Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu


Sau khi thống nhất ý kiến cả đám thiếu niên quyết định vào nhà ma với tinh thần hào hứng và ý trí sắt thép không gì lay đổ của mình.
Vừa vào đến cửa cả đám đã cảm nhận được cái không khí u ám khiến cả người ai ai cũng nổi lông tơ dựng cả tóc gáy!
So với không khí oi nóng bên ngoài thì bên trong nhà ma có vẻ mát mẻ hơn nhiều.

Mát đến nỗi ai yếu bóng vía còn lạnh luôn cả sống lưng.
Nhà ma huyền bí tọa lạc bên trong khu vui chơi mới mở lớn nhất thành phố quả là không làm cho người ta thất vọng.

Có rất nhiều người muốn thử cảm giác bên trong chiếc nhà ma này.
Chính vì thế đám người Dương An Đình bước vào bị ma dọa sợ thì chưa thấy nhưng bị mấy người chơi cùng hú hét dọa đến giật mình cũng mấy lần rồi.
Càng đi vào trong hiệu ứng âm thanh càng thêm rùng rợn, khung cảnh lại càng trở nên thần thần bí bí hơn.

Đôi lúc có những thứ bất thình lình xuất hiện làm cả đám giật cả mình.
Bùi biết tuốt từ khi bước vào nhà ma ngoài nghe thấy tiếng hú hét của cậu ta ra thì chẳng nói được câu nào.
Thế mới đầu ai là người ra ý tưởng này vậy? Từ sau yếu thì đừng ra gió có được không?

Thi thoảng thấy mấy cái xác chết bất ngờ động đậy, hay những âm thanh kéo kẹt, tiếng thét chói tai cũng đủ làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
Tuy vậy cả đám thiếu niên đều khá là bình tĩnh trước những tình huống bất ngờ xảy ra, trước hết là như vậy, ngoại trừ Bùi Lăng.
Vất vả lắm cả đám mới kéo Bùi Lăng ra khỏi nhà ma được.
" Này Bùi Lăng, cậu yếu bóng vía thế thì sau bới chơi mấy trò kích thích này đi được không? Mệt chết ông đây rồi." - Quang Thành thở dốc nói.
Ai bảo trong nhà ma tên Bùi lăng này không hú thì hét, xong còn sợ đến mức ôm tay người ta không buông.
Bùi Lăng hồn vía trên mây nhẹ nhõm như vừa trải qua bảy bảy bốn chín cái kiếp nạn đang hồi phục tinh thần nghe Quang Thành nói vậy cũng lấy hết sức bình sinh còn lại ra tiếp lời:
" Làm sao tôi biết trong đấy đáng sợ như thế chứ.

Hứ.

So với mấy cái trước tôi từng đi thì cái này quả là kỹ xảo tiên tiến quá rồi làm sao trách tôi được."
" Xem ra cậu còn sung sức quá nhỉ?" - Quang Thành nói.
Chu Thiên Ân mặc kệ đám bạn đang thảo luận cao trào sau khi từ địa ngục trần gian đi ra, anh khều khều tay Dương An Đình:
"Nói thật, bạn nhỏ, cậu cũng can đảm quá nha? Cả đường bấu tay áo tôi không buông mà cũng không kêu tiếng nào."
Dương An Đình quả thật là có sợ, nhưng cậu không kêu.

Nắm tay áo chu Thiên Ân cũng chỉ là hành động vô thức mà thôi.
" Cậu đừng đánh giá cao bản thân quá.

Tôi chỉ là sợ cậu đi lạc, hay bị con ma nữ nào bắt đi mất thôi." Dương An Đình làm bộ không mặn không nhạt đáp.

Tôn nghiêm, tôn nghiêm, nhất định phải có tôn nghiêm.
"Oa bạn cùng bàn tôi chu đáo thật nha, còn sợ tôi bị ma nữ bắt đi nữa kìa.” Chu Thiên Ân ghé tai Dương An Đình cười cợt nói.
Dáng vẻ này đúng là thiếu đòn mà!
——
Cả đám thiếu niên chơi nhiệt tình, đến lúc ai nấy đều cảm thấy mệt lả.

"Dương An Đình, hôm nay tôi cảm thấy rất vui." Nơi tụ tập rất đông người ngắm pháo hoa, Chu Thiên Ân quay sang nói với Dương An Đình đứng bên cạnh.
Dương An Đình đang ngẩng mặt chờ pháo hoa nghe thấy Chu Thiên Ân nói.
Đúng vậy, hôm nay quả thực là một ngày cậu cảm thấy thực sự vui vẻ.

Tuy mọi người đều quen biết nhau không lâu, nhưng sự nhiệt tình và vô tư của tuổi trẻ đã kéo họ lại gần nhau.
Cậu quay sang mỉm cười nhìn anh dường như mọi mâu thuẫn trước giờ đều không có, đáp lại:
"Hôm nay tôi cũng rất vui."
Chu Thiên Ân ngẩn ngơ nhìn Dương An Đình, bỗng Bùi Lăng dùng âm lượng như loa phát thanh hét lên:
"A~ Có pháo hoa rồi kìa~"
Rất nhiều người cùng nhau tập trung xem pháo hoa, có người dùng điện thoại ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Dương An Đình ngẩng đầu thưởng thức pháo hoa, từ nhỏ cậu đã rất thích xem thứ nổ bung trên bầu trời như ngàn bông hoa đa dạng màu sắc này, thậm chí sau này còn thật nhiều hình dạng khác nhau được làm ra.
Ánh mắt cậu sáng ngời, Chu Thiên Ân lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này, trong ống kính có một cậu thiếu niên thanh tú đang chăm chú nhìn trăm hoa trên bầu trời, muôn vàn ánh sáng phản chiếu trên gương mặt cậu, thật đẹp .
Màn pháo hoa kết thúc cũng là lúc đám thiếu niên chia tay nhau.
Chu Thiên Ân được tài xế đón về nhà, trên xe anh ngắm lại bức ảnh vừa chụp.

Tuy chỉ chụp bằng điện thoại nhưng cũng không tồi.

Anh phóng to vị trí cậu thiếu niên trong bức ảnh, rất đẹp.

Dương An Đình đạp xe như bay thưởng luồng gió lành lạnh sắp sang đông, khi trở về nhà cả người cũng mệt lử.
Mẹ lúc nào cũng đợi cậu về nhà rồi mới an tâm đi ngủ.

Bà nhìn con trai mình liền biết hôm nay cậu hẳn là chơi rất vui, bà mừng vì lâu rồi cậu chưa từng thực sự vui vẻ khi chuyển về ngôi nhà này.
"Về rồi à? Có đói không con?"
"Con ăn rồi, con lên phòng luôn đây.

Mẹ nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong cậu đi lên phòng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, hôm nay rất mệt, nhưng cũng rất vui.
Đi qua cửa phòng Trần Tuấn Kiệt, dạo này nó cũng không tỏ thái độ với cậu nữa.

Sau lần cậu cứu nó khỏi lũ lưu manh có gì đó ở nó đang dần thay đổi.
...———...
***Bì: ***Tui thi ĐH xong rùi nè, tới đây đi du lịch nên tranh thủ lên trước mụt chương nghen ^ ^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận