Mèo Yêu

Edit: Dương Lam

Đến tận khi đã yên vị trên xe rồi, Trình Tân mới chậm chạp tỉnh ra.... Anh trai đẹp trai... muốn... mang cô... cùng tới công ty?

Để cô cùng đi làm với anh?

Trình Tân không dám khẳng định, phải tới tận lúc bị xách tới trước cửa thang máy riêng mới thấp thỏm dám tin.

Cô, thật sự, được trai đẹp ôm đi làm chung rồi?

Nhỉ??

Tại sao??

Trình Tân lơ mơ ngơ ngác, vốn chẳng hay gì chuyện này.

Sau đó, vào phòng làm việc, Liêm Đường nhấc cô ra khỏi lồng, bế vào phòng nghỉ. Trong phòng rất rộng rãi. Trình Tân nhanh mắt lia thấy có ổ mèo, bát thức ăn mèo, máy nước nóng lạnh cho mèo, bát đựng sữa, cây mèo... y đúc ở nhà. Tóm lại, ở nhà có gì thì chỗ này đều đủ cả.

Ôi! Thế này là có ý gì?

Trình Tân chợt xúc động quá sức!

Còn lẩn quẩn chút thấp thỏm chưa dám chắc chắn.

Sau đó ngoái cổ lại ngóng nhìn Liêm Đường.

Từ khi bế Trình Tân vào đây, Liêm Đường vẫn luôn ngắm cô chăm chú, thấy nét mặt thốt nhiên kinh ngạc của Trình Tân cũng chỉ cười không nói. Đến tận khi cô ngoái lại nhìn, anh mới lên tiếng: "Có phải lại nghĩ mình vượt thời không rồi không hả?" Mọi thứ đều y đúc như trong nhà, mèo ta nhìn thấy, chắc sẽ chóng mặt lắm nhỉ?

Trình Tân meo meo đáp lại, nét mặt vẫn ngẩn ngơ, khờ dại.

Liêm Đường thở dài: "Tao cũng không dám để mày ở một mình trong nhà. Lần này là bị người ta bắt, lỡ đâu lần sau lại do tự mày lén chạy đi thì phải làm sao? Qua chuyện này, thực sự có làm thế nào cũng không thể yên tâm được, nên là... Sau này mày theo tao cùng đến công ty luôn vậy." Thời gian anh ở công ty còn nhiều hơn ở nhà, đôi khi bận quá còn phải tăng ca làm đêm, ở luôn tại đây. Hồi Tiểu Tiểu chưa thất lạc, có khi hai ba ngày liền anh đều ở lại công ty họp bàn chỉ đạo công việc. Lúc ấy vốn chưa từng nghĩ sẽ có chuyện "Tiểu Tiểu mất tích", bây giờ có rồi, anh không thể yên lòng để như vậy được.

Trình Tân vẫn tiếp tục đờ mặt.

Phòng làm việc của Liêm Đường được thiết kế như một căn hộ. Nơi này lấy màu trắng là màu chủ đạo, phong cách đơn điệu giản dị. Phòng nghỉ lại khác hẳn, bên trong bài trí nội thất thoải mái, chủ yếu dùng bốn màu trắng đen xám và xanh lá cọ, có phòng vệ sinh, phòng bếp nhỏ, quầy bar tủ rượu và cả phòng ngủ, phòng thay quần áo.

Đến khi Trình Tân tỉnh táo lại, Liêm Đường đã đặt cô trên sô pha phòng nghỉ. Anh cởi áo khoác, xắn tay áo chuẩn bị làm việc.


Ở nhà là anh nhà bên điển trai gần gũi, đến công ty lại thành tầng lớp trí thức văn phòng giỏi giang phong độ. Nhưng kiểu nào cũng khiến Trình Tân phải lau mắt sùng bái, đẹp trai quá đi! Một kiểu đẹp sắc cạnh, uy nghiêm hơn hẳn khi ở nhà.

Anh vừa xắn tay áo vừa nói: "Nhớ uống nhiều nước. Tao phải đi làm việc. Trên bàn có trái cây, chuẩn bị sẵn cho mày đấy. Trong bát có thịt ức gà và dầu cá. Không biết mày có thích ăn dầu cá không, nhưng nghe nói rất tốt cho lông tóc, đói thì tự lại ăn nhé." Liêm Đường cũng chẳng hiểu mình đang nuôi mèo hay nuôi con gái nữa, dặn dò đủ thứ, chỉ hận không thể đặt ngay trước mắt, giám sát mỗi một hành động của con bé.

