Đàm Tiểu Hữu rơi vào xoắn xuýt giữa “Tui dựa vào đâu đòi hắn thích hắn là cái rắm gì” và “Nếu không thì thử xem”, mình là một con mèo quay đầu bẻ ngón tay tính toán.
Hồ Phỉ dù bận vẫn ung dung ngồi xuống, tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn. Gã một bên ăn, một bên bình tĩnh uống nước giải cay, đợi Đàm Tiểu Hữu xoắn xuýt xong, mới cầm khăn giấy lau miệng.
Thức ăn trên bàn vậy mà đã bị ăn hết hơn một nửa!
Đàm Tiểu Hữu lập tức cảm thấy hồ yêu này thực sự sâu không lường được, dịch cái ghế ra sau, kiên trì nói: “Tui, tui sẽ thử xem… tui không tin chú có thể làm được!”
Cậu cũng không biết tại sao mình không từ chối, chỉ là bản năng cảm thấy, nếu lần này từ chối, sau đó nhất định sẽ hối hận.
Liên Trạm vốn không muốn dây dưa nhiều với cậu… nếu như cậu triệt để đẩy ra, Liên Trạm nhất định sẽ đi.
Cậu vẫn chưa thật sự trả thù được ông thầy đốn mạt kia đâu, sao có thể để tên kia đi!
Hồ Phỉ cũng không vạch trần lòng dạ nhỏ mọn của cậu, đưa cậu về nhà mình, trên đường còn thuận tiện mua cho cậu ít đồ ăn vặt. Bước chân gã nhẹ nhàng, tâm trạng thoải mái, Đàm Tiểu Hữu đến nhà gã, gã nhấn người ngồi xuống rồi tự mình đi lấy đồ đã chuẩn bị trước đó.
Gã nghiên cứu yêu lực mấy trăm năm, nhìn sơ qua hồ sơ của Liên Trạm và Đàm Tiểu Hữu, đã biết vấn đề là gì.
Liên Trạm là thượng cổ đại yêu chuyển sinh —- nói là đại yêu, thật ra xưng hồ này là Yêu giới tăng thể diện cho mình —- nó gần như là tồn tại cùng trời đất, tùy ý vung đuôi một cái đã có thể dấy lên biến hóa kinh thiên động địa.
Chỉ có điều ba trăm năm trước một trận ngoài ý muốn, nó bị tách rời thành hai bộ phận, một bộ phần hoàn toàn biến mất, một bộ phận đầu thai kiếp khác, thành Liên Trạm.
Liên Trạm sinh ra đã cao quý như thế, từ khi bắt đầu tái sinh đã lớn lên trong sự kính nể của toàn bộ Yêu giới, không ai dám ép hắn học tập, cũng không ai dám khoa tay múa chân với hắn, sợ chọc hắn tức giận, hậu quả dẫn đến cũng không phải loại mà những yêu bình thường có thể chịu đựng nổi. Cũng may tính cách Liên Trạm bình tĩnh, tam quan bình thường, lúc này vẻ ngoài còn có một chút không có chí khí, xếp vào ‘bình thường”.
Chỉ có mười năm trước, con mèo hắn nuôi đã chết, tự mình mình đau lòng đến nỗi chạy đi uống rượu, quên là ngày tháng mình động dục, sau khi uống say không có cách nào tự điều khiển biến trở về nguyên hình, yêu lực phát ra thành thủy triều hỗn loạn, cuộn trào mãnh liệt trong phạm vi ngàn dặm.
Đúng lúc Đàm Tiểu Hữu đã thông được một chút xíu linh tính, vừa rất gần hắn, vừa khéo cùng giống loài với thú cưng của hắn, cứ thế bị hắn xông mở linh khiếu, thành tinh.
Lúc hai người giao hợp, linh khiếu của Đàm Tiểu Hữu bị xông mở lần nữa, một chút yêu lực nhỏ xíu kia, tan trong máu thịt trở về như nguồn gốc, biến thành trạng thái hoàn toàn mới.
