Mèo Tinh Nhà Ta
Trình Hiến tỉnh lại phát hiện mình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, Đoàn Tử nằm trên ngực liếm liếm mũi hắn.
“Đoàn Tử đừng nháo.”
Đoàn Tử lại níu ngực cọ tiếp.
Trình Hiến sờ sờ lỗ tai nó, vẫn nóng hầm hập.
Nhóc kia đã biến mất không chút dấu vết.
Cuối cùng thì nhóc đó là ai? Vì sao cữ thản nhiên như không quanh quẩn trong nhà mình? Kỳ quái chính là hắn cảm giác nhóc kia không hề có ác ý, hắn thậm chí chưa từng trộm cái gì.
Trình Hiến nhất thời nhớ ra có loại camera theo dõi trong gia đình.
Hạ quyết tâm, Trình Hiến cho Đoàn Tử uống thuốc.
Đoàn Tử ngày hôm nay thập phần phối hợp, ngay cả rễ tùng lam (một loại thuốc bắc) cũng không cự tuyệt, ngoan đến dị thường.
“Ngày hôm nay có phải đã làm chuyện xấu hay không?” Trình Hiến gãi cằm hỏi Đoàn Tử, lần trước Đoàn Tử ngoan như thế, còn đứng cạnh cửa hoan nghênh chủ nhân trở về là bởi vì chàng ta chạy nhảy làm vỡ bình hoa.
Đoàn Tử nhìn hắn vô tội, meo meo meo meo, cặp mắt linh động trông ranh mãnh không thể tả, bỗng nhiên khiến chủ nhân lạnh cả gáy, trong nháy mắt hắn liên tưởng đến thiếu niên kia.
Sao lại nghĩ đến người kia a?
Trăm nghi không có lấy một lời giải, thôi thì tạm thời đừng nghĩ.
Đoàn Tử uống thuốc rồi lăn ra ngủ, thế nhưng vẫn bám chặt chủ nhân không tha, Trình Hiến bất đắc dĩ, ôm Đoàn Tử trở về phòng. Đoàn Tử co một cục bên đầu gối hắn ngủ, bởi vì còn sốt nên toàn thân nóng hầm hập.
Trình Hiến bỗng nhiên nhớ lại, lần đầu tiên gặp Đoàn Tử…
Đó là một đêm mưa vào bảy năm về trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...