"Meo..."

Trình Tân nghe lời nhảy xuống sô pha, lon ton chạy tới bên máy nước nóng.

Cái máy này khiến uống nước trở thành một việc hết sức thú vị.

Trình Tân vừa uống vừa nghĩ ngợi.

Vậy là... Sau này... Cô có thể luôn luôn ở bên anh trai đẹp trai rồi?

Vui quá!

Vì vậy, khi các vị trưởng phòng tới báo cáo đều được tận mắt chứng kiến một con mèo lông trắng muốt nghêng ngang ra khỏi phòng nghỉ của sếp, nghêng ngang nhảy lên ghế bên rồi đáp xuống bàn, mở miệng mèo phát ra một tiếng kêu trịch thượng đòi vuốt lông.

Vốn các vị còn đang băn khoăn, nào giờ sếp ta nghiêm túc cẩn thận trong công việc, hẳn sẽ cho người ôm mèo vào phòng nhốt thật kĩ cơ. Nào ngờ, vừa thấy mèo là gương mặt đang giá như nước đá của sếp thoắt cái đổi sang dịu dàng liền...

Con mèo này, thật ghê gớm!

Hóa ra, sếp cũng là sen thứ thiệt, nhể. Từ khi biết mèo nhà sếp bị lạc, các vị nghĩ mãi không ra, người lạnh lùng nhạt nhẽo như sếp mà nuôi mèo, liệu bé mèo đó có bị sếp dọa không?

Không ngờ đấy.

Thái độ của sếp với mèo và với các vị hoàn toàn không phải là một người!

Hôm nay trưởng phòng thiết kế phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Đây là một lỗi sai vô cùng cơ bản, vốn không nên phạm phải, nhưng sự cũng đã rồi. Báo cáo xong, anh ta nơm nớp chờ sếp phê bình. Nhưng mèo vừa đến, bầu không khí khiến lưng anh ta lạnh toát đột nhiên nhạt dần, thoạt trông sếp cũng không đáng sợ như trước đó nữa.

Vị trưởng phòng thiết kế cảm động rơi lệ, đánh mắt liếc người đẹp mèo không tầm thường này.

Cám ơn Trời đã cho con được gặp Người.

Người chính là ngôi sao may mắn của con.

Nếu Trình Tân nghe được nội tâm của anh chàng nhất định sẽ trợn trắng mắt bảo thế này: Làm ơn đi anh giai, tui thèm để ý tới anh chắc. Tui chỉ qua thăm giai đẹp nhà tui, sợ anh ý làm việc mệt nhọc quá thôi! Đòi anh ý vuốt lông cũng chỉ là nhân tiện nghỉ ngơi... Thật sự không phải nhằm mục đích được vuốt lông đâu... Thật đó!


Báo cáo xong, hai vị trưởng phòng lần lượt ra ngoài.

Không lâu sau, một cô gái mặc đồ công sở, tóc đuôi ngựa gọn gàng, dáng người lả lướt đi vào.

Nom dáng người cô ấy kìa! Trình Tân chân thành khen ngợi, đúng là càng nhìn càng không thể dứt mắt.

Hồi còn là người, cô luôn thích ngắm gái đẹp, weibo cũng theo dõi một đống tiểu tiên nữ đại tiên nữ, cứ rảnh rỗi là lại lôi ra ngắm hình, liếm màn hình các thứ.

Phái nam thì không để ý nhiều lắm, vì cô luôn cảm thấy mấy anh chàng thích selfie chỉnh ảnh trên mạng có hơi... Nói sao nhỉ, không phải nói con trai không thể tự sướng hay trang điểm như con gái. Cô tôn trọng sở thích cũng như cuộc sống riêng của người ta, chỉ là... Không phải gu của cô. Cô thích kiểu đàn ông trông thật là... đàn ông cơ, hà hà.

Hơn nữa, theo dõi hotgirl còn có thể học được cách make up phối đồ của họ. Cô cũng là một cô gái, cũng thích được đẹp cơ mà!

