Mèo Trước Nhà Tổng Tài

Edit: Lá 

Trình Thiên Hạo được đưa vào một căn phòng khá giống phòng nghỉ của nhân viên. Ở đó có một người phụ nữ tóc dài đang ngồi trên ghế tựa, nhàn nhã nghịch điện thoại di động.

“Quản lý…” Nhân viên giải thích mục đích đến đây của Trình Thiên Hạo.

“Ồ?” Người phụ nữ tóc dài lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh từ trên xuống dưới.

Ánh mắt sắc bén đó tựa như bà mẹ chồng đang dò xét thằng con rể chuẩn bị cuỗm con gái mình đi.

Trình Thiên Hạo vừa nghĩ đến ẩn dụ này liền áp chế lại, không không không không, đây không phải ẩn dụ, ngược lại là anh muốn mèo của người ta.

Thế nên, vị CEO, người đã trải qua vô số cuộc họp kinh doanh lớn nhỏ cũng không hề thay sắc đổi mặt, giờ lại như ôm trong mình lo lắng: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc bé thật tốt.”

Người phụ nữ tóc dài nhếch đôi môi đỏ mọng, ngước mắt lên với vẻ quyến rũ tự nhiên: “Cậu không cần phải mua, dù sao tôi cũng không có quyền quyết định. Muốn đi hay không, đều phụ thuộc vào nó.”

Cô ấy nói với nhân viên: “Ra ngoài đưa Mạc Mặc vào cho tôi nhé.”


Trình Thiên Hạo: “…”

Mặc Mạch Mạt Mạt? Là tên nào? Anh chợt nhớ đến cái tên giống hệt với người hàng xóm của mình…

Nhân viên bán hàng nhanh chóng mang con mèo tới, người phụ nữ tóc dài hỏi: “Người đàn ông này nói muốn nuôi con, con muốn đi cùng anh ta không?”

Trình Thiên Hạo thấy hơi kì kì, bây giờ nói chuyện với mèo như vậy được coi là bình thường sao? Nhưng lúc này đây anh lại không có bất kỳ suy nghĩ gì nữa.

Mèo trắng lặng lẽ nhìn Trình Thiên Hạo.

Trình Thiên Hạo cảm thấy bất an, anh rất muốn nuôi bé, sẽ đối xử thật tốt với bé, muốn gì có đó, thậm chí có thể thay đổi quy định của công ty, cho phép mang thú cưng đi làm!

“Meo.” Cuối cùng, con mèo trắng duỗi chân về phía anh.

Đôi mắt Trình Thiên Hạo sáng lên, anh kích động đón lấy con mèo trắng từ tay người bán hàng.

“Được, cậu có thể đưa con bé đi.” Người phụ nữ tóc dài nhướng mày nhắc nhở: “Này, đây là đồ của nó, cậu đừng quên cầm theo, lần trước nó đánh rơi ở đây.”

Trình Thiên Hạo theo bản năng cầm lấy một cái túi đeo nhỏ của phụ nữ, anh chỉ nhìn qua liền choáng váng, kiểu dáng quen thuộc này cùng cục bông tròn trên đó…

Anh không khỏi cúi đầu, con mèo trắng bình tĩnh nhìn anh, mắt trái còn chớp chớp mấy cái.

Một suy nghĩ táo bạo hình thành trong đầu anh… Không, điều này là không thể…

Trình Thiên Hạo đầu óc trống rỗng, cứng đờ mang mèo lái xe về nhà.

Về đến nhà, anh đặt con mèo lên ghế sofa rồi ngồi cạnh nó, nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên bàn cà phê, chìm đắm trong suy nghĩ.


Một lúc lâu sau, Trình Thiên Hạo mới khó khăn mở miệng:

“…Điều này hình như không thể tin được.”

“Ừ, thực sự rất khó chấp nhận.” Giọng nói của một cô gái đột nhiên vang lên bên cạnh.

Trình Thiên Hạo giật mình, nhảy khỏi sofa, cho dù trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng vẫn thấy kinh hãi: “Cô, cô, cô, cô, cô!!”

Aaaaaaaa mèo biến thành người aaaaaaaaaa!!!

Cô gái tóc ngắn ngồi trên sô pha không phải là hàng xóm Mạc Mặc đây sao?!

“Ha ha…” Mạc Mặc cong mắt mỉm cười, “Quả nhiên bị tôi dọa sợ. Thực ra thì ngày nào chúng ta cũng gặp nhau đấy, anh Trình.”

Trình Thiên Hạo hoàn toàn không thể bình tĩnh được, anh đang nằm mơ sao? Thế giới này còn đi theo chủ nghĩa duy vật* không vậy?

*Chủ nghĩa duy vật: hiểu đơn giản là thế giới tồn tại và hoạt động dựa trên các quy luật tự nhiên, không cần sự can thiệp của thực thể siêu nhiên. Mọi sự kiện và hiện tượng đều được giải thích bằng các quy luật vật lý và khoa học, không phụ thuộc vào ý thức hay thực thể siêu nhiên nào.

Mạc Mặc nhẹ nhàng giải thích: “Anh Trình, như anh thấy đấy, tôi là một mèo yêu. Mấy ngày trước tôi quên mang theo chìa khóa, vừa mới chuyển đến đây không cẩn thận đã nằm nhầm cửa. Tôi cũng muốn cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ một đêm.”

“Tôi biết loài yêu có thể vượt quá lẽ thường với người bình thường, nên tôi đã không giải thích để tránh gây rắc rối cho anh, nhưng không nghĩ tới anh có vẻ quan tâm đến tôi? Nên tôi muốn quay lại giải thích với anh.”


Nhìn Trình Thiên Hạo vẫn còn đang trong trạng thái hóa đá, cô cảm thấy anh có thể cần thêm thời gian để tiêu hóa, liền cầm chiếc túi trên bàn cà phê lên nói: “Dù đã quay lại với anh, nhưng có lẽ tôi không trở thành mèo nuôi trong nhà được đâu. Nếu anh Trình còn có chuyện gì có thể tìm tôi ở nhà đối diện. Tạm thời vậy đã, tạm biệt.”

Mạc Mặc mở cửa chuẩn bị rời đi, Trình Thiên Hạo cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Chờ một chút! Cô nói… Tôi có thể đến nhà đối diện tìm cô?”

Mạc Mặc quay đầu, mỉm cười nhìn anh: “Đúng vậy, có thể.”

Cô hoàn toàn rời đi, nhưng Trình Thiên Hạo đứng ở phòng khách rất lâu, tay chạm vào ngực mình, cảm giác cái thứ trong lồng ngực đang đập kịch liệt.

Đây không phải là cảm giác bị dọa sợ, mà là một sự rung động xa lạ.

Trình Thiên Hạo tựa hồ có thể nghe thấy tiếng kêu gào trong lòng anh: “Mặc kệ cô đang là loài nào! Anh vẫn muốn bàn chuyện yêu đương! Hiện tại, ngay bây giờ, lập tức!”

Nếu như mèo lại chính là bạn gái, chẳng phải rất tốt hay sao?

【Hoàn】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui