Edit: Dương Lam
Một tuần sau, Liêm Đường tung hai tấm hình cận mặt Trình Tân lên weibo. Nhìn góc nào cũng thấy Trình Tân đã bình phục không khác gì khi trước, vẫn là bé mèo tiên của ngày ấy. Mọi người xem hình xong đều yên tâm.
Nhưng vì chuyện này, lượng follower trên weibo Liêm Đường tăng vọt, hơn nửa số ấy đều vì Trình Tân.
Có việc hay không có việc cũng kêu gào đòi Liêm Đường cập nhật 1, 2 tấm hình hoặc clip ngắn về Tiểu Tiểu. Tiếc rằng Liêm Đường là anh chủ vô cùng bận rộn, trước thế nào nay vẫn thế đó, vốn chẳng thèm để ý tới cái xó weibo này, hình và clip thì vẫn chụp vẫn quay, nhưng đa phần đều tự giữ riêng cho mình ngắm, không hề có ý chia sẻ.
Chỉ khi bị yêu cầu quá mức mới đăng vài đoạn clip ngắn vào group chat.
Ngày nào Chương Kính Chi cũng phải mò những thứ khiến mình ngứa lòng thèm khát này ra xem. Anh chàng vẫn mãi canh cánh chuyện ôm bế mèo ta, khổ nỗi việc bận như chó, đến giờ vẫn chưa được ôm thành công.
Nhất là khi, ba thằng khốn nạn đó còn huênh hoang khoe chuyện nghỉ phép.
Ôm cả mèo theo!
Chuyện nghỉ phép Liêm Đường đã đề cập tới từ sớm. Do trước đây bận công việc nên vẫn không sắp xếp được, trước khi đi công tác đã hứa với Trình Tân là sẽ dẫn cô đi nghỉ phép rồi, chỉ vì sau đó cô bị lạc nên đành hoãn lại mấy ngày. Nhưng giờ sức khỏe Trình Tân đã tốt lên, ngoài chân sau vẫn còn hơi khập khiễng thì đã gần như bình phục hoàn toàn.
Mà lúc này, ai nấy đang tự lái xe mình đi tới khu nghỉ dưỡng.
Nhằm đả kích bạn Chương Kính Chi đáng thương không có ngày nghỉ, cả ba vẫn luôn livestream hành trình chuyến đi, tất tật từ đang chuẩn bị ăn gì, chơi gì,... khiến Chương Kính Chi giận hộc máu.
Liêm Đường đang vuốt lông cho Trình Tân, động tác vô cùng dịu dàng.
Trình Tân lim dim buồn ngủ, bỗng nhiên xe thắng gấp khiến cô suýt đập vào thành ghế trước, may là còn Liêm Đường vẫn luôn chú ý, đã kịp thời bắt được ôm vào trong ngực.
Tài xế ngoái lại nhìn Liêm Đường áy náy: "Cái xe đằng trước thắng đột ngột quá..."
Liêm Đường gật đầu đáp: "Không sao." Không hề có ý trách cứ.
Nói xong lại cúi đầu, quan sát Trình Tân nằm đờ đẫn trong lòng mình.
"Không ngủ nữa à?"
"Meo -- "
Tuổi xuân mơn mởn, ngủ được là nhiệm vụ quan trọng nhất.
Trình Tân meo xong lại loay hoay tìm một tư thế thoải mái nhất trong lòng Liêm Đường, uể oải nhắm mắt.
Huống gì, xe chạy êm thế này, không ngủ thì phí.
Lãnh Trạc đến nơi đầu tiên, biết Liêm Đường tới sau cũng rất tự giác để cửa cho anh. Đây là biệt thự nghỉ dưỡng độc lập, trong có nhiều phòng. Biệt thự theo phong cách ba tầng kiểu Nhật, có cả quản gia riêng.
Vừa nhác bóng Liêm Đường, Lãnh Trạc đã trêu: "Sao chỉ có mèo tiểu tiên thế này, cô vợ yêu thần bí nhà cậu đâu?" Nói xong còn lia mắt nhìn quanh quất.
Nghe vậy, Trình Tân ra sức tạo cảm giác tồn tại.
"Meo -- " Đây này!
"Meo -- " Vợ yêu chính là bản mèo tiên đây! Tôi ở đây! Ngay ở đây!