Mẫu tiên nữ văn phòng trí thức mang phong phạm nữ vương thế này, Trình Tân chưa từng được thấy trên weibo, nên hiện giờ cô đang xoáy ánh mắt sáng rực nóng cháy của mình vào Lâm Như Ngọc.

Oa --

Đẹp lắm! Nhìn kiểu gì cũng đẹp tuốt.

Mặc dù đang mặc đồ công sở, nhưng trang sức phụ kiện đều rất tinh xảo cầu kì, khuyên tai lấp lánh, hốc mắt đánh bóng tôn lên đôi mắt hai mí, bầu ngực thon cao, rất hút mắt.

Nhìn ánh mắt Trình Tân cứ dán chặt vào Lâm Như Ngọc, Liêm Đường sực nhớ ra, hồi sáng lúc con bé được anh xách đi ngang qua cô tiếp tân cũng có vẻ mặt y hệt, ra khỏi thang máy, gặp cô trợ lý đang ngồi ở bàn làm việc cũng biểu hiện y đúc.

Nhóc này...

Sẽ không phải đứa cuồng nhan sắc đó chứ?

Hơn nữa còn có khuynh hướng cuồng nữ sắc hơn?

Cả lúc nhìn mình cũng không lộ ra nét mặt si mê như vậy...

Chẳng lẽ anh còn chưa đạt đến độ khiến con bé si mê?

Liêm Đường xoa xoa đầu Trình Tân, vò cho lông trên đầu cô rối bù.


Trình Tân ngoắt đầu meo meo kháng nghị.

"Đây chắc là Tiểu Tiểu nhỉ, trông xinh quá." Lâm Như Ngọc lại gần, định vươn tay vuốt ve Trình Tân. Nhưng cô chưa từng nuôi thú cưng, hồi bé còn từng bị mèo nhà bạn cắn phải nên dù đây là con mèo do người cô thầm thương nuôi thì trong lòng vẫn có rào cản tâm lý. Cô vươn tay thăm dò, ngay khi sắp chạm vào, Trình Tân bỗng chủ động ngả tới khiến cô giật thót mình, lập tức rụt tay về.

"Khụ -- " Cô nhận ra mình đã nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng. Khi còn chưa trông thấy con mèo này, cô không cảm thấy nó sẽ là vấn đề gì. Nhưng sau khi đã gặp, cô phát hiện mình vẫn không thể vượt qua nỗi ám ảnh trong lòng. Cô... sợ mèo...

Chẳng lẽ, con đường tìm chồng, phải kết thúc bởi một con mèo ư?

Trình Tân còn đang định chủ động chạy sang cầu sờ soạng, nhưng chợt phát giác tay Lâm Như Ngọc thốt nhiên run nhẹ, nét mặt ẩn nhẫn, tựa như rất... Sợ cô tới gần?

Người đẹp này sợ mèo? 

Thế thì thôi vậy, Trình Tân tự thấy mình cũng không cần chủ động xáp lại tìm ngược nữa.

Lỡ đâu khiến người đẹp đây hoảng sợ, người ta ném cô đi, vậy sẽ ảnh hưởng tới quan hệ tốt đẹp giữa nhân viên và cấp trên của họ lắm.

Cô không nên hại người ta, khiến sếp có ấn tượng xấu với người ta làm gì.

Dẫu sao giờ cô cũng là "sủng mèo" rồi, lỡ không cẩn thận lại thành họa quốc ương dân thì khổ!

Ai bảo cô là bé mèo tiên bé bỏng!

Mị:lực vô biên chứ!

Chàng đẹp trai nhà tui thương tui lắm đó!

Lâm Như Ngọc rụt tay lại, nét mặt rối rắm nhưng đến khi Liêm Đường xem báo cáo xong thì cũng đã điều chỉnh về như bình thường. Cô không thể để lộ ra rằng mình sợ mèo ghét mèo được, cô không thể để lộ sớm như vậy.

Lỡ sau này, ngày nào đó Liêm Đường không nuôi mèo nữa? Có phải cô vẫn còn cơ hội?

Nghĩ tới đây, Lâm Như Ngọc chợt nhớ tới Vương Bất Hối. Thật ra, trong những người cô quen biết, điều kiện của Vương Bất Hối cũng rất tốt, mặc dù không xuất chúng như Liêm Đường, nhưng tướng mạo hay dáng người đều phù hợp với cô, cũng có năng lực và tiền đồ... Chỉ là... Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, người ta đã có bạn gái.

Tốt nhất là không nên tính tới Vương Bất Hối nữa, tránh nhặt hạt mè mà bỏ qua dưa hấu.

Lâm Như Ngọc vừa nghiền ngẫm vừa liếc nhìn Trình Tân trong khi tay vẫn đưa nhận báo cáo.

Trình Tân nhảy vào trong lòng Liêm Đường, liếc Lâm Như Ngọc qua khóe mắt.

Sau đó phát hiện, Lâm Như Ngọc chỉ lướt mắt qua cô rồi lia ngay sang anh trai nhà cô.

Sực nhớ hồi trước khi Liêm Tiếu tám chuyện trời đất với Lạc Thanh Nhã, hình như có nhắc rằng trong công ty anh, có một cô gái rất rất xinh đẹp thích anh trai của cô nàng... Nghĩ tới đây, Trình Tân đột nhiên sáng dạ hẳn ra, đánh mắt ngó sang Lâm Như Ngọc.

Cô biết rồi, hẳn đây chính là cô gái trong miệng Liêm Tiếu.


Nghĩ thế, Trình Tân lập tức nhảy cái phóc lên bàn, ý đồ thăm dò nét mặt của trai đẹp.

Sau đó, cô nhìn thấy, trai nhà mình vốn đâu có nhìn... người đẹp này...

Anh kí tên xong lại tiếp tục cắm mặt vào máy tính làm việc.

Trình Tân cụt hứng ngó lại Lâm Như Ngọc, Lâm Như Ngọc ôm nét mặt mất mát ôm đồ rời đi.

Trình Tân thấy vừa vui vui đồng thời cũng hơi buồn buồn. Vui vì, người nọ không thể cướp được chồng cô. Còn buồn, vì nghĩ có phải anh trai đẹp trai hơi lạnh lùng, hơi... cao xa quá rồi không? Cô gái xinh đẹp nhường ấy anh cũng chẳng thèm nhìn, vậy thì mình...

Vương Tuyết Mạn cũng rất đẹp...

Cô còn từng thấy tấm hình chụp chung của Lạc Thanh Nhã trong điện thoại Liêm Tiếu. Cô bé đó cũng rất xinh, lại trẻ trung sức sống, ngũ quan thanh tú, dịu dàng thân thiện.

Biết bao cô gái ưu tú như thế, anh trai đẹp trai đều chẳng chút động lòng...

Cảm giác...

Thôi đi, mình là con mèo thôi mà.

Không có cảm giác chi hết.

Nhưng lại cảm thấy, mình cũng không chen vào hàng ngũ cạnh tranh này được đâu, hu hu.

Mà thôi, có thể do mình chỉ là một con mèo nên mới có thể nằm ngủ trong ngực anh ấy, ăn đồ ăn anh ấy làm, rồi còn chung chăn gối...

Nếu cô vẫn còn là Trình Tân của ngày xưa, vậy chắc không được gặp anh luôn ấy chứ.

Ai... Đây cũng là số mệnh, có được tất có mất, có mất tất có được.

Cô đánh mất cơ hội làm người, nhận được cơ hội có trai đẹp quan tâm chăm sóc.

Nếu là trước kia, đứng trước hai lựa chọn này, cô sẽ không chút do dự chọn làm người. Nhưng bây giờ, khi đã biết anh ấy tốt bụng thế nào, dịu dàng săn sóc ra sao, cảm nhận một con người khác của anh bên dưới vỏ ngoài xa cách.

Lại... Bỗng không nỡ xa anh nữa.

Nhất là tưởng tượng tới... Sau này anh trai đẹp trai sẽ lấy vợ sinh con... Đột nhiên thấy lòng sao nhoi nhói...

Sau khi gặp Lâm Như Ngọc, mặc dù không phải bị Lâm Như Ngọc đả kích, nhưng sau khi thu mình ngẫm ngợi về tương lai lận đận của mình một hồi cũng mất hẳn tinh thần.

Dù sao đi nữa, cô cũng vô cùng hâm mộ những cô gái có cơ hội được dũng cảm theo đuổi người mình thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui