Đây là một trận chiến khốc liệt.
Nghe nói sẽ kéo dài đến bình minh, mà hiện tại, chỉ vừa mới bắt đầu.
Thân thể Ma Ảnh Gafia cao lớn giống một bức tường, nhưng bức tường này có thể hoạt động, đảo qua đảo lại trong vực nước sâu từ năm thước đến mười thước.
Mà những con Hải Tích tương đối nhỏ, trực tiếp bị Gafia đạp dưới chân.
Thân thể nặng nề ngã về sau, dùng tư thế bụng hướng về phía trước, tấm lưng rộng lớn giống như đồi núi chậm rãi ngã vào trong nước biển, cho dù làn da Hải Tích có cứng rắn tới đâu cũng bị đè thành bánh thịt.
Khu vực giao chiến rời xa phòng tuyến gần bờ của các Lang kỵ sĩ.
Ngọn lửa chỉ có thể chiếu ra bóng dáng mèo bự, lại không thể thấy những động tác rất nhỏ của nó.
Về phần chiến quả của Gafia ấy hả? Chỉ có thể phân biệt từ đám Hải Tích bị quất bay khắp trời.
Những tiếng gào thét thê thảm hoà lẫn trong tiếng mưa rơi và tiếng sét khiến người nghe không rõ.
Hegel không phải một vịnh biển ăn sâu vào đất liền, cho dù có Gafia che ở phía trước, cũng không thể ngăn chặn toàn bộ Hải Tích.
Chiến trường chia làm ba phần, phía trước nhất là mèo bự, ở giữa là phạm vi bao trùm của máy bắn đá, khu vực nước cạn gần bờ biển là nơi các Lang kỵ sĩ đang khổ chiến trong mưa.
Lưỡi dao sắc bén xuôi theo chiều mọc của vảy không ngừng xoay tròn, chỉ vì tạo ra một miệng vết thương trên người chúng nó.
Phàm là Hải Tích thân cao vượt qua ba thước, mũi tên đều rất khó xuyên qua lớp vỏ sần sùi kia, gánh nặng liền đặt ở trên người Lang kỵ sĩ.
Bọn họ cần phải mạo hiểm tánh mạng, tiếp cận gần người chúng, đem tầng vảy ngoài cùng tước xuống.
Một lần không được, thì đổi vị trí khác.
Một lần không đủ, thì nhắm ngay vị trí lúc đầu mà chém.
Nhãn lực hơn người, kỹ xảo chính xác, nhát chém mạnh mẽ hữu lực, ba thứ này thiếu một cũng không được.
Độ dày vảy Hải Tích có liên quan mật thiết với hình thể, sau tầng vảy ngoài không phải da thịt mất đi lớp bảo vệ, mà là tầng vảy thứ hai.
Độ cứng của nó kém hơn một ít, màu sắc cũng khác nhau.
Nước biển bị quấy đến đục ngầu, Lang kỵ sĩ thay nhau xông lên, lưỡi dao chém tới toát ra tia lửa cứ như chém vào đá.
Dần dần, trên người Hải Tích dần xuất hiện những khối nhỏ loang lổ.
Các thiếu niên trên sườn núi tay cầm tên, bày ra tư thế chuẩn bị kéo cung vẫn không nhúc nhích.
Giọt mưa lạnh lẽo tưới vào khuôn mặt trẻ tuổi non nớt, có người thở dồn dập, có người bị mùi hôi thối gió lạnh mang tới xông cho không ngừng ho sù sụ, thậm chí có người đang phát run trong cơn mưa lạnh kia.
"Đều ngẩng đầu lên!"
Onvina đứng sau lưng bọn chúng quát lớn.
Cơn mưa khiến cho quần áo trên người cô đều ướt đẫm, lộ ra hình dáng giáp da mặc bên trong.
"Đồng bọn của chúng ta đang ở trên bờ biển trợ giúp những Lang kỵ sĩ dũng mãnh tác chiến kia, mà chúng ta chưa đến tuổi, chưa từng học qua hợp tác thế nào để giết chết một con Hải Tích, chỉ có thể đứng ở chỗ này!"
Onvina vung tay lên, khiến giọt nước bắn vào trên mặt vài người.
"Chẳng lẽ các ngươi cho rằng nơi này rất an toàn?"
"Không..." Những cô cậu bé trẻ tuổi lục tục lắc đầu.