Thấy Trình Tân vừa gặp đã gào rú như muốn nhào vào mình, Lãnh Trạc cười bảo: "Tiểu Tiểu gặp tớ... Ừm... Rất vui kìa, xem ra còn nhớ được tớ." Lần trước Liêm Đường đi công tác, Lãnh Trạc từng tới chăm nom Trình Tân giúp anh.
Dứt lời, Lãnh Trạc vươn tay định đón Trình Tân.
Trình Tân nghe anh chàng lý giải về biểu hiện của mình chỉ có thể thất vọng thở dài, câm nín xoay lưng tặng cho Lãnh Trạc một bóng mông phũ phàng.
Liêm Đường cong môi nói: "Xem chừng nó chỉ định chào hỏi cậu thôi, không có ý tiếp xúc thêm đâu. Cậu cũng đừng nên nghĩ nhiều quá."
"Mèo -- chảnh quá đấy." Lãnh Trạc dè bỉu xong lại ngồi về ghế.
Quản gia xách hành lý mang vào phòng. Đến tận khi chuẩn bị ăn trưa, Dịch Viễn Sơn mới hớt hải chạy tới.
Sau khi tới, việc đầu tiên chính là ném phăng hành lý chạy lại ôm Trình Tân. Sau đó, chụp hình chung, lặp lại y chang Lãnh Trạc đã làm vừa nãy, quăng tấm hình seo phì vào trong group.
Chọc Chương Kính Chi chơi.
Bạn nhỏ Chương Kính Chi bị oanh tạc hình ảnh liên tiếp cũng chỉ biết cắn răng nghiến lợi với màn hình.
Dịch Viễn Sơn: Có phải đang muốn bỏ nghề ** không?
Lãnh Trạc: Được ôm Tiểu Tiểu sướng tay thật đấy, há há.
Liêm Đường thì gửi một đoạn clip ngắn quay cảnh Trình Tân nằm trên đùi mình, vươn chân ngước đầu ngóng nhìn anh. Hai mắt bé con mở thật to trông vô tội hết sức, quả y hệt yêu tinh nhỏ ranh mãnh.
Chẳng mấy, hệ thống đã gửi tin báo: Chương Kính Chi đã rời khỏi nhóm.
Lãnh Trạc và Dịch Viễn Sơn cùng cười phá lên.
"Cậu ta rời nhóm rồi."
Liêm Đường xoa đầu Trình Tân nói: "Chắc Kính Chi tức chết mất."
Trình Tân câm lặng ngồi ăn, lòng nghĩ: Đám bạn xấu xa các người, nếu không phải mấy anh đả kích người ta thì sao thần tượng của tui có thể rời nhóm chứ.
Không lâu sau, ba vị này ăn cơm trưa ngủ dậy rồi tranh thủ buổi chiều gió mát đi câu cá, vừa câu vừa trò chuyện trên trời dưới đất, sau đó kéo bạn Chương Kính Chi đã giận dỗi bỏ group vào nhóm lại.
Để tránh Trình Tân lại đi lạc, Liêm Đường đeo cho cô cái vòng cổ có hệ thống định vị, chất liệu mềm mại mỏng nhẹ, quấn hờ quanh cổ.
Ngày đầu đeo vòng, Trình Tân bứt rứt khó chịu kinh khủng, lòng chỉ mong mau chóng lấy nó xuống. Nhưng Liêm Đường kiên quyết không chiều theo, chỉ tỏ ý nếu cô không chịu đeo sẽ nhốt luôn trong nhà, không cho ra ngoài nữa.
Mặc dù biểu hiện của cô đúng là một bé mèo ngoan ngoãn hiểu chuyện không chạy lung tung, nhưng trong mắt Liêm Đường vẫn chỉ là một con mèo, có thể đi lạc bất cứ lúc nào. Mà loại khả năng rủi ro thế này, Liêm Đường tuyệt không cho phép nó tồn tại.
Trình Tân cũng hiểu điều đó, đương nhiên chỉ có thể thỏa hiệp đeo vòng.
Coi như một sợi dây chuyền kiểu cá tính là được.
Nghĩ vậy, chuyện này cũng không khó chấp nhận lắm.
Dù sao Liêm Đường cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Lãnh Trạc câu được một con cá. Còn đang tưởng Tiểu Tiểu sẽ meo meo nhào tới ngay, nào ngờ, nhóc ta cóc thèm để ý, chỉ hờ hững nằm ườn trên ghế nghỉ bên cạnh Liêm Đường, nheo mắt ngắm ráng chiều.
Lúc ấy vẫn còn sớm, tuy trời đã ngả hoàng hôn nhưng vẫn chưa muộn lắm. Cảnh trời chiều đẹp khôn tả, những ráng mây cam hồng đan xen như bảng màu nước lan trên giấy.
Dịch Viễn Sơn cầm móc câu ngẩn ngơ một hồi mới quay sang Liêm Đường, ánh mắt đuổi theo bóng Trình Tân đang thả hồn ngắm hoàng hôn.
Anh nói với Liêm Đường: "Con mèo của cậu... Sao cứ thấy như không lớn lên chút nào vậy... Rất kì lạ..." Ánh mắt nó cũng... Nói thế nào nhỉ? Ví dụ lúc nó đang thả hồn dõi mắt về phương xa như bây giờ đây, khiến người ta thấy an yên bình thản lạ lùng. Cả cơ thể nó như tỏa luồng hào quang cuốn hút người ta không thể dời mắt. Nhưng bình thường thì lại ranh mãnh tinh quái.
Nghe vậy, Liêm Đường cũng hướng mắt sang Trình Tân.
Mặc dù Trình Tân đang xuất thần, nhưng những lời Dịch Viễn Sơn vừa nói cô vẫn nghe không sót một chữ.
Lãnh Trạc tổng kết: "Đây là một con mèo tương đối có phong thái văn nghệ. Chỉ một tư thế, một ánh mắt cũng có thể chụp ra được ảnh bìa cho tạp chí."
Ngoài mặt Trình Tân vẫn chảnh chọe đạo mạo nhưng bên trong đã lén phổng mũi: Đương nhiên, người ta cũng đâu có phải mèo bình thường, người ta là bé mèo mang linh hồn con người đó!
Sau đó Liêm Đường đế thêm: "Đó là do các cậu chưa thấy lúc nó phát bệnh "nu" thôi, nếu không sẽ không đánh giá nó cao vậy nữa đâu."
"Meo -- "
Dịch Viễn Sơn phiên dịch: "Đây là đang không vui vì hình tượng bị hủy hoại đó, cậu nói chuyện nhớ chú ý một chút."
Lãnh Trạc bật ngón cái với Dịch Viễn Sơn: "Tiếng mèo cấp mười luôn rồi. Nhưng tớ lại thấy, phải là không vui vì ba chúng ta ầm ĩ làm ảnh hưởng thời gian ngắm cảnh của con bé mới đúng."
Dịch Viễn Sơn: "Có đạo lý."
Liêm Đường: "Chắc... vậy..." Giọng không chắc chắn.
Buổi tối cả hội cùng ăn một bữa thịnh soạn. Ba người một mèo ẩn cư trong khu nghĩ dưỡng khoảng một tuần, chơi hết các trò chơi hoạt động trong đó. Trình Tân còn được theo chân bọn họ đi đánh golf.
Lãnh Trạc cười Liêm Đường: "Giờ cậu đi đâu cũng phải bọc nó mang theo rồi."
"Đã hứa dẫn nó đi chơi rồi, nếu chỉ mang tới đây rồi nhốt trong phòng thì còn gọi gì là chơi nữa." Đó chỉ là đổi một nơi nhốt con bé thôi.
Khiến Trình Tân nghe mà cảm động suýt rơi lệ.
Kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc.
Từ khu nghỉ dưỡng về đến nhà đã là chạng vạng, một người một mèo đều mệt rũ người. Cả hai ăn uống qua loa rồi lăn ngay ra ngủ.
Trước khi về nhà, Liêm Đường còn ôm Trình Tân tới bệnh viện thú cưng kiểm tra sức khỏe, nhân tiện tắm luôn cho cô.
Hiện giờ cả cái thân mèo đổ đống ra giường, người ngợm thơm tho, nhẹ nhàng khoan khoái. Đúng là càng ngày càng "tiên".
Mấy hôm nay, Trình Tân lợi dụng bệnh tật giở đủ trò làm nũng, đến đi ngủ cũng phải nép sát vào Liêm Đường, nhõng nhẽo không để đâu cho hết. Liêm Đường cũng chiều theo.
Liêm Đường tắm xong đi ra, Trình Tân tự động tự giác nhảy lên tay anh. Liêm Đường cười nói: "May là tướng ngủ của tao tốt. Nếu không nằm sát rạt như vậy, không biết nửa đêm có thể xoay người đè bẹp mày luôn không nữa."
