn là do người quen thuộc với hắn thường nói.
- Uống rượu không say? Xuất khẩu thành thơ. Ha ha. Quả thực ngươi dám mạnh miệng nói. Ngay cả Tiêu Công cũng không dám nói như thế.
Điểm Vận Du mỉm cười nói, nhưng quả thực trong lòng nàng rất có hứng thú với thiếu niên này.
- Cắt...
Nghệ Phong khẽ thở dài một tiếng, khinh thường nói.
- Tiêu Công kia là cái thá gì vậy? Chẳng phải là tên treo đầu dê bán thịt chó sao?
Điệp Vận Du vui vẻ cười hi hi, có lẽ đây là lần đầu tiên nghe được người dám nhận xét Tiêu Công như vậy. Cho dù đây là nhà nàng, nàng cũng có phần nào phải nể mặt Tiêu Công. Nhưng không ngờ thiếu niên trước mắt lại dám nói mấy lời này.
- Ha ha, cái gì ngươi cũng dám nói. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chính mình lợi hại hơn Tiêu Công hay sao?
- Đương nhiên, bản thiếu gia xuất thủ có thể đánh hắn phải chạy vòng tròn.
Trên khóe môi Điệp Vận Du nở nụ cười, cười rất vui vẻ, cười tô điểm khuôn mặt xinh đẹp. Cười khiến nhãn thần Nghệ Phong ngây dại:
- Ha ha, trên đại lục này ai mà chẳng biết, Tiêu Công là một kẻ trói gà không chặt. Rõ ràng ngươi dám nói ra những lời vô sĩ này. Ha ha, ta xem ngươi quả thực cũng có chút văn chương. Như vậy nha! Nếu như ngươi có thể đối được hai câu thơ này. Ta sẽ giúp ngươi giấu chuyện tình chửi mắng Tiêu Công. Ngươi nghĩ thế nào?
Nghệ Phong bĩu môi nói:
- Không có hứng thú.
Điệp Vận Du ngạc nhiên nói:
- Lẽ nào ngươi không biết, nếu như lời này của ngươi bị truyền ra ngoài, ngươi sẽ bị thế nhân vây công sao? E là tiếng xấu về ngươi sẽ lan xa?
Nghệ Phong cười phá lên, hắn thản nhiên dùng ánh mắt cổ quái nhìn Điệp Vận Du mà nói rằng:
- Nàng tin không, Tiêu Công nghe thấy nàng nói về ta, biểu tình hắn sẽ rất khó coi! Hơn nữa, cho dù ta trực tiếp mắng hắn hai câu này. Hắn cũng không dám nói lời nào.
Điệp Vận Du đứng ngây người tại chỗ, nhìn thiếu niên tà mị trước mắt, vô cùng kinh hãi.
Thiếu niên này có phải là kẻ ngu ngốc hay không, ở trước mặt ta biểu hiện chính mình, cố ý coi thường Tiêu Công. Đúng là quá ngốc, tiểu hài này tức giận sao?
- Ha ha, phải? Tiêu Công đang ở trên thuyền của ta, ngươi muốn tới gặp hay không?
Nghệ Phong bĩu môi nói:
- Không có hứng thú.
- Tại sao? Sợ?
Điệp Vận Du cười cười nói, thực ra nàng không ghét thiếu niên này ăn nói mạnh mồm, ngược lại có một loại cảm giác khác. Dù sao, trong cuộc đời của chính mình, rất ít khi đụng tới người thú vị như vậy.
- Sợ? Bản thiếu gia sợ hắn? Thi từ ca phú tùy hắn chọn, bản thiếu gia sẽ khiến hắn không có cơ hội khóc. Bất quá, hiện tại bản thiếu gia muốn đi Đế Đô, không có thời gian bông đùa với với loại học làm sang như hắn.
Nghệ Phong không hề để ý nói.
- Ngươi đi Đế Đô?
Điệp Vận Du nghi hoặc nói một câu, bất quá liền cười nói.
- Vừa hay chúng ta cũng muốn quay về Đế Đô. Chỉ cần ngươi dám tới gặp Tiêu Công, ta sẽ tiện đường mang ngươi về. Hẳn là ngươi biết, đi đường thủy sẽ nhanh hơn.
Nhãn thần Nghệ Phong sáng lên, nhìn Điệp Vận Du vui vẻ mà nói:
- Thật sự?
Chà chà, nếu như có một ai đó làm bạn cùng đường sẽ thoải mái hơn nhiều.
- Ha ha, vậy được, nếu không chúng ta hãy đánh cược. Ta cược chính mình mắng Tiêu Công hai câu, hắn cũng không dám nói gì?
Nghệ Phong cười ha hả nói.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, đầy vẻ trêu chọc nói:
- Cũng được, thế nhưng nếu như ngươi không dám, vậy ta muốn ngươi làm gì ngươi phải làm cái đó?
Nghệ Phong nở nụ cười ta mị nói:
- Đương nhiên là được, ta cũng có điều kiện như vậy với nàng.
Nghệ Phong dùng ánh mắt tà ma nhìn thân thể Điệp Vân Du. Đương nhiên Điệp Vận Du hiểu rõ Nghệ Phong có chủ ý gì, đồng thời bội phục can đảm của Nghệ Phong, nhưng cũng cảm thấy thiếu niên này có chút thú vị. Tất nhiên, nàng không tin ai đó có thể có tài học cao hơn Tiêu Công một bậc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...