Đánh đuổi Hải Tích là câu chuyện được kể trước khi ngủ mỗi buổi tối của người Hegel, bọn họ rất rõ ràng kế tiếp phải đối mặt với cái gì, triền núi này mặc dù cao, nhưng cũng không rời xa chiến trường.
Các thiếu niên cho rằng khảo nghiệm lúc cuối cùng mới đến, tuy bọn họ tràn đầy khẩn trương, lại vẫn mang theo anh dũng bắn ra mấy đợt tên.
Chờ đến khi chiến đấu chính thức bắt đầu, bọn họ rõ ràng phát hiện, trận chiến này không dễ đánh.
Tuy rằng nghe qua rất nhiều lần chuyện Hải Tích rất khó giết chết, công kích phải chính xác, phải tốn bao lâu mới có thể giết chết nó, song các thiếu niên Hegel vẫn cứ lòng tràn đầy kiêu ngạo, chờ mong biểu hiện của mình.
Chênh lệch giữa lý tưởng và hiện thực đang khảo nghiệm bọn họ.
"Lúc này mới bắt đầu, hết thảy vừa mới bắt đầu!" Onvina hoàn toàn không để ý nội tâm khủng hoảng của bọn chúng, vô tình mà nhắc nhở.
Một thiếu niên run rẩy dùng tay che mặt.
"Ngươi đang làm gì đó?! Cầm lấy cung! Người Hegel tay cầm vũ khí cho đến khi tử vong! Đồng bọn của chúng ta đang chiến đấu gian khổ, chờ đến khi vảy của Hải Tích bong ra, là lúc tới lượt chúng ta hành động!"
Onvina xắn tay áo, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Nếu tay ai phát run, bắn không chuẩn, thì không cần lãng phí tên làm gì! Đi đến bên cạnh máy bắn đá dọn đá đi! Bởi vì những người như vậy đều không xứng đáng trở thành Lang kỵ sĩ chân chính!!"
Cách đó không xa, Cát Lâm đang kéo đá lên máy bắn cảm thấy đầu gối mình hình như trúng đạn.
—— đây là vơ đũa cả nắm đó*!
Sau khi chiến tranh bắt đầu óc anh vẫn có chút choáng váng, khi lấy lại bình tĩnh, nhịn không được liếc mắt nhìn người Hegel bận rộn chung quanh một cái.
Ngoài dự kiến của Cát Lâm, không có ai tức giận, có người trên mặt còn lộ ra biểu tình tán đồng.
Phản ứng và thái độ của bọn họ như nhau làm Cát Lâm cảm thấy quen thuộc, cũng rất nhanh hiểu ra.
Đây là con đường mà tất cả người Hegel từng đi qua.
—— Trở thành Lang kỵ sĩ, đạt được vinh quang, đem tên đổi thành XXXnandgotasis.
Đổi thành tư duy của người Trái Đất: Không phải mọi đứa trẻ lớn lên đều có văn bằng cao cấp, nhưng mọi người vẫn cứ kỳ vọng như vậy, tôn trọng trạm kiểm soát mang tên Tuyển sinh Đại học mà tương lai đứa nhỏ phải thông qua, bởi vì đây cũng là con đường mà bọn họ từng đi, bất luận thành hay bại.
Lúc này, trên chỗ cao nhất của toà thành phát ra một vòng cờ tín hiệu mới.
Nơi đó có người dùng "Kính viễn vọng" chú ý biến hóa trên chiến trường, cùng với động tĩnh nơi mặt biển xa xa.
Nhìn thấy cờ tín hiệu, người phụ trách chỉ huy trên sườn núi lập tức lớn tiếng truyền đạt mệnh lệnh: "Trận tuyến thứ nhất của Lang kỵ sĩ bắt đầu thu lại, phòng tuyến thứ ba và thứ tư đã đón nhận một đợt Hải Tích mới, tất cả cung tiễn thủ điều chỉnh góc độ!"
"Tự do lựa chọn mục tiêu, ngắm bắn!"
"Ngắm bắn, đếm ngược ba lượt hô hấp.....!Bắn!!!"
Mũi tên cao tốc xoay tròn xuyên qua màn mưa, gào thét bay về phía những quái vật da thịt cứng rắn kia.
Khu vực nước cạn, Hải Tích với lớp vảy loang lổ cuồng nộ muốn nện đánh những Lang kỵ sĩ qua lại bên người chúng nó, lúc này liền thành thời gian bọn họ biểu hiện thực lực cá nhân.
