Mệt Rồi! Em Buông Nhé!
Sau một đêm dài nhỏ đã bình tĩnh hơn.Cầm điện thoại trên tay,nhỏ lưỡng lự mãi không biết có nên gọi cho hắn hay không? Cuối cùng nhỏ hít một hơi thật sâu nén lại tất cả những cảm xúc trong lòng mình,nhỏ gọi cho hắn để nói chuyện thẳng thắn với nhau.Nhỏ cứ nghĩ rằng hắn sẽ từ chối nhưng hắn vẫn đồng ý.Có lẽ hắn đang muốn an ủi nhỏ thôi mà.Đến nơi hẹn nhỏ gọi cho cho mình một tách trà đào rồi đợi hắn,mắt nhìn vô khoảng không.Một lát sau hắn đến,ngồi đối diện trước mặt nhỏ,hắn phải lấy hết can đảm mới nói được:
-Chia tay đi.
Yêu nhau bao lâu đơn giản với hắn kết thúc bằng hai từ chia tay.Được thôi nhỏ cũng chẳng cần suy nghĩ như vậy nhỏ trả lời luôn:
-Tuỳ anh thôi.Cái gì không phải của em thì em cũng chẳng giữ làm gì.
Hắn cúi mặt,không dám nhìn nhỏ,không dám đối diện với nhỏ hay với chính tâm can của mình.Nhưng rồi hắn vẫn nói:
-Ừ.Anh xin lỗi-nói xong câu ấy hắn đứng dậy quay người thì bước đi thì nghe nhỏ nói:
-Thế mà em cứ ảo tưởng rằng em đã thay đổi được con người anh cơ đấy.Em ngốc quá đúng không anh?
Hắn không quay đầu lại,cũng dám trả lời câu hỏi của nhỏ.Hắn sợ rằng nếu như quay lại hắn sẽ chẳng thể nào giữ bình tĩnh được mà không ôm nhỏ vào lòng-người con gái đã khiến hắn thay đổi đã khiến hắn biết thế nào là tình yêu thật sự…sợ rằng nếu quay lại hắn sẽ không đủ can đảm buông tay nhỏ để không làm nhỏ đau lòng. Hắn đứng chôn chân ở đó,nhỏ cũng không còn lý do gì ở đây nữa nên đứng dậy,kẹp tiền nước dưới menu rồi bước qua người hắn không quên buông một câu như người dưng:
-Chào anh.Hạnh phúc nhé-giọng của nhỏ như muốn kìm nén để không bật thành tiếng khóc.Nói rồi nhỏ lao nhanh ra khỏi quán.Hắn rất muốn ôm chặt nhỏ vào lòng hay có thể chạy theo nhỏ níu giữ nhỏ.Nhưng lý trí của hắn không cho phép hắn làm như vậy.
******************************************************************
-Cái gì?Chia tay là sao? Nói rõ cho tao xem nào-dù đã biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng nó không ngờ rằng lại nhanh như vậy.
-Thì tao hẹn ra nói chuyện rồi anh Minh nói chia tay rồi tao chập nhận thôi.
-Ừ.Thế bây giờ mày muốn làm gì không?Đi ăn? Đi chơi? Gì cũng được hôm nay tao sẽ dành trọn nguyên ngày cho mày luôn.
-Tao không muốn làm gì cả. Mày cứ đi làm đi không phải lo cho tao.
Nó vừa lo lắng vừa tức giận lấy xe đi thẳng đến nhà hắn.Chào dì Hoa xong nói tức tốc lao lên phòng hắn ai ngờ cũng ở đó, mặt cũng có vẻ khác hình như cũng biết chuyện gì rồi.Nó nói luôn:
-Sao anh lại làm như vậy, Minh? Kỳ nó yêu anh thật mà.
Hắn không trả lời,cứ ngồi thừ ra đấy.Cậu vội kéo nó ra ngoài mặc cho nó vùng vẫy và nói:
-Anh có chuyện muốn nói. Ra ngoài trước đã.
Hai người xuống dưới lầu,dì Hoa tười cười mời hai đứa ăn cơm:
-Lát ở lại ăn cơm nhé!
-Vâng.Chúng con đi dạo dì nhé-nó xin phép
Nó và cậu đi dạo trong khu vườn của biệt thự.Cậu mở lời:
-Anh Minh sắp đi du học rồi
- Cái gì cơ? Sao không ai nói cho em biết vậy-nó ngạc nhiên.
-Cô gái mà đi cùng anh Minh chỉ là một người bạn không hơn không kém. Anh ấy làm vậy để kỳ chấp nhận chia tay vì không muốn bà ấy phải chờ đợi Minh,cũng không muốn Kỳ chịu tổn thương-cậu không trả lời câu hỏi của nó mà nói
-Vậy tức là anh Minh yêu Kỳ thật lòng hả?
-Anh cũng nghĩ vậy-cậu gật đầu.
Nó hiểu nhầm hắn rồi.Hai người không nói thêm gì nữa rồi,trở vào thì cũng đến bữa trưa.Ba nó bận nên không về được.Mọi người ngồi vào bàn ăn,hắn vẫn vậy,vẫn nói chuyện bình thường vui vẻ nhưng chắc hắn cũng đau lắm chứ khi mà đưa ra một quyết định như thế.Dì Hoa cũng có đề cập đến chuyện du học.Bữa cơm kết thúc nó cùng dì Hoa dọn dẹp xong thì nó lên phòng hắn nói chuyện:
-Có ổn không đấy?
-Em gái sao nói chuyện trông không thế hả tý mách ba bây giờ-hắn đáp
-Giờ mà còn đùa được nữa.
-Không đùa thì làm gì hả em? Tối mai đi ăn em mời cả Kỳ nhé anh cũng không tiện mời cho lắm coi như tiệc chia tay.Với lại em phải hứa với anh không được nói cho Kỳ biết về việc anh đi du học.
-Rồi. Rồi-nó gật đầu.Nó xem đồng hồ rồi bảo cậu đưa đến quán café để làm thêm.
Đưa nó đến quán café,cậu tháo mũ bảo hiểm ra giúp nó.Nó cười rồi nói:
-Bye.Làm đây.
Bỗng nhiên cậu gọi nó: “Bảo Anh”.Nó quay lại thì cậu chạy đến chỗ nó và ôm nó vào lòng làm nó rất bất ngờ.
-Này đang ở chỗ đông người đó.Bỏ ra coi-nó đẩy cậu ra vì đang có hàng chục con mắt đang dán vào nó và cậu và nó thấy ngượng
-Hứa đi.Cho dù sau này anh có nói chia tay thì em nhất định không được đồng ý đâu đấy.Hãy tiếp tục ở bên anh.Xin em đấy.
-Hứa mà.Không buông tay anh đâu-nó đáp-giờ thả ra người ta ra coi không thở được nữa rồi.
Cậu mới dần buông nó ra rồi rối rít xin lỗi còn hỏi xem nó có đau không vì hồi nãy cậu ôm hơi chặt.Nó lắc nhẹ đầu và bảo cậu về đi...
(Đến đoạn này thì tui cũng chả biết viết gì nữa nên để nó cụt vậy lun hi)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...