Mèo Tinh Nhà Ta
“Chủ nhân, em lo cho đại ca.”
Ăn xong cơm tối, một người một yêu xem TV, chủ nhân cầm một cái lông chim chơi giỡn với Đoàn Tử đang nằm gối đầu trên đùi mình, Đoàn Tử biến thành hình người, ngẩng mặt dùng miệng đớp đớp lông chim, nhân tiện bớt chút thời giờ nói mấy câu.
“Ân?”
“Dạo này đạo sĩ thiếu về số lượng, nhưng chất lượng thì ngày càng được nâng cao a, phù chú thời nay được yểm vào đạn rồi, vạn nhất sẩy tay, em sợ đại ca gặp chuyện không may.” Đoàn Tử nhỏ giọng nói.
Đoàn Tử, ngươi học được tiếng lóng từ bao giờ thế? Mới mấy tiếng đồng hồ trước ngươi nhảy nhót hót ca gọi điện bảo vui vẻ vì ca ngươi đi, hiện tại đã bắt đầu nhớ, quả nhiên, vẫn là anh em a.
“Không phải ngươi nói đạo sĩ kia không có ý xấu sao, chắc sẽ không có việc gì đâu.”
Đoàn Tử mệt mỏi: “Tính mạng của ca em thì không sao, nhưng cơ thể thì chưa chắc na.”
“…”
Đoàn Tử nhổm người dậy vắt vẻo lên người chủ nhân nháy mắt mấy cái, nói: “Nhân lúc đại ca đi vắng, chúng ta nấu cá đi!”
Bỗng nhiên cửa bị nện sầm sầm, bên ngoài có một cô gái la hét ầm ĩ: “Anh, mở cửa!”
Đoàn Tử và chủ nhân hai mặt nhìn nhau.
Đoàn Tử cắn răng thầm hận: nữ nhân này không ở nhà hảo hảo sinh hài tử còn tới đây làm gì? Phá chuyện tốt của ta sao ? !
Trình Hiến thở dài đi mở cửa cho em gái, không quên dùng ánh mắt ra hiệu Đoàn Tử biến lại thành mèo. Đoàn Tử lầm bầm vài tiếng không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn biến hình.
Cửa vừa mở, một cô gái chừng hai mươi tuổi uỳnh oàng tiến vào: “Anh, em và A Hiến cãi nhau.”
Trình Hiến bất đắc dĩ nói: “Chuyện thường ngày ở huyện thôi mà.”
“Anh, em gái anh và em rể anh cãi nhau to đó.” Trình Ngọc lẩm bẩm nói.
“Có thế mà cũng làm ầm ĩ cả lên.” Trình Hiến nói tới nói lui, cuối cùng vẫn để em gái vào nhà.
“Đoàn Tử a.” Trình Ngọc thấy Đoàn Tử nằm chơi trên sofa liền vui tươi hớn hở tới bế Đoàn Tử lên.
“Phụ nữ có thai nên tránh xa mèo một chút.” Trình Hiến đoạt lại Đoàn Tử, khẩn trương nói.
Trình Ngọc nhíu mày: “Anh lo xa quá.” Nói xong sấn sổ ôm lấy Đoàn Tử vào lòng, phấn chấn vuốt ve, “Đến đến đến, chị nhu nhu.”
Đoàn Tử kêu rên, đừng tưởng rằng có thai là ta không dám cào ngươi!
“Em và Vương Hiến làm sao vậy?” Trình Hiến hỏi.
“Cãi nhau thôi.” Trình Ngọc miễn cưỡng nói, véo véo cằm Đoàn Tử.
“Lại làm gì sai?” Trình Hiến hỏi, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
“Mười lăm ngày, tròn mười lăm ngày em không được đụng tới máy vi tính rồi! Tiểu thuyết của em, chương mới của em, từ ngày mang thai không được xem qua!” Trình Ngọc giơ tay quào quào trong không khí, vẻ mặt bi phẫn.
“Phụ nữ có thai, nên có trách nhiệm với em bé.”
Trình Ngọc buồn bã nói: “Chẳng phải cha đứa trẻ mới là người phải có trách nhiệm với nó sao?”
Đoàn Tử : …
Chủ nhân: …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...