Người có bản lĩnh thì nhảy khỏi lưng sói, nhắm ngay chỗ lộ ra khỏi vảy mà mạnh mẽ bổ vào.
Kỹ thuật không quá tốt, không thể xác định chính mình có thể một đao giải quyết hay không thì trực tiếp rút về lưng sói.
Mũi tên thi nhau rơi xuống, một phần chính xác tìm đúng mục tiêu, một phần bị Hải Tích đập bay.
Mũi tên nổ tung, cần phải chui vào trong thân thể Hải Tích mới có tác dụng, những mũi tên rơi xuống biển hoàn toàn không làm được gì.
"Oành!"
Mấy cột lửa dâng lên tận trời.
Những Lang kỵ sĩ còn đang chém giết gần người, dựa vào trọn bộ ma văn trên giáp da từ trong ngọn lửa nhảy ra, chạy về phía trước khu vực giao chiến cùng đồng bọn hội hợp, lần thứ hai đón nhận một đợt địch nhân mới.
Hải Tích kết thành đàn ngã xuống, thi thể chúng nó trở thành phòng tuyến nơi bờ biển, ngăn chặn nước biển, chiến tuyến dời về phía trước.
Cát Lâm nhìn ra xa xa, trước mặt Gafia xuất hiện một con Hải Tích to lớn, muốn dùng chân đạp đã không được, tốt ở chỗ mấy con như thế không nhiều, mèo bự nặng nề đập hết con này đến con khác, giống như đang chơi trò "đập chuột" ấy.
Ngẫu nhiên còn dùng đuôi quét ngang một cái.
Thi thoảng cũng có vài con thấp bé tránh được vuốt sắc của mèo bự, nhằm phía khu vực được cự thạch bao trùm chạy tới.
Hòn đá số lượng có hạn, đạo phòng tuyến số hai sớm muộn gì cũng sẽ bị phá, nhưng kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Eade thở như chó, quỳ rạp trên mặt đất hồi lâu không dậy nổi, đang muốn kêu Cát Lâm kéo mình một cái, kết quả ngẩng đầu đối mắt với anh, mập mạp bị hù cho nhảy dựng.
Không cần biết là người anh tuấn ôn hòa cỡ nào, khi bị ác niệm trong lòng chiếm cứ, đều sẽ lộ ra một mặt dữ tợn.
Ở trong mắt Eade, khuôn mặt Cát Lâm bỗng trở nên quỷ dị không nói nên lời, trong mắt tràn ngập sát ý điên cuồng, không phải là một ác đồ muốn phạm tội, mà là một kẻ điên lâm vào tuyệt vọng.
Trường hợp sau còn đáng sợ hơn cả cái trước, bởi vì kẻ điên cái gì cũng nghe không vào, chỉ muốn phát tiết oán hận trong lòng.
Eade há miệng, không dám gọi Cát Lâm.
Y cho rằng Cát Lâm đã bị cảnh tượng tàn khốc này kích thích đến tinh thần hỏng mất, như bình thường thì bây giờ người ta sẽ điên cuồng mà nguyền rủa tất cả người cùng vật đã làm cho mình rơi vào khốn cảnh này, bao gồm cả vận mệnh hư vô mờ mịt.
Eade hy vọng Cát Lâm có thể chịu đựng được, y cũng đã từng hỏng mất, cũng ở trong chiến dịch đối kháng Hải Tích, chỉ là Eade không có nhảy tưng tưng kêu loạn, cũng không tạo ra nhiễu loạn gì.
—— Eade không biết, những gì y đã từng trải cùng với sự khác thường bây giờ của Cát Lâm, đều là bởi vì khi bọn họ đối mặt Hải Tích, không có hình xăm, không được bảo hộ, bị ma lực tràn đầy ác niệm không ngừng xâm nhập.
Đầu Cát Lâm đau như muốn nứt ra, tay vốn định ôm khối đá, bỗng nhiên lại nắm chặt vũ khí hình móc câu kia.
Anh run rẩy như bị thoát lực, lảo đảo vài bước, tựa như muốn thoát khỏi thứ gì đó đang lôi kéo mình.
Tiếng gào thét của Hải Tích biến thành một đống tiếng địa phương khó nghe, tiếng sói tru biến thành tiếng chó sủa trong đêm tối vô tận, những quái vật với lớp vảy cứng rắn nghiễm nhiên mọc ra một khuôn mặt người.
Bọn họ cao đến gấp ba người bình thường, đem Cát Lâm vây vào giữa, chỉ chỉ trỏ trỏ anh.