Hồ Phỉ cầm mấy cây châm, một bên khử trùng cho chúng, một bên còn nhàn hạ thoải mái giải thích nguyên nhân cậu bị mất trí nhớ cho Đàm Tiểu Hữu. Đàm Tiểu Hữu lại học hành không tốt, càng hoàn toàn không hiểu được loại yêu lực này, nghe như lọt vào trong sương mù, thiếu kiên nhẫn nói: “Vậy bây giờ chú muốn làm gì?”
“Rất đơn giản, giúp cậu đồng bộ yêu lực với cơ thể, vậy thì ký ức của cậu tự nhiên cũng sẽ hợp nhất.” Hồ Phỉ vỗ vỗ đầu cậu, “Sau đó lại đụng phải yêu lực của thầy Liên, cũng sẽ không chưa trưởng thành như vậy, thoáng cái đã bị tẩy thành đồ ngốc!”
Đàm Tiểu Hữu không hề nghi ngờ cảm thấy gã đang mỉa mai mình, đanh mặt, bơ đẹp gã.
“Nhưng tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này, có lẽ cần thời gian tương đối dài.” Hồ Phỉ duỗi tay, bỗng nhiên đâm một cây châm nhỏ lên đầu Đàm Tiểu Hữu, kỹ thuật của hắn quá tốt, Đàm Tiểu Hữu thậm chí chưa cảm thấy đau, gã lại tết phần lộ ra ngoài của cây châm dài như cái kẹp tóc, giắt trên đầu Đàm Tiểu Hữu.
Một loạt động tác này chỉ xảy ra trong mười mấy giây, Đàm Tiểu Hữu cũng vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc gã đã làm những việc gì. Hồ Phỉ giữ lại bàn tay muốn sờ đầu của cậu, nói: “Đó là cái tự động điều hòa giúp cậu, cần thời gian khá dài, cậu cứ đeo nó đi, đừng gỡ bậy gỡ bạ.”
Đàm Tiểu Hữu ngẩng đầu nhìn gã: “Cái này phải đeo bao lâu?”
“Lúc nào hợp nhất xong thì lúc đó gỡ ra, ” Hồ Phỉ cười tủm tỉm, cũng không nói cụ thể là bao lâu, “Không được gỡ xuống khi chưa xong, bằng không thì xảy ra sai sót gì tôi cũng không nói chính xác được đâu.”
Đàm Tiểu Hữu trái xem phải xem lại hỏi: “Tại sao chú đối xử với ông thầy tốt thế, còn quản nhiều chuyện như vậy?”
Hồ Phỉ nhún nhún vai, giọng điệu không thèm để ý chút nào: “Tôi ghét cay ghét đắng hắn, nhưng hắn nổi khùng lên, hiệp hội phải thu dọn cục diện rối rắm rất lâu. Chuyện của hắn đều phân công do tôi phụ trách giải quyết, tôi cũng hết cách rồi.”
Tối đó Đàm Tiểu Hữu nằm mơ, lại mơ mơ màng màng mơ thấy chuyện mấy ngày nay.
Giấc mơ của cậu cũng không rõ mấy, cậu chỉ có thể cảm nhận được, tiếng mình nói chuyện dính phát ớn, luôn bổ nhào lên một người khác, vừa ôm vừa cọ.
Một đôi bàn tay to bất đắc dĩ sờ sờ đầu cậu, ôm lấy cậu.
Cậu chẳng biết gì hết, đầy lòng đầy mắt chỉ có người trước mặt này, toàn tâm toàn ý ỷ lại đối phương, không chia ra tí tí tâm tư cho những vật khác.
Cảm giác đó vô cùng dễ chịu, khiến cả người cậu đều buông lỏng ra, chỉ muốn cả đời tiếp tục như vậy.
Sau khi tỉnh lại Đàm Tiểu Hữu ngồi yên trên giường mấy phút, nhớ lại những thứ trong mơ, gương mặt nháy mắt nóng bừng bừng. Cậu chửi một tiếng “Đệch”, đạp giường một cú, nhảy xuống giường lao vào nhà vệ sinh.
Khi đó sao mình thế này… thế kia…
Cũng quá không biết xấu hổ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...