Lần đầu Trình Tân đòi rúc vào ngủ cùng Liêm Đường đúng là do trong lòng nhạy cảm bất an. Sau đó về nhà lại có cảm giác rất không thật, cần phải làm gì đó để tự thuyết phục rằng mình đã tìm được về nhà thật rồi. Vậy nên cứ tối đến là Liêm Đường lại chủ động cho cô gối lên tay mình, dùng tư thế bảo vệ để trấn an tâm tình bồn chồn lo lắng của cô. Anh đã nhìn ra, đã biết cô đang bất an.
Trình Tân cũng biết vậy nên mới chủ động chui vào tay anh.
Nhưng khi cô sắp ngủ cũng sẽ bò lên cuộn người bên vai anh, tránh đè lên người làm anh khó ngủ.
Cô dựa sát lại gần, anh không đẩy ra.
Quanh mũi vương vất mùi sữa tắm the mát của anh, thoang thoảng, nhẹ len vào mũi, khiến cô an tâm.
Tóm lại, mấy hôm nay thật là những ngày hạnh phúc!
Mỹ thực và mỹ nam, cô đều có đủ.
Tuyệt hảo!
Sớm hôm sau, người nằm bên khẽ khàng ngồi dậy.
Òa... Trai đẹp dậy rồi, nhưng em gái còn buồn ngủ mà.
Liêm Đường đứng dậy. Trình Tân trông rồi lại ngáp một cái, nướng tiếp.
Đợi đến khi mùi trứng chiên bay tới mũi mới biếng nhác nâng vuốt che miệng ngáp dài rồi bò vào nhà vệ sinh rửa mặt lau móng.
Thấy bé yêu của mình đi ra, Liêm Đường bưng bữa sáng đã chuẩn bị ra bàn. Trình Tân uống mấy ngụm nước xong mới nhảy lên bàn bắt đầu húp cháo.
Dạo này bữa sáng và bữa tối của cô đều là cháo thịt các loại, chỉ có trưa mới ăn thức ăn cho mèo. Ôi khỏi phải nói sung sướng thế nào, lâu lâu còn có nước hầm xương canh gà và rau xanh nữa.
Sống lâu bên nhau, Liêm Đường nhận ra nhóc này cũng rất thích ăn các loại rau củ quả nên liền mua thêm rau về chay mặn kết hợp.
Tất cả nhân viên trong công ty đều thấy ông chủ xa cách khó gần, lúc nào cũng hầm hầm khí thế người lạ tránh xa. Duy chỉ Trình Tân cảm nhận rằng: Anh trai thiệt đẹp trai thiệt dịu dàng thiệt săn sóc! Mặc dù thi thoảng có hơi độc miệng chút xíu, hơi nhạt chút xíu...
Ăn sáng xong, vừa nghĩ sắp phải chia xa, Trình Tân đã thấy hơi không nỡ, cứ mãi vòng vo quanh Liêm Đường không muốn anh đi.
"Meo -- "
"Meo -- " Em gái muốn được bên anh mãi mãi. Em gái hổng có muốn ở nhà một mình đâu QAQ.
Hơn nữa, bây giờ cô hơi sợ ở nhà một mình đó. Nhất là mới gần đây trong nhà còn lắp đặt camera thì lại càng không thích ở nhà nữa. Nếu làm gì cũng bị quay hết lại thì cô còn phóng túng thế nào, điên dại thế nào, ăn vụng thế nào được nữa!
Hổng chịu đâu!
Lúc bị Liêm Đường tròng vòng cổ vào, Trình Tân còn nghĩ, tại sao ở nhà cũng phải đeo cái này!
Sau đó liền được Liêm Đường bế lên, bỏ vào... Lồng mèo vứt xó đã lâu?
Làm gì thế hả?
Sao tự nhiên không nói tiếng nào đã tống tui vào lồng thế hả?
Cứ thế, bạn Trình Tân run rẩy lo lắng ngồi trong lồng trơ mắt để Liêm Đường xách ra ngoài.
Anh trai đẹp trai ơi....
Anh định làm gì thế...
Có phải anh phát hiện tôi ngày càng ăn nhiều... không muốn nuôi tôi nữa...
Trình Tân ngấn nước mắt ngước nhìn Liêm Đường.
Tôi không muốn bị vứt bỏ mà.
Meo --
Lần tới tôi sẽ ăn ít một chút mà không được sao, òa òa.
- -- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Tân quắp chặt tay Liêm Đường: Làm gì vậy, đừng bỏ em gái mà, em gái ngoan ngoãn ở nhà ngóng anh về không được sao QAQ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...