Không, đây đều là ảo giác!
Cát Lâm kiệt lực khống chế bản thân, nhưng không cách nào khống chế ý thức đang nhảy vào vực sâu tối đen kia.
Ngay tại thời điểm anh sắp hỏng mất, trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt.
Không phải ngọn lửa đỏ hồng trên thi thể Hải Tích, cũng không phải tia chớp xé tan màn đêm, ánh sáng kia tựa như ánh trăng, nhu hòa như một lớp lụa mỏng, nhẹ nhàng phất qua triền núi.
Cát Lâm không tự giác mở to mắt.
Sắc vàng chói mắt phủ kín không trung cùng mặt đất, còn đậm hơn cả sắc đỏ vàng bao la bát ngát trong sơn cốc.
Ánh sáng uy lực vô cùng, khi rơi xuống trên người mỗi người, lại tựa như cơn gió trong rừng không tiếng động lướt qua.
Một bóng dáng thật lớn, trống rỗng xuất hiện tại vách núi trên bờ biển.
Ánh sáng màu vàng nùng liệt như thế, tuy rằng xuất ra từ bản thân y, nhưng lại không che đậy bất cứ màu sắc gì trên người y.
Mái tóc dài suôn mượt màu đen, thẳng cho tới gần đuôi tóc mới hơi xoăn lại.
Ánh mắt màu xanh lam vô tận, đôi mắt ấy khiến người ta nghĩ đến bầu trời, biển cả cùng với hết thảy những thứ thần bí không người biết, cũng là một chỗ bình thường nhất trên khuôn mặt y.
Thân mặc áo choàng dài màu đỏ sậm, được khảm nạm viền vàng cùng văn lộ, hình thức quần áo rất quái lạ, cũng rất xa xưa, trong mắt Cát Lâm, cái kiểu mặc đem một góc quần áo gấp lại khoát lên vai, tựa như kiểu quần áo của các bức tượng La Mã.
Đáng tiếc không như điêu khắc lộ ra cánh tay và lưng trần, bởi vì bên trong còn có một kiện áo choàng màu trắng dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài, mang một đôi giày săn đan rất giống thời La Mã.
Tay phải cầm một thanh trường kiếm màu vàng.
Dáng vẻ của chuôi kiếm này người Hegel đều rất quen thuộc - Vĩnh Hằng Thệ Ước chi Kiếm.
Là thanh kiếm thuộc về Chiến Thần.
"Eloca?" Mọi người không thể tin được vào mắt mình.
Rất nhiều Lang kỵ sĩ vì thất thần nên đao chỉ sượt qua thân Hải Tích, khiến cơ thể mất đi cân bằng, lúc theo bản năng tránh né công kích trên đỉnh đầu của nó, chợt phát hiện bản thân không thể động đậy.
Không chỉ bọn họ, còn có Hải Tích.
Duy nhất có thể cử động là Gafia, nó một bàn tay tát bay Hải Tích chặn đường, nhảy về phía bóng người cầm kiếm kia.
Chiến Thần Eloca chớp đôi mắt xanh lam, cái ảo ảnh khổng lồ đó rốt cuộc cũng có chút chân thật, y ném Vĩnh Hằng Thệ Ước chi Kiếm vào trong biển.
Ánh sáng vàng kim không hề chìm trong sóng biển.
Giây tiếp theo, trên mặt biển nổi lên rất nhiều Hải Tích to to nhỏ nhỏ, vẫn luôn kéo dài đến cuối chân trời.
Ở nơi đó, có một cái bóng đen cao to tráng kiện hơn mặt nước, thoạt nhìn rất giống con boss cuối xuất hiện sau cùng, Hải Tích bên người nó chỉ lớn cỡ nửa cái đầu của nó.
Nhưng tất cả lũ quái vật ấy trong kiếm quang chậm rãi tan nát, biến thành bột phấn.
Biến mất cuối cùng chính là con Hải Tích to lớn kia, nó không chết.
Vảy trên người tầng tầng vỡ ra, máu tươi chảy ròng, y như một bịch sốt cà chua đã bị đâm thành cái sàng lại còn bị bóp mạnh, Hải Tích khổng lồ kia gào thét chạy trốn về biển sâu.
Hư ảnh Chiến Thần đưa tay sờ đầu Gafia, rồi chậm rãi biến mất.
Chỉ để lại một mảnh nước biển màu đỏ